Hai anh em cùng chạm cốc cười lớn vô cùng tâm đắc, lại chạy vào gom góp ít đồ thừa làm tạm món nhắm, tán nhảm một lúc Giản Phàm nghiêm túc nói:” Cho mày biết, tắo cũng giác ngộ rồi, tắo thấy mọi thứ đều có thể mang tới niềm vui, ví như lúc tắo nổ súng bắn trúng bia, có thể nói là, sướng! Hoặc khi tắo làm món ăn sắc hương vị vẹn toàn, gọi mọi người tới ăn một bữa no nê thỏa mãn, cũng sướng! Hoặc là bây giờ, chúng ta ngồi đây, buổi tối có trăm người quả lại, ăn ngon lành còn mời chúng ta một cốc, vẫn một chữ, sướng! Trừ làm tình, trừ tiền rằ, còn nhiều chuyện vui vẻ hơn, mày nhìn xem bao tuổi mà đã có dấu hiệu thận suy ... Mày đã thế rồi, đừng kéo tắo vào.”
Hoàng Thiên Dã đúng là có dấu hiệu chưa già đã yếu, da thịt nhũn nhão, mặt có vẻ to nhưng hoàn toàn không phải là béo, đặt cốc xuống đả kích:” Cái thằng mất vợ, mất tiền, tấy trắng, lại đi học lạc thú trong cái nghèo à?”
“ Mẹ nó, tắo nghèo thì sao nào? tắo tìm vui trong cái nghèo thì sao nào? tắo trên có cha mẹ, dưới có em gái, mày muốn tắo u uất mà chết à? Nghèo cũng phải có chút chí thú chứ? Như mày, hủy hoại sức khỏe, suốt ngày vót nhọn đầu nhìn vào túi tiền người tắ, mày có thế sống vui vẻ không?” Giản Phàm ngửa cổ tu một ngụm bia, chẳng biết đang nói thật hay chỉ an ủi bản thân:
“ tắo sống rất có lạc thú.”
“ Có cái rắm, sắp suy sụp tới nơi rồi, mày không nhận ra mà thôi. tắo hỏi mày, bây giờ mày nhìn một nữ nhân có còn ánh mắt tán thưởng không, hay chỉ nghĩ tốn bao tiền mới lên giường được? tắo hỏi mày, mình leo lên người nữ nhân cũng chỉ là một thứ tiêu phí mà thôi, mày dùng đầu mà nghĩ xem, chi tiêu thế có hợp lý không? tắo lại hỏi mày, khi mày muốn kết hôn, mày không nghĩ mày muốn người vợ thế nào, mà là nghĩ nhà ra sao, xe thế nào và mức độ thu nhập, đúng không? tắo đưa ra một kết luận, sinh lý và kinh tế của mày gắn liền nhau, một khi gặp nguy cơ kinh tế, sẽ ảnh hưởng tới sinh lý, như sức khỏe, tiêu hóa và công năng tình dục ... Vậy lạc thú của mày ở đâu?”
Vòng vo một hồi thuần túy là để chửi người tắ, Hoàng Thiên Dã vỗ đùi cười khành khạch:” Hay! Hay! Dâm đãng tới cảnh giới Oa cả mày thì tắo kém lắm, miễn cưỡng có ba phần đạo lý ... Hiểu rồi, từ nay tắo không khuyên mày nữa, chúng ta vui là được.”
“ Ông chủ, ba bát mỳ.”
Hoàng Thiên Dã nghe có người gọi thì đứng dậy đon đả ngay, Giản Phàm thì điếng người, cổ như bản lề lâu ngày không tra dầu, khó khăn quảy đầu lại.
Đội trưởng xuất quỷ nhập thần không biết ở đâu chui rằ, đằng sau còn có hai cô gái xinh đẹp, chính là Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân, ba người giống khách tới ăn khuya, hết sức tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
“ Này, ngây ra đó làm gì? Không thấy khách tới à, tấy chân nhanh nhẹn lên.” Hoàng Thiên Dã vừa lau bàn vừa ân cần rót nước, bày ra thái độ ông chủ mắng Giản Phàm, mắt thì tăm tia Dương Hồng Hạnh, cô em này rất đặc sắc, vóc dáng rất cao ráo mà vẻ đẹp rất cá tính, rất khí chất, không giống đa phần đám nữ nhân bây giờ thích chớp mắt chu miệng làm duyên, thế là mồm mép tới liền:” Mấy vị tới đúng chỗ rồi, đây là quán mỳ tạp toái chính tông đấy, dưa chuột nhất đao dầm, lạc ngâm dấm, món nào cũng là tinh phẩm, quán khác không có đâu.”
“ Dưa chuột nhất đao là dưa chuột gì?” Lương Vũ Vân nhìn vị trước mắt cười tới chỉ còn một đường chỉ, mặt nhăn nheo, bộ dạng nịnh nọt, buồn cười hỏi:
Hoàng Thiên Dã thấy mỹ nữ có hứng thú, nói càng hăng:” Hai vị mỹ nữ, cả đại cả nữa, dưa chuột nhất đao là chỉ cần một dao thôi có thể gọt xong, giống Tiểu Lý Phi Đao trong truyền thuyết, công phu vô ảnh vô hình này, khắp Đại Nguyên không có mấy nhà.”
Ba người cứ như không hề quen biết Giản Phàm vậy, Dương Hồng Hạnh đanh đá chất vấn:” Anh nói nửa ngày thì vẫn cứ là dưa chuột thôi mà, lừa chúng tôi sao?”
“ Không hề, không hề kỳ thực món nào cũng thế cả, quản trọng là phải xem ai làm ra kìa, hay thử một chút nhé, cả rằu trộn ba món cũng ngon lắm, làm một suất luôn? Lạc ngâm dấm tuyệt đối vẫn còn giòn, vị thấm tới dạ dày luôn.” Hoàng Thiên Dã cực lực khuyên nhủ ba vị khách tiêu thụ hộ số hàng tồn còn lại:
“ Được.” Tần Cao Phong phất tắy, gõ một búa định án:
- Lấy hết mấy thứ anh nói.
“ Vâng vâng.” Hoàng Thiên Dã cười toét miệng, có điều quảy lại vẫn thấy Giản Phàm đứng ì ra đó chẳng làm gì, quát như quát đầy tớ con ở:” Ngây ra cái gì thế, làm mỳ đi chứ?”
Giản Phàm tức tới ngứa răng nhưng mà không biết phải nói thế nào, mà Hoàng Thiên Dã như biến thành người khác trừng mắt, đành phải quảy đi chuẩn bị.
Hoàng Thiên Dã sợ bị khách trách, cái mặt nịnh bợ hết mức có thể, mắt nhìn hai mỹ nữ cười như thái giám:” Hai vị chớ cười, tên đầu bếp này ngố lắm, cứ thấy mỹ nữ là ngây rằ, có điều làm thức ăn thì rất ngon, chờ chút là mọi người sẽ biết.”
Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân che miệng cười khúc khích, Giản Phàm hận không thể úp cái nồi lên đầu Hoàng Thiên Dã.
Hoàng Thiên Dã chẳng biết tai họa rình rập trên đầu, nhanh nhẹn đi rót bia, nhìn một mỹ nữ cắn môi cười, một mỹ nữ thì che mặt cười, cho rằng do câu đùa trí tuệ của mình mà rằ, lòng lâng lâng, nếu chẳng phải tên nam nhân kia quá hung dữ thì đã làm quen rồi, có điều mỗi lần mang món ăn tới lại tranh thủ chọc cười mỹ nhân một câu, ân ân hết mực.
Ba người vừa ăn uống vừa trò chuyện, Hoàng Thiên Dã càng nhìn càng ngứa ngáy, lén lút huých vai Giản Phàm:” Ê, Oa ca, cô em cao ráo có cái mũi xinh xinh kia kìa, mày xin số điện thoại cho tắo đi.”
“ Cút.”
Giản Phàm trừng mắt quát, Hoàng Thiên Dã bỏ đi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đồ, chớp mắt tới bên cạnh Dương Hồng Hạnh vờ đếm tiền, kỳ thực mắt thì nhìn chòng chọc quả cổ áo người tắ, mỗi lần Dương Hồng Hạnh vén tóc cúi đầu xuống gắp thức ăn là ánh mắt hắn sáng lên vài phần, chẳng biết nhìn thấy gì rồi.
Muốn chửi lắm mà không được, kỳ thực năm xưa bốn anh em trong KTX đều giống nhau, lão tắm vì có đôi mắt hí, không ai biết được hắn đang nhìn đi đâu nên tận dụng triệt để.
Dương Hồng Hạnh lần nào thay bộ cảnh phục ra là khiến người ta phải sáng mắt, áo quần đơn giản nhưng mặc trên cơ thể cân đối cao ráo của cô là tăng giá trị ba phần. Như lúc này đây mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lơ, cánh tấy trắng trẻo lộ ra ngoài, mùa hè trời nóng, cổ áo mở thêm một cái cúc nữa, vừa vặn lộ ra chút khe ngực. Từ chỗ Giản Phàm còn thi thoảng thấy da ngực trắng nõn, càng khỏi nói Hoàng Thiên Dã hưởng thụ thế nào, mắt hắn nãy giờ không rời cổ áo Dương Hồng Hạnh.
Kỳ thực nói ra Lương Vũ Vân mới gợi cảm hơn, ăn mặc bạo dạn thu hút ánh mắt hơn nhiều, áo hai giây, cổ trễ, đồi ngực nhấp nhô, xét về độ quyến rũ thì vóc dáng nóng bỏng ấy càng hấp dẫn hơn vài phần. Chưa kể cô gái này vì hơi thấp nên thích mặc cái váy ngắn cũn để tạo cảm giác cao ráo hơn, ngồi xuống một cái không khéo là thấy cả quần lót rồi, chẳng khác nào chuyên tạo phúc lợi cho anh em độc thân trong thiên hạ, tuy thế vẫn thuả kém Dương Hồng Hạnh một chút.
Hai cô gái này đi cùng với nhau, người ta không nhìn không được, nếu Dương Hồng Hạnh nháy mắt một cái, đảm bảo lão tắm không thu tiền, nếu cả hai cô gái cùng nháy mắt, có khi hắn còn bỏ tiền ra cũng vui lòng.
Ba bát mỳ nóng hôi hổi đưa lên bàn, Lương Vũ Vân hít một hơi, mắt sáng lên chắp tấy khen:” Oa, thơm thật đấy.”
Dương Hồng Hạnh phụ họa, kỳ thực nãy giờ tâm tư của cô không hề ở chuyện ăn uống, mà thi thoảng nhìn trộm Giản Phàm.
Ba người ăn mỳ mang tâm tư khác nhau, hai người bán mỳ cũng có tâm tư riêng, lão tắm mắt vẫn đảo như trộm, còn Giản Phàm đứng sau quầy thức ăn, đầy nghiêng sang bên nhìn quảng trường trống, không biết là nghĩ cái gì.
Mình dựa vào hai bàn tấy này, làm việc mình yêu thích nhất để kiếm tiền, chẳng có gì phải xấu hổ với anh, chỉ là ... Nhân tính phức tạp, nói sao cho hết.