Xem video trước cho có thêm cảm xúc nhé mọi người.
Giản Phàm lái xe đưa Trần Thập Toàn về, tấy lái rất vững đi trên con đường đông đúc của Đại Nguyên, giờ sau khi bắn súng xong không còn cảm giác máu chảy giần giật trước kia nữa, ngược lại còn tĩnh lặng một cách kỳ lạ, một sự thỏa mãn khiến tinh thần thêm vững vàng.
Đối với lời nhắc nhở của sư phụ, Giản Phàm cũng không quá để ý, từ nhỏ đã biết tư chất của mình kém cỏi. Học viết chữ toàn thiếu nét không ít lần bị mẹ đánh, học thái rằu thì thái vào ngón trỏ không dám nói với cha sợ mất mặt, học tập thì càng chậm chạp hơn người tắ. Thế nên Giản Phàm trước nay luôn không kỳ vọng nhiều vào cuộc sống, biết mình sẽ là người bị nhấn chìm trong số đông, giờ chỉ kiên cường hơn trước mà thôi.
Bắn súng cũng vậy, nhờ có Tần Cao Phong xúi bẩy "chơi vui lắm", thế nên mới có thành tựu hôm nay, nếu không đã chẳng kiên trì tới lúc giác ngộ thế này.
Nhà Trần Thập Toàn ở con ngõ phía sau nhà thi đấu Công Nhân, lái xe đi mới nhận ra cách đó không xâ là đường vành đai số hai, đi thêm vài km là tới Khách sạn Cửu Đỉnh.
Bất kể là mang thiện chí hay ác ý, nơi đó Giản Phàm làm sao có thể dễ dàng quên đi, thấy thời gian vẫn còn sớm, 7 giờ mới mở quán, ma xui quỷ khiến thế nào lái xe lên đường vành đai số hai. Chuyện chiều nay vẫn ở trong đầu, biến hóa của Trương Khải và Hà Phương Lộ thì trong dự liệu rồi, y chẳng bận tâm, chỉ có Tương Địch Giai là làm y không thể dửng dưng như bề ngoài, chuyện gì đã khiến Tương mỹ nhân luôn xinh đẹp lộng lẫy trở nên tiều tụy như thế. Còn cả Hương Hương nữa, biết từ nhỏ Hương Hương đã lắm trò, không ngờ rằng cô thông mình tới độ âm thầm lấy đi 20 vạn mà mình không hay biết gì cả.
Ôi, dù mình biết thì sao, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn rồi, cô ấy ngấm ngầm kéo giãn khoảng cách đó, nếu nói thiếu tiền thì coi như cô ấy mượn gió bẻ măng Cửu Đỉnh cũng được, nhưng vì sao, con người cô ấy là như thế ư? Bảy năm bên nhau hóa ra mình chẳng hiểu gì về cô ấy ư? Quá nhiều câu hỏi vẫn làm Giản Phàm không lý giải được.
Cô bé Hương Hương mà mình yêu rốt cuộc có tồn tại thật không? Hay tất cả chỉ là giả dối?
Mà hình như vì sao cũng chẳng quản trọng nữa, cô ấy có thể lấy ra cả trăm lý do chứng minh hai người không phù hợp, cô ấy có thể chỉ ra cả trăm khuyết điểm trên người mình để chứng minh cô ấy không sai. Thậm chí sự kiện này mà đem về đưa ra song thân hai nhà, Giản Phàm khẳng định, người bị mắng vẫn là mình.
Bỏ đi!
Quá khứ như viên đạn đã rời nòng, dù biết mình bắn lệch song không thể vãn hồi.
Đã không thể vãn hồi thì cưỡng cầu làm gì?
Chuyện xưa tắn đi như mây khói trước mắt
Nói lời tạm biệt cũng chẳng thấy chút oán hờn nào trong mắt em
Mọi thứ em cho anh chỉ là giả tạo
Em cười thật ngây thơ, anh yêu em tới điên cuồng
Khoảnh khắc ấy anh chợt nhật rằ
Bao lời trao nhau chẳng thể thành hiện thực
Khoảnh khắc ấy anh chợt nhận rằ
Khuôn mặt em đã trở nên quá xâ lạ
Gió chiều thét gào ùa quả cánh cửa sổ xe mở rộng, đem tóc Giản Phàm cuốn ngược về phía sau, rằdio trong xe văng vẳng giọng cả khàn khàn ưu thương của Trương Học Hữu, không biết có phải vì gió lớn mà hai mắt Giản Phàm khép lại thành một khe hẹp, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
Két
~ ~ ~
bánh xe cọ trên đường quốc lộ để
lại vết cháy đen lờ mờ.
Giản Phàm tựa hồ chẳng ý thức được mình vừa đi với tốc độ gì cho tới một nơi quen thuộc lọt vào mắt mới phanh lại, nhìn một cái lại tiếp tục khởi động máy trực thiếp phóng thẳng quả, nơi này đã không phải là Cửu Đỉnh trong ký ức nữa, bãi đỗ xe rộng lớn thưa thớt chẳng có mấy xe, bậc thềm là một đống người ngồi giơ tờ giấy lớn.
Xảy ra chuyện lớn rồi, vòng xe lại giống như là một người khách quả đường, nhìn kỹ bậc thềm có khoảng ba chục người, giơ cao tấm băng rôn lớn " Nghiêm trừng Tương Cửu Đỉnh, bồi thường tiền xương máu!", cùng lác đác không ít tấm biển nhỏ ghi những từ ngữ như lừa đảo, bồi thường, trừng trị. Cách khá xâ nên không rõ tình huống cụ thể, nhưng không thấy có nhan viên và khách khứa nửa, cửa phụ đóng chặt, thi thoảng thấy bóng dáng bảo an, nhưng nấp xâ không dám làm gì?
Nhà tiêu thụ ở huyện tụ tập nhau đòi bồi thường sao?
Đây là cách giải thích hợp lý nhất, mặc dù trước kia đã lường tới khả năng này, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại có cảm giác khác hẳn. Có kiến thức nhất định về việc kinh doanh nhà hàng khách sạn, Giản Phàm chỉ cần nhìn quả nhiều người tụ tập như vậy hiểu giải quyết vấn đề hay không là thứ yếu, hiện giờ Cửu Đỉnh chắc chắn lỗ lớn.
Trong lòng khẩn trước rút di động ra gọi điện cho Cửu Cương, nơi này thuộc phân quản của khu Hạnh Hoa Lĩnh, vừa bấm một cái là thông ngay, tiếp đó nghe giọng hả hê của hắn:” Lão đại, anh ở đội một tu tiên hay sao mà chuyện lớn như thế lại không biết, Tương Cửu Đỉnh lừa phía dưới mấy trăm vạn, giờ người ta ngày ngày chặn cửa đòi tiền. Mấy ngày trước còn kéo tới đồn bọn em, đồn trưởng cho bọn họ tới Cửu Đỉnh gây chuyện luôn cho rảnh ... Hắn hả, làm sao mà ổn được? Mấy nhà đó có những hộ giết mổ, kéo tới một cái là chặn Tương Cửu Đỉnh giữa đường, lôi khỏi xe đánh một trận, không biết ai cho viên gạch vào đầu nên giờ nằm trong bệnh viện đấy ... Lão đại, anh đừng xen vào chuyện này, đồn bọn em còn chả dám, nhiều nhà liên danh tố cáo họ lên tòa án, đang kiện cáo tưng bừng kìa ... À, mà anh tới đó làm gì?”
Giản Phàm quả loa vài câu cúp điện thoại, giờ hiểu vì sao Tương Địch Giai lại xanh xào hốc hác như vậy, sao họ mặt dày mày dạn tới tìm mình, té ra chuyện lớn tới như vậy.
Ha, xem ra người có tiền cũng chỉ thế mà thôi, trong lòng Giản Phàm mơ hồ nổi lên chút khoái cảm, nhất là nghĩ tới bộ mặt trắng trẻo nho nhã của Tương Cửu Đỉnh bây giờ băng bó chẳng chịt, cũng hả lắm? Lại nghĩ Trương Khải và Hà Phương Lộ như chó mất chủ chạy loạn khắp nơi, cười khẩy không thôi.
Đó là những kẻ đều cho rằng Giản Phàm ngu xuẩn.
Ở rất nhiều vấn đề đơn giản người thông minh chưa chắc sáng suốt hơn người khác, ví dụ trước kia chưa bán bí phương, Giản Phàm đã nhìn ra Tương Cửu Đình quyết tâm như thế e là sau này xảy ra vấn đề sẽ tính sổ mình nên từ chối mãi. Trong chuyện này cũng có yếu quyết của nó, đối phó với loại người thông minh, muốn bán được hàng phải nói nó cực tệ, không đáng một xu, càng hạ thấp nó thì đối phương càng thấy mình có nhãn quảng, nhất định phải mua cho được, dù có vấn đề cũng không bận tắm.
Giải Phàm chỉ chơi xấu hắn một chút, không ngờ hắn tự đưa mình vào lò mổ.
Nghĩ tới đó Giản Phàm dừng xe lại, đấm đùi cười, cười tới rung cả bụng, có lẽ do dồn nén quá lâu nên khoảnh khắc phóng thích ra hết, muốn thay đổi con người trong thời gian ngắn đâu dễ, Giản Phàm chỉ dồn nén tất cả xuống thật sâu trong lòng thôi ... nhưng cười hồi lâu lại thấy lòng nặng trĩu ... À phải rồi, vẫn là vì cô ấy.
Cô ấy có là cái gì của mình đâu, việc gì mình phải quản tâm, muốn mặc kệ, nhưng đã nghĩ tới rồi thì không sao xuả đi được hình ảnh mép váy trắng phiêu phiêu ra khỏi đầu, phải bất lực thừa nhận, cho dù là lần gặp nhau cuối cùng bị Tương Địch Giai trêu chọc, Giản Phàm cũng không hề oán hận gì.
Cô ấy khác với bọn họ, Giản Phàm đột nhiên nổi lên ý nghĩ lạ, trên người Tương Địch Giai không hề có sự kênh kiệu của đám con nhà giàu, không thấy vẻ yếu đuối yểu điệu giả bộ tới kệch cỡm ... Cô ấy rất lương thiện, còn mấy lần tìm mình để bồi thường, chị ấy hơn loại người như anh chị ấy cả trăm lần.
Chuyện khốn kiếp gì thế này chứ? Nếu chỉ vẻn vẹn Tương Cửu Đỉnh gặp họa, Giản Phàm đã đỗ xe bên cạnh khách sạn mà cười rồi.
“ Nhưng mình cũng không giúp gì được.”
Giản Phàm không cách nào nói ra được cảm giác bản thân là gì, tự chửi mắng nổi giận với bản thân một hồi cuối cùng vẫn lái xe tới gần Cửu Đỉnh một quãng rồi lại, bực tức đập vô lăng mấy cái xuống xe bước tới.