Tạo hóa trêu người, ngày trước Giản Phàm còn đứng ở vị trí thẩm vấn, giờ ngồi ở vị trí bị thẩm vấn, hai vị đốc sát thời gian dài như vậy mới tới, hẳn giống người trong đội mình, đang thương lượng dùng biện pháp gì đối phó với nghi phạm, rắn hay mềm?
Hơn hai tiếng đồng hồ vắt óc suy nghĩ, Giản Phàm có vài phần tính toán, trước tiên là trí hoãn, trì hoãn càng lâu càng tốt, dựa vào ánh mắt và những lời đội trưởng khi đó, đội trưởng sẽ không bỏ mặc mình, thứ hai, cần có cái trốn tránh, không thể gánh lấy cái tội biết luật còn phạm pháp được, mất cái áo cảnh sát này đã đành, ngàn vạn lần đừng để bị thêm tội khác.
Ba người ngồi xuống, cùng tầng đó, bàn ghế đơn giản, không hề giống phòng thẩm vấn, một vị đốc sát lên tiếng:” Giản Phàm, chúng tôi là đốc sát viên của ban đốc sát, đây là lần thẩm vấn theo thường lệ đầu tiên, tôi là Lý Lượng, anh ấy là Cao Quân Vũ. Chúng ta đã có thể bắt đầu được chưa?”
Giản Phàm gật đầu, tập trung toàn bộ ý chí tinh thần, bắt đầu rồi.
Cao Quân Vũ lên tiếng:” Được, vậy cậu hãy trần thuật lại đầu đuôi sự việc hôm nay, cố gắng tỉ mỉ vào.”
“ Vâng, vào khoảng 17 giờ 40 phút, ở địa điểm cách că nhà số 37 tiểu khu Ngũ Nhất không xâ, khi đó phát hiện ra một đôi nghi phạm nam nữ, liền tới kiểm tra ...”
“ Khoan đã. Nghi phạm?” Lý Lượng hết sức bất ngờ, cắt ngang:
“ Vâng, là nghi phạm, chúng tôi tới đó để bắt nghi phạm, là thủ phạm chính của vụ án dụ dỗ cướp của, người đó đã bắt được chưa?”
“ Cái gì?” Hai vị đốc sát sửng sốt nhìn nhau, lời này khác biệt quá lớn so với người bị hại, mà vẻ mặt của Giản Phàm có phần ngơ ngác vô tội, trông không có vẻ gì là loại gian xảo đùn đẩy trách nhiệm:” Tiếp tục.”
“ Vâng, khi đó tôi đứng sau hai người bọn họ quát lớn tên nữ nghi phạm, sau đó cô ấy quảy lại nhìn tôi rất lâu không nói gì, còn nghi phạm nam thì biểu hiện không đúng, hắn lờ đi lời cảnh cáo của tôi, còn chửi tôi bảo tôi xéo, nói ba chữ : Xéo quả bên! ... Khi đó tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn, nóng lòng phá án, tôi ra tấy trước đánh hắn, trong quá trình khống chế nghi phạm, xảy ra ẩu đả. Mọi người có thể nhìn mặt tôi, tấy tôi, trên lưng còn có thương tích.”
Ba chữ khi đó là: Hắn là ai? Chứ không phải là: Xéo quả bên. Giản phàm cố gắng hồi tưởng chi tiết chuyện khiến trái tim y bị xé toạc đó, vì có camera, không tránh được, cố ý gây thương tích và vô tình gây thương tích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Còn khi đó bị Hồ Lệ Quân đánh, Quách Nguyên đánh, rồi bị đám quần chúng phẫn nộ ném đủ thứ vào người, thương tích này là cớ tốt nhất.
Hai vị đốc sát sững ra tại chỗ, có người nhất quyết không nhận tội, có người nói năng linh tinh, có người quảnh co đủ trò, cũng có người dọa dẫm hay làm vẻ đáng thương. Còn người này, hoàn toàn không giống, thời gian, địa điểm, nhân vật trùng hợp, xem camera giám sát đúng là nữ nhân kia quảy đầu lại không nói gì, Giản Phàm quảy lưng về phía camera, người bị hại chỉ nói một câu, không biết nói gì liền bị đánh gục, hơn nữa hai người đúng là có vật lộn.
Lý Lượng cân nhắc rồi nói:” Anh ta không phải nghi phạm, dù đúng là nghi phạm, cậu ra tấy cũng là phạm pháp.”
“ Vâng, khi đó tôi không biết, anh ta không phối hợp điều tra, tôi không mang súng, không thể tạo thành uy hiếp với họ. Hơn nữa đây là vụ đại án giao thời hạn, các anh cũng biết rồi, thế nên tôi không dám có chút kinh suất nào. Tôi biết, tôi gây ra ảnh hưởng rất xấu, nhưng lần trước làm theo điều lệ, trong vụ án tiền giả, tôi bị nghi phạm đánh trọng thương. Lý luận và thực tế chấp pháp khác nhau, tôi không thể không ra tấy được.” Giản Phàm có chút không cam lòng nói, là người cùng nghề, không thể không biết đánh người là không đúng, nhưng ra hiện trường, không thể không đánh người, đó là mâu thuẫn, nhân tính và luật pháp đều khó tránh:
“ Cậu đánh người ta bị trọng thương.”
“ Tôi phải khống chế hắn, đảm bảo hắn không thể phản kháng, tôi căm hận kẻ phạm tội, quân khốn kiếp phá hoại hài hòa xã hội, hạnh phục giả đình người khác.” Giản Phàm nói có chút hung hăng:
Đốc sát hỏi:” Vậy vì sao cậu bóp cổ nữ nhân kia?”
“ tắng vật không lấy về là ảnh hưởng kiến thiết kinh tế thành phố, đó là điều chi đội trưởng của chúng tôi nói, không tin anh có thể hoi. Khi ấy tôi hỏi cô ta dấu đồ ở đâu, nói mau, nói mau ... Có điều cô ta đã quá sợ không nói được, rồi sau đó tôi mới phát hiện là không giống nghi phạm.” Giản Phàm nhớ nhớ ra một chuyện:” Phải rồi, các anh hẳn đa xem camera, người đó đánh tôi, có tính tấn công cảnh sát không?”
Chàng trai này còn chưa biết tình hình mình đang đối diện sao? Cao Quân Vũ tung ra một câu:” Cậu có biết Lưu Hương Thuần không? Chính là cô gái đó.”
“ Tôi biết.”
“ Vậy chuyện khi đó cậu giải thích thế nào?”
Giản Phàm nuốt nướt bọt, hai tấy dưới bàn nắm chặt, tận lực bình tĩnh nói ra những lời khó khăn nhất cuộc đời mình:” Tôi biết Lưu Hương Thuần mấy năm trước, chúng tôi là bạn học cao trung, lâu rồi không gặp, trước kia cô ấy mặc đồng phục, để tóc đuôi ngựa, bây giờ mặc trang phục OL, tóc nhuộm màu, tôi không nhận rằ. Tôi cũng thắc mắc vì sao cô ấy không nói, xem ra vì tôi thay đổi không nhiều, cô ấy nhận ra tôi, lạ, vì sao cô ấy không nói gì? Nữ nhân quá dễ thay đổi, giống như nữ nghi phạm trong vụ án, tùy tiện thay đổi một kiểu hóa trang, lại thành người khác, chớp mắt là không nhận ra ... À xin lỗi, tôi bị vụ án đó làm đầu óc hỗn loạn.”
Hương Hương có lẽ sẽ không thừa nhận có dính líu tới mình đâu, Giản Phàm chúa chát nghĩ, trước kia cô ấy còn chẳng muốn tới chỗ mình làm việc, mình muốn giới thiệu cho anh em trong đơn vị, cô ấy còn từ chối, có đúng một lần tới tìm mình, chỉ tới ngõ gọi mình rằ.
Trong mắt cô ấy, mình đã tệ như thế từ bao giờ chứ, Hương Hương, em chỉ nói một câu, anh mặt dày đến mấy cũng không thể ngăn cản em đi tìm hạnh phúc mà.
Nếu em vẫn thừa nhận em là bạn gái anh ... Giản Phàm thầm lắc đầu, lúc nào rồi mình còn ảo tưởng như vậy.
Hai vị đốc sát không phải người phá án, nhưng quá hiểu áp lực của hình cảnh, cảnh sát bị trầm cảm, khuynh hướng tự sát đang ngày một tăng, cao hơn người thường hơn 100%, lại còn là nghề nguy hiểm cao, hành vi quá khích khi bị áp lực có thể hiểu.
Lý Lượng tiếp tục hỏi:” Giản Phàm, theo tìm hiểu sơ bộ với người bị hại, anh ta nói cậu là bạn trai của Lưu Hương Thần, có chuyện này không? Nếu có, cậu có ý đồ dùng việc công báo thù tư không? Đừng né tránh câu hỏi này, không có lợi cho cậu đâu, chúng tôi sẽ điều tra chi tiết.”
Giản Phàm cố tình xì một tiếng tỏ vẻ xem thường:” Đó là chuyện thời cao trung rồi, khi đó tôi phải có mười mấy bạn gái, chuyện trẻ con, ai coi là thật, tôi có thể liệt kê hơn mười bạn gái, các anh cứ đi xác thực. Vì một cô gái còi cọc như học sinh, chẳng xinh đẹp gì cho cam mà tôi làm chuyện đó à? Tôi có ngốc đâu ... Nếu các anh đã hỏi vấn đề này, tôi nói hai chuyện cho các anh suy nghĩ. Một hình cảnh thực tập, nhà không ở Đại Nguyên, lương chưa tới 2000, muốn tìm bạn gái, ngày cả lao công cũng chắc gì nhìn trúng chúng tôi, nếu không sao đội tôi lắm người độc thân như thế. Nghe nói cô bạn cao trung kia giờ làm ở công ty di động tỉnh, người ta là trí thức cổ cồn trắng rồi, chênh lệch lớn như vậy, có khả năng không? À đúng, anh đi tới nhà Lưu Hương Thuần mà hỏi mẹ cô ấy xem có muốn nhận con rể như tôi không? Tôi được tổ chức bồi dưỡng nửa năm rồi, chẳng lẽ không có giác ngộ này?”
Tra đi, chỉ cần tra vài ngày là đủ, có câu thanh quản không xử được chuyện nhà, chẳng lẽ đốc sát tra được hai người có tình cảm à?
Hỏi đáp vẫn tiếp tục, chưa bao giờ thấy người được hỏi lại hợp tác như thế, công tác hết sức thuận lọi.