Càng tới gần khách sạn Cửu Đỉnh thì cảnh tượng càng thê thảm, bãi đỗ xe vương vãi những tờ giấy ghi "trả tiền", "bồi thường", "Tương Cửu Đỉnh lừa đảo", chai nước, vỏ hộp, túi ni lông khắp nơi như cái bãi rác chưa được dọn sạch.
Khi tới gần đại sảnh không còn thấy phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp nữa, mà thay vào đó là một đám nam nhân đi dép lê, mặc quần ống rộng, áo ba lỗ hoặc cởi trần trùng trục ngồi đó hút thuốc, uống bia, hoặc tụ tập đánh bài, thi thoảng phát ra tiếng chửi tục tĩu, khạc đờm nhổ bừa bãi.
Đâu còn là khách sạn nghỉ dưỡng nữa mà biến thành chuồng lừa chuồng ngựa rồi, chưa đi tới cửa thì trong đám đông một người mặt mày bặm trợn hô:” Ê ê, đi chỗ khác nghỉ đi, nơi này đóng cửa rồi.”
Giản Phàm vẫn cứ đi tới:” Tôi không thuê phòng, tới tìm người.”
Chẳng quả là một đám người muốn đòi lại tiền bằng phương pháp hơi quá khích thôi, Giản Phàm chẳng để trong lòng, loại chuyện này không hiếm. Mấy năm trước vụ án huy động vốn dân gian phi pháp, cuối cùng vỡ nợ, kẻ cầm đầu chạy mất, mấy trăm người mất tiền bao vây chính phủ thành phố mới là hoành tráng.
Những người kia không ngăn cản, nhìn một cái rồi việc ai nấy làm, Giản Phàm lách mình quả đám đông đi vào trong, đột nhiên trong số đó có một người vừa đối mắt với y vội che mặt nấp đi như trộm, lạnh lùng quát:” Ê, Mơ Hồ, mày giả bộ cái gì? Thấy mặt tôi mà dám trốn sao?”
Giản Phàm nhận ngày ra tên bảo an của Thịnh Đường, không biết sao lại ăn mặc thành lưu manh còn trà trộn trong đám người đòi nợ, cái mắt hí của hắn chẳng cần che người ta cũng không nhìn thấy.
Mơ Hồ biết không trốn được, ngượng ngùng đứng lên:” Anh Giản, anh cũng tới chơi ạ?”
“ Chuyện gì thế này?”
“ Không có gì đâu ạ, Tương Cửu Đỉnh lừa người ở dưới nhiều tiền lắm, mọi người tụ tập ở đây đợi hắn trả tiền.”
Giản Phàm nhíu mày:” Chẳng phải hắn trốn vào bệnh viện rồi à?”
“ Vâng, nhưng chưa trả tiền.”
Giản Phàm thuận tiệng hỏi mấy câu, lòng càng sinh nghi nhìn kỷ lại đám đông, giận mình nhìn thấy một người, vốn từng là cấp dưới của mình khi làm hiệp cảnh, tuy gầy hơn, đen hơn, nhưng không thể nhầm người được, quát:” Địa Lôi, Hách Kiến Lôi, mày làm cái gì ở đây vậy!?”
“ Oa ca, anh vẫn nhận ra em ạ, em theo anh Mơ Hồ tới đây ... chơi thôi” Hách Kiến Lôi định nói gì đó bị Mơ Hồ ở bên chọc một cái vội sửa lời, bất ngờ gặp Giản Phàm rõ ràng là hết sức vui mừng, kéo sang bên:” Oa cả sao anh cũng tới chỗ này?”
“ Anh tới tìm người quen, còn mày, tới Đại Nguyên bao giờ mà không tìm anh?”
Hách Kiến Lôi gãi đầu gãi tắi:” Đồn công an đuổi mấy đứa bọn em đi rồi, đành phải tới Đại Nguyên tìm việc, Thán Chùy đi cùng em còn Hắc đàn theo cha nó bán đậu hũ.”
“ Từ bao giờ, tìm được việc chưa?”
“ Chưa lâu lắm ạ, giờ em làm bảo an.”
“ Được, cho anh số diện thoại, lúc khác anh tới tìm.”
Hiệp cảnh ở đồn công an thay người như cơm bữa, thấy Địa Lôi có công việc rồi, Giản Phàm cũng vui, hàn huyên vài câu rồi đá đít Mơ Hồ, hắn vội vàng ân cần xuả đuổi đám đông cho Giản Phàm đi.
Chuyện này có vấn đề rồi, sao mà bảo an của Thịnh Đường đều tới góp vui, chẳng lẽ Đường Đại Đầu ngầm giở trò? Nhưng mà nghe thì còn có rất nhiều khẩu âm vùng ngoài, không giống người Đại Nguyên.
Trong đại sảnh còn có mấy tên bảo an buồn chán ngồi sau quầy làm bằng đá cẩm thạch, hai bên chẳng có vẻ gì là xảy ra xung đột. Giản Phàm nhìn bốn xung quảnh, ngoài kia thì tắn hoang mà trong này như chẳng có chuyện gì xảy rằ, chỉ thiếu mỗi khách.
Tinh" một tiếng, cầu thang máy mở rằ,
Trương Khải rối rít đi tới, bộ dạng khúm núm:” Giản Phàm, Giàn Phàm, cậu tới sao không thông báo một tiếng?”
“ À, đi ngang quả.” Giản Phàm hời hợt đáp, chỉ bên ngoài:” Chuyện này là sao?”
“ Chặn cửa đòi trả tiền, bồi thường thôi.” Trương Khải khấp khởi hi vọng nhìn Giản Phàm:” Cậu có cách rồi phải không? Trước kia chúng tôi có lỗi với cậu, chúng tôi bị báo ứng rồi, có điều kiện gì cậu cứ nói, chúng tôi thỏa mãn hết.”
“ Tôi thực sự không giải quyết được, thôi, tôi đi vậy.”Giản Phàm nhìn tình thế không phải dễ giải quyết, xoay người bỏ đi:
Ánh mắt Trương Khải nhanh chóng ảm đạm, Giản Phàm đi mấy bước rồi mới sực nhớ rằ, gọi:” Đừng, Tương tiểu thư ở trên kia, chẳng lẽ cậu không muốn gặp cô ấy.”
“ Cô ấy biết tôi tới à?”
“ Cô ấy vốn không biết, nhưng tôi ở phòng giám sát nhìn thấy cậu, là cô ấy bảo tôi mời cậu lên.” Trương Khải giải thích, song không ngăn Giản Phàm bỏ đi, có lẽ đã thực sự không hi vọng gì vào y nữa:
Giản Phàm nghĩ một lúc rồi theo Trương Khải vào cầu thang máy.
Toàn bộ Cửu Đỉnh bị bao phủ trong một không khí bi quản ảm đạm, bảo vệ lờ đờ, phục vụ mặt lo âu, trung tầng quản lý mặt như đưa đám, ai nấy cúi đầu làm việc hoặc đi lại không giao tiếp với người khác. Trương Khải nói bị một đám người bao vây cửa cả tuần rồi, không có khách nào dám tới, dù có cũng bị dọa chạy mất.
Từ thang máy đi lên tầng, Trương Khải nói không ngừng, như muốn lấy sự đồng cảm của Giản Phàm:” Chuyện này khiến Cửu Đỉnh bị đưa lên tòa chưa nói, truyền thông cũng xen bừa vào, vừa mới đàm phán là bọn chúng đưa ra yêu cầu tham lam chỉ muốn Cửu Đỉnh bị đóng cửa mới cam tâm. Lúc kiếm được tiền thì không nói gì, mới lỗ có một chút đã ầm ầm cả lên ... Sao ra nông nỗi này chứ, trước kia tôi bảo tổng giám đốc rồi, nên giữ bí phương lại để kiếm tiền lâu dài, nhưng anh ấy nhất định muốn kiếm thật nhanh thật nhiều ... Sao ra nông nỗi này chứ, người đã vào viện rồi, tiền là cái gì, cả chủ tịch cũng tức tới bị bệnh, anh ấy suốt ngày thúc giục chúng tôi tìm cậu, nói cởi chuông cần người buộc chuông, chúng tôi hết cách đi tìm cậu chuốc nhục vào người ... Sao ra nông nỗi này chứ, sao không tin lời cậu, nếu sớm nghe cậu nhắc nhở đã không tới nông nỗi này ...”
"Sao ra nông nỗi này" lặp đi lặp lại tới mấy lần, thể hiện sự hối hận vô hạn.
Thế nhưng tìm nhầm đối tượng tâm sự rồi, Giàn Phàm chỉ lạnh lùng nhìn Trương Khải, trong lòng đánh giá, xem ra yếu đuối hơn tưởng tượng của mình nhiều. Đám người có tiền này bình thường thì hoặc phong độ, hoặc lãng mạn, hoặc hống hách khinh người, bộ dạng cao hơn người khác một bậc, đến khi tai họa ập xuống đến ngày cả người bình thường cũng không bằng.
Vài phần oán hận trước đó của Giản Phàm chẳng còn nữa, thay vào đó là khinh bỉ.
Thấy Giản Phàm không nói không rằng y vẫn còn hận, không dám hỏi gì. Còn Giản Phàm kỳ thực chỉ nghĩ tới hai người quen gặp ở cửa, cái thằng nhãi Đại Lôi sao cũng xuất hiện ở đây, bọn chúng có ích lợi gì ở trong chuyện này? Liên quản gì đến Thịnh Đường? Có ai đó nữa đứng phía sau thao túng vụ này, chúng nhắm vào cái gì?
Xem ra ngoài chuyện bí phương còn có chuyện khác? Giản Phàm lắc đầu, chưa đủ dữ liệu để phán đoán, mà nghe lời Trương Khải nói thì chuyện đã đi vào trình tự tư pháp, không phải là chuyện mà một tên lưu manh như Đường Đại Đầu có thể xen vào, chỉ là chuyện đánh người thì rất có thể do chúng gây rằ.
Binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn có gì mà phải hoảng, nếu Giản Phàm đối diện với việc này, y không đứng đây lải nhải những lời thừa thãi thế này, có điều gì giải quyết được y cũng chẳng muốn giải quyết cho họ Tương kia.
Văn phòng tầng 17 cũng tới vài lần rồi, Trương Khải gõ cửa, tiếp đó từ trong văn phòng tổng giám đốc truyền ra một giọng nói quen thuộc:” Mời vào.”
Hai người một trước một sau đi vào, Tương Địch Giai sau bàn tổng giám đốc đứng lên, nhìn Giàn Phàm chỉ khẽ gật đầu, Trương Khải nhìn Giản Phàm một cái rồi ra ngoài.