Ở đại đội một vụ án vẫn được đào sâu thêm, do Sử Tĩnh Viện chủ trì. Còn Hồ Lệ Quân dẫn theo Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân đi hỏi han khắp nơi, cuối cùng đã tìm được Lưu Hương Thuần, có lẽ vì sự kiện vừa rồi là đả kích quá lớn với một cô gái, lo sợ chỉ trích tới từ nhiều phương diện nên trốn trong nhà người bạn, Hồ Lệ Quân chỉ nói mấy câu đã khóc hết nước mắt, vô kế khả thi.
Nữ nhân dù sao cũng có chung tiếng nói, bốn cô gái ngồi xuống tâm sự, Lưu Hương Thuần khóc lóc kể lại hết chuyện tình cảm hai người, bao gồm trước kia yêu nhau ra sao, vượt quả cản trở ra đình thế' nào. Nhưng yêu nhau rồi, thành đôi rồi mà Giản Phàm vẫn chứng nào tật nấy, tán tỉnh hết người này tới người khác, rồi lên năm thứ tư sang cả trường khác tán gái, còn bị cô bắt được tại trận.
Vốn nghĩ tốt nghiệp rồi sẽ yên tâm, nhưng Giản Phàm lại không chịu phấn đấu, cô khuyên bảo bao lần không nghe, khi chưa có việc còn ngoan ngoãn chút, thành cảnh sát rồi thì đuôi vểnh lên trời, gặp ai đánh nấy ... Cô muốn chia tắy, lại sợ gây tổn thương cho Giản Phàm nên không nói, thời gian quả né tránh không gặp, cứ nghĩ Giản Phàm tìm người khác, quên mình đi, ai ngờ lại chạm mặt nhau ở tình huống éo le đó ...
“ Đừng dụi mắt nữa, không tốt.” Hồ Lệ Quân đưa tấy giữ tấy Lưu Hương Thuần lại, không biết một người phải chịu ủy khuất nhiều mức nào mới khóc nhiều như thế, nước mắt của cô gái này như không có giới hạn, lau thế nào cũng không hết, không biết khóc bao lâu, hai mắt sưng húp cả lên:
Khuôn mặt non nớt của Lưu Hương Thuần ngập trong nước mắt, cứ như vớt từ nước ra vậy, lau lem nhem cả mặt, mũi liên tục nức nở, môi có vết cắn rất sâu, làn da lạnh toát, nói tới chỗ đau đớn, Lưu Hương Thuần ngước mắt lên chất vấn:” Tôi đợi anh ấy bảy năm, ai ai cũng tiến bộ, anh ấy thì vẫn như thế. Anh ấy không biết dính líu với bao nữ nhân, còn tôi, tôi muốn tìm một nam nhân chỉ yêu thương mình tôi, vậy có gì sai sao?”
Quá mức thương tâm, một cô gái trẻ mới chập chững bước vào đời, còn khờ dại đơn giản lắm, dù có sai cũng không đáng gặp phải một chuyện kinh khủng có thể ám ảnh cả đời như vậy. Dáng vẻ của Lưu Hương Thuần lúc này ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, nữ nhân là động vật tương đối cảm tính, trước đó còn ghét cô gái này chân đạp hai thuyền, bây giờ ai cũng lau nước mắt thông cảm thương xót, thấy Lưu Hương Thuần không có gì sai, nói tới sai, vấn đề lớn là ở Giản Phàm.
Thế nhưng là người luôn theo dõi nhất cử nhất động của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh cảm thấy Giản Phàm thay đổi rồi, từ chuyện thừa nhận có bạn gái ngày từ đầu cùng chủ động giữ khoảng cách với cô cho thấy điều đó. Hơn nữa một chàng trai độc thân, sống vô cùng tiết kiệm, ở nhà đơn vị, đi xe công, cả ngày mặc cảnh phục được phát, suốt ngày quảnh quẩn ở đơn vị chẳng đi đâu, thậm chí chẳng như đám người trong đội hay tới quán bar, vũ trường, so với người mà Lưu Hương Thuần miêu tả khác xâ hoàn toàn.
Nếu không phải nói dối để giảm bớt cảm giác tội lỗi cho bản thân thì Lưu Hương Thuần đã lấy ánh mắt thành kiến nhìn Giản Phàm mất rồi, không nhận ra thay đổi kia, nhưng giờ nói ích gì ngoài làm người trong cuộc thêm đau lòng?
Cô có thể nhìn rằ, Lưu Hương Thuần vẫn còn rất nặng tình với Giản Phàm.
Hai người yêu nhau là thế, vậy mà rốt cuộc do đâu làm nhau đau khổ tới mức này, giống như câu chuyện Romeo và Juliết mà cô yêu thích, lại là kết thúc làm người ta tắn nát lòng nữa.
Hồ Lệ Quân là người từng trải nhất, đồng tình thì đồng tình, việc cần làm vẫn phải làm, đợi Lưu Hương Thuần phát tiết hết rồi mới hỏi:” Giờ đã không thể vãn hồi nữa, vậy cô có muốn Giản Phàm vào tù không?”
“ Không, không.”Lưu Hương Thuần nhìn Hồ Lệ Quân quả đôi mắt mông lung nước, lắc đầu liên hồi, nghẹn ngào nói:” Tôi, tôi không muốn thế.”
“ Vậy tôi cho cô một kiến nghị, cô muốn nghe không?” Hồ Lệ Quân trầm giọng nói:” Cách này có thể giúp cậu ấy, cũng giúp cô nữa ...”
Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương lang thang ngoài đường mấy tiếng, cuối cùng cũng tìm được người cần tìm, mấy người đẩy thanh niên ăn mặc hoa hoét vào góc tối, uy hiếp hồi lâu, người đó sợ hãi gật đầu.
Tất cả những chuyện này kỳ thực được Tần Cao Phong chỉ thị, bí mật tiến hành, Hồ Lệ Quân là cấp dưới cũ của hắn, là người đại đội một từng được Tần Cao Phong cầm tấy dạy bắn súng, dễ dàng đạt thành nhất trí, còn đám Quách Nguyên thì đội trưởng bào làm gì là đi đầu làm sĩ tốt, song lo không có hiệu quả.
Tần Cao Phong cuối cùng cũng tự mình hành động rồi, tới bar Rock&Roll, tìm Đường Đại Đầu.
Không khí trong bar không tệ khá văn minh, nam nam nữ nữ ăn mặc thời thượng ra vào, Đường Đại Đầu sắn tấy áo ôm một nữ nhân, cùng một đám mèo mả gà đồng uống tới cao hứng. Tần Cao Phong tới nơi không nói không rằng kéo người đi luôn, mấy tên đứng dậy quát tháo, bị người biết chuyện vội vàng ngăn cản, biết đây không phải người có thể chọc vào.
Rời quán bar, ném Đường Đại Đầu lên xe, Tần Cao Phong lái thẳng tới chỗ vắng vẻ, ghé mặt tới:” Đường Đại Đầu, tắo có việc tìm mày, sao mày không ở Thịnh Đường cho tắo dễ tìm, tốn của tắo mấy tiếng.”
Đường Đại Đầu trời sinh sợ người này, khép nép nói:” Đội trưởng Tần, tôi có phạm pháp đâu, tôi luôn nghe lời anh giáo huấn, thay đổi làm người lương thiện. Anh xem, tôi không tới hộp đêm, mà kiếm bạn gái đàng hoàng, uống rượu cũng đau phạm pháp.”
“ Mày nghe chưa thủng à, tắo có việc cần mày giúp.”
“ Anh khách khí quá rồi, anh cần gì cứ nói, dù lên núi đao biển lửa, tôi cũng không tử.”
“ tắo có người anh em gặp chuyện ...” Tần Cao Phong đem việc Giản Phàm kể rằ:
“ Thôi, thôi, tôi giúp anh sao được, đây là chuyện nội bộ, anh bảo tôi tới cục công an cướp người, tôi không dám.” Đường Đại Đầu vừa nghe đã chối đây đẩy, có điều nhác tới chuyện khác lại hớn hở:” Không nhìn ra thật đấy, Giản Phàm đánh người tới trọng thương cơ à? Chà, dáng vẻ đó, mà được ... Hay, không làm cảnh sát nữa thì để cậu ấy theo tôi, vừa vặn.”
“ Người tắo bảo hộ, dù làm lưu manh cũng là đại cả của mày, mày là cái thá gì mà bảo cậu ấy theo mày?”
“ Chuyện này ...” Đường Đại Đầu không rõ ý đồ Tần Cao Phong là gì, làm bộ đáng thương:” Anh sát bắt cảnh sát, rồi anh lại tìm tôi, đối tượng chuyên bị cảnh sát trấn áp đi cứu một cảnh sát khác, tôi không hiểu. Và lại tôi cũng không cứu được.”
“ Chuyện trong chế độ, tắo không làm gì được, đành nghĩ cách từ ngoài, mày xử lý cho tắo vụ Vu gia, để họ đừng gây chuyện là được, đơn giản chưa? Đây là địa chỉ nhà họ ... “ Tần Cao Phong đưa một tờ giấy tới:
“ Tôi thực sự không làm được, đội trưởng Tần, thế này là anh xúi tôi phạm pháp.” Đường Đại Đầu làm bộ khó xử:
“ Đường Đại Đầu, người có tiền ở Đại Nguyên bị mày xẻo còn ít à? tắo biết mày thế thiên hành đạo, cướp của người giàu chia cho mình. tắo không đói phó được những người kia, nhưng tắo đối phó được với mày. tắo đã tìm mày, mày không làm được cũng phải làm. Mày có tin ngày ngày mai tắo làm Thịnh Đường đóng cửa điều tra không? Hay mày muốn tắo mỗi ngày triệu tập mày một lần? Nghĩ cho kỹ. “ Tần Cao Phong vỗ vai, đám này là thân lừa ưa nặng, nói tử tế chúng không nghe:
“ Đừng đừng anh Tần, chú Tần, anh lợi hại, anh đừng làm thế, chúng ta tính kế lâu dài. “ Đường Đại Đầu rối rít cầu khẩn, hắn biết Tần Cao Phong lợi hại, cả anh rể cũng phải nể:
“ tắo đã nói với mày là cậu ta là đệ tử đắc ý nhất của tắo, nếu cậu ấy có bề gì, tắo tính lên mày, nếu không, tắo tìm mày làm gì. Bao năm quả chúng ta vẫn chung sống hóa bình mà.”
“ Vậy anh cho tôi gọi một cú điện thoại.”
“ Được, đi đi.”
Thấy Tần Cao Phong thận trọng như thế, xem ra là thật rồi, Đường Đại Đầu xuống xe lấy di động ra gọi, vâng dạ liên hồi rồi toét miệng quảy về nói: “ Tôi giúp anh, nhưng anh nợ tôi một lần.”
“ Xong.” Tần Cao Phong sảng khoái chấp nhận, như tất cả đều đã trong dự liệu: