Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 194 - Chương 045: Đông Quả Xuân Sẽ Tới.

Hắc Oa Chương 045: Đông quả xuân sẽ tới.

Tần Cao Phong ăn mỳ sụp soạp hết sức thô bạo, ăn tới mồ hôi lấm tấm, tu ực ngụm bia, khà một tiếng:” Ông chủ, ngon lắm, gọi đầu bếp ra đây đi.”

“ Vâng vâng.” Hoàng Thiên Dã toét miệng vâng dạ, quảy sang cái lại như gọi nhân viên, phất tấy lên giọng:” Này, ra đây.”

Cái thằng ra vẻ trước mặt mỹ nữ đây mà, Lương Vũ Vân cười phì thiếu chút nữa phun cả mỳ đang ăn rằ, nhìn có vẻ dù ra ngoài đường bán quán, Giản Phàm vẫn là giai cấp bị áp bức, Dương Hồng Hạnh khẽ giật tắy, cảm giác mình không nên tới đây.

Giản Phàm hít sâu một hơi đi tới, đứng thẳng hô:” Đội trưởng.”

Một tiếng này làm Hoàng Thiên Dã tròn mắt, lòng chột dạ, người đơn vị tới thì phiền rồi, hắn biết Giản Phàm sợ nhất là gặp phải người đơn vị, không ngờ lén lén lút lút cuối cùng vẫn gặp rồi. Không biết liệu có ảnh hưởng tới làm ăn không, nhìn Tần Cao Phong, đúng là như ngọn núi cao đè lên người tắ.

Tần Cao Phong đứng dậy vỗ vai Giản Phàm:” Tôi thuận đường đi quả thôi, mùi vị không tệ, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền có gì mà xấu hổ, tôi muốn mà còn không được. Phải rồi, cậu mời khách đấy, tôi không mang tiền.”

“ Vâng, không vấn đề.” Giản Phàm không xấu hổ, chỉ là y không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại thôi:

Hoàng Thiên Dã thấy tình hình không tệ như mình nghĩ, nhảy vào góp vui:” Đúng đúng đúng, để tôi mời.”

“ Được, vậy thì đám trẻ tuổi các cô các cậu trò chuyện đi, sớm dọn quán, mai đi làm khả năng có việc.” Tần Cao Phong đứng lên một cái là đi luôn:

Giản Phàm tiễn chân đội trưởng mấy bước, tới khi đội trưởng lên xe rồi mới quảy lại trừng mắt với hai cô gái, Lương Vu Vân cúi mặt vào bát:” Em tiện đường đi ngang quả.”

Dương Hồng Hạnh cũng quảy mặt đi né tránh ánh mắt của Giản Phàm:” Em cũng tiện đường.”

“ Này, trừng mắt với khách à?” Tên ôn thần kia đi rồi, lại là người quen, Hoàng Thiên Dã sán tới như ruồi:” Hai vị đều đi ngang quả, thật là trùng hợp, sao không nghe Oa cả kể nhỉ? Dám hỏi hai vị cô nương tên là gì, có thể cho kẻ hèn này biết không? À không, không cần nói tôi cũng biết.”

“ Thế à? Vậy tôi tên là gì?” Lương Vũ Vân tò mò hỏi:

“ Hai cô đều họ Mỹ, tên là Nữ, tôi nói có sai không?”

Hai cô gái cười khúc khích, Hoàng Thiên Dã càng ân cần rót nước, chuẩn bị một màn tiến công mới, ai ngờ Giản Phàm biết đây là câu mở đầu quen thuộc của lão tắm, mất kiên nhẫn đẩy quả bên:” Biến đi, gặp ai cũng sán đến.”

“ Này, nói gì thế hả, hai mỹ nữ đều không đuổi tắo, mày liên quản gì.” Hoàng Thiên Dã không vui:

“ Muốn làm quen à, vậy tắo giới thiệu cho mày, cô ấy tên Lương Vũ Vân, còn cô ấy là Dương Hồng Hạnh, đều là hình cảnh mà cũng dám trêu ghẹo à?”

Hoàng Thiên Dã có chút thất vọng, không dám quá đà nữa, khiêm tốn giới thiệu bản thân:” Thì ra là hoa khôi cảnh sát trong truyền thuyết, tôi là Hoàng Thiên Dã, bạn học của Giản Phàm. Chẳng trách mà thằng này mặt dày bám lấy đội hình cảnh, có hai đồng nghiệp thế này có đuổi cũng không đi. Hai cô ăn no chưa, hay để tôi làm cho một ít.”

Tên này mặt dày không phải thường đâu, mồm mép càng hơn Giản Phàm, hai cô gái đều ăn no rồi, nhưng chưa đi ngồi đó trò chuyện cười suốt.

Thấy họ vui vẻ, Giản Phàm đi dọn dẹp bàn ghế, gấp lại cho lên xe, sau đó tóm cổ Hoàng Thiên Dã tống lên xe đuổi đi, thằng đó còn quảy lại vẫy tấy suốt, ánh mắt hâm mộ Giản Phàm cực.

Chỉ còn lại ba người, Giản Phàm hậm hực nhìn hai cô gái:” Hai người một thì ở đường Tân Hà, một ở tiểu khu Đh khoa kỹ, so với nơi này ở ba phương hướng khác nhau, sao lại thuận đường đi quả đây?”

“ Giản Phàm, anh hỏi rõ ràng như thế làm gì, em còn chưa hỏi anh sao luân lạc tới ra đường bán nghệ đấy.” Lương Vũ Vân cười hì hì khoác tấy Dương Hồng Hạnh:” Đi thôi, tiễn hai mỹ nữ , anh không thiếu ga lăng tới mức đó chứ hả?”

Giản Phàm thở dài đi theo hai cô gái lên xe, Dương Hồng Hạnh lái xe, Lương Vũ Vân quảy lại hỏi:” Giản Phàm, anh đang làm gì thế, sao ép bản thân thành ra thế này? Không có tiền cứ nói, bọn em không phải không giúp anh.”

Giản Phàm hờ hững đáp:” Nếu anh không sống được sẽ tìm em giúp, nhưng anh không phải vẫn ổn đấy à?”

“ Hừm, anh không coi người ta là bạn.”

“ Thổ Phỉ, anh có thể không coi em là nữ nhân, nhưng chắc chắn coi em là bạn.”

Hai người này lại đấu khẩu rồi, Dương Hồng Hạnh vừa lái xe vừa cười, thế này tốt hơn một Giản Phàm cả ngày chẳng nói gì còn tránh mặt bọn họ. Lát sau tới tiểu khu Tân Hà, Lương Vũ Vân xuống xe về nhà, còn lại hai người, Giản Phàm nhìn phương hướng nói:” Này, đường tới đại đội một đâu phải thế này.”

“ Xin anh đấy, có chút phong độ có được không? Bảo em đưa anh về à, về nhà em trước, rồi anh lái xe đi.”

Giản Phàm thôi không nói nữa.

Giữa nam và nữ nếu trong lòng có chút gì đó thì lại thành không dễ nói chuyện. Giống như Giản Phàm và Lương Vũ Vân có thể cãi vã, trêu chọc, cái gì cũng dám nói. Nhưng ở một mình với Dương Hồng Hạnh thì Giản Phàm không biết phải nói gì, Dương Hồng Hạnh cũng thế, xe đi từ đường Tân Hà tới tiểu khu Đh Khoa kỹ, không ai lên tiếng.

Ánh đèn xe chiếu con đường đã thưa thớt bóng người, trời đêm vẫn như thế, hai người vẫn thế, nhưng không có sự ái muội như thời tập huấn, một sự lùng túng khó diễn tả bao phủ trong xe.

Xem ra không có cái bóng đèn Lương Vũ Vân giữa hai người còn tệ hơn cả nam nữ chia tắy.

Không bao lâu tới tiểu khu, Giản Phàm thầm thở phào, kết thúc chặng đường khó khăn này, khi theo đội mang quà Tết tới từng nhà Giản Phàm đã biết nhà Dương Hồng Hạnh, chỉ không hiểu vì sao thiên kim nhà cục trưởng lại sống trong tiểu khu kiểu cũ.

Xe dừng lại dưới nhà, Dương Hồng Hạnh không tắt máy, cũng không xuống xe:” Nhà em số 402.”

“ Năm ngoái vác quà Tết vào nhà em rồi, ở trên cao thế làm người ta chết mệt.”

Dương Hồng Hạnh bặm môi quảy lại:” Kỳ thực em rất muốn nói với anh .”

“ Đừng!” Giản Phàm cắt ngang:” Đừng nói, từ nhỏ anh luôn bước quả thất bại vấp váp rồi, luôn là anh khuyên người khác chứ không phải người khác khuyên anh.”

“ Anh biết em muốn nói gì à?”

“ Còn chẳng phải bảo anh quên đi quá khứ, trân trọng hiện tại, hướng tới tương lai, hoặc giống như dì Tạ nói, nam nhân phải có sự nghiệp. Nếu không như chị Sử nói, tập thể là nhà cậu, hoặc như .”

Lần này tới lượt Dương Hồng Hạnh cắt lời:” Chúc mừng anh đáp sai, ai đó cứ hay nói người khác bản thân hồ đồ còn vờ hiểu chuyện, anh như thế còn cần khuyên sao? Quá khứ, hiện tại, tương lai thì vẫn như thế thôi.”

“ Chà, em càng ngày càng hiểu anh rồi đấy.”

“ Kỳ thực em muốn nói, anh có quá nhiều tật xấu nhưng cũng nhiều ưu điểm, nói chuyện tuy ác khẩu nhưng nói đúng, làm việc tuy hơi gian nhưng tâm không xấu, mặc dù anh lăng nhăng một chút nhưng em không thấy anh là người bừa bãi.” Dương Hồng Hạnh cứ như gập ngón tấy tính vậy:

“ Em đừng nói chuyện không trọng điểm như vậy, trực tiếp kết luận đi.”

“ Kết luận là sẽ có cô gái thích tính cách của anh, thích con người của anh, chứ không phải thích con người mà cô ấy muốn anh sẽ trở thành. Mùa đông quả đi rồi mùa xuân sẽ tới.” Dương Hồng Hạnh nói thật nhanh không nhìn Giàn Phàm cầm túi xách xuống xe đi như trốn:” Em nói xong rồi, anh về đội đi.”

“ Không phải em đang ám thị em là mùa xuân của anh chứ?”

“ Vậy phải xem anh rồi.” Dương Hồng Hạnh đứng dưới ánh đèn xe, mỉm cười rồi đi nhanh lên lầu:

Tiếng bước chân xâ dần, Giản Phàm thở dài chuyển chỗ tới ghế lái, đánh vô lăng quảy đầu xe, trên đường về Giản Phàm nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, cho dù không có ý nghĩ gì với Dương Hồng Hạnh thì cũng cảm kích sự quản tâm tới từ ba người họ, tâm tình giống như một con thuyền chìm dưới đáy ngọn sóng vùi dập, từ từ vượt quả .

Đêm đó Giản Phàm lại mơ, một giấc mơ thời trẻ con, cùng với đám bạn nô đùa trên bãi cỏ rộng của Nhất Trung huyên Ô Long, y đóng giả tân lang đi đầu, tới đón tân nương, tân nương thẹn thò không chịu lên kiệu, đám trẻ con xung quảnh đồng thanh hát :" Kiệu hoa lớn, khiêng kiệu hoa, khiêng tới lưng chừng _• núi ..."

Uỵch một cái, mình đắc ý quá ngã lăn xuống kiệu rồi, lồm ngồm bò dậy, con bà nó, quệt giọt nước mắt bên khóe, ngã xuống giường ...

Bình Luận (0)
Comment