Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 2 - Quyển 2 - Cảnh Sát Nhỏ Làm Chuyện Vui

Hắc Oa QUYỂN 2 - CẢNH SÁT NHỎ LÀM CHUYỆN VUI Chương 001: Làm cảnh sát không lo quần áo.

Trời lạnh rồi.

Dường như chỉ sau một đêm gió mang theo không khí lạnh từ phương bắc cuốn sạch lá trên cây, đường phố chỉ còn lại cành cây trơ trụi lá giống cái cột điện, bãi cỏ nhân tạo cũng chẳng còn sinh khí nữa. Bất tri bất giác những em gái thích mặc quần ngắn khoe cặp chân nuột nà đã thay quần nhung, áo gió, vì nhiệt độ mà phải bỏ phong độ, cái mùa thiếu đi hình bóng yểu điệu ấy thông báo một tin tức rõ ràng: Mùa đông tới rồi.

Ngoại thành phía tây thành phố Đại Nguyên có khu nhà xây dựa vào núi, treo tấm biển " Cơ sở huấn luyện cảnh sát vũ trang Tp Đại Nguyên", chính là nơi huấn luyện nhóm cảnh sát mới tuyển năm nay, cảnh sát các khu huyện dưới Đại Nguyên gần như đều tới đây tập huấn, ít thì một tuần, nhiều thì vài tháng, thường xuyên nghe thấy tiếng súng nổ đoàng đoàng bên trong.

Hôm nay cũng tiếng súng nổ như rằng đỗ, may là ở ngoại ô không ảnh hưởng tới người dân. Đứng trên núi có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ sở huấn luyện rộng bằng mấy cái sân bóng, ngoài thao trường, người đứng xếp đội, người chạy bộ hô khẩu hiệu, tiếng súng thì tới từ trường bắn phía bắc, nơi đó đang tiến hành huấn luyện bắn đạn thật.

Đây là nhóm được chiêu mộ đặc biệt được gọi là lớp tuyển dụng đặc biệt, tiếng súng vừa dừng, năm học viên thi bắn đứng tại chỗ, dựa theo tiêu chuẩn tác nghiệp đặt ngang súng ở trên bàn, điều kiện nơi này rất khó khăn, không như ở trên TV, loại xạ kích đeo kính bảo hộ, tai nghe cách âm. Trường bắn đặt ở ngoài trời, đôi khi gió cát lớn, thổi không nhìn thấy gì, nếu nói có gì tốt là trang phục huấn luyện tốt một chút.

Huấn luyện viên lưng hùm mặt gấu, mái tóc lởm chởm như con nhím đứng đó cầm hồ sơ vừa ghi chép thành tích vừa hô.

“ Vị trí số một, Cao Á Nam, 27 điểm.”

“ Vị trí số hai, Tiết Khải, 36 điểm.”

“ Vị trí số ba, Hách Kiến Lý, 48 điểm.”

“ Vị trí số bốn, Tiêu Thành Cương, 52 điểm.”

“ Vị trí số sáu, Dương Hồng Hạnh, 41 điểm.”

“ Tiêu Thành Cương nắm bắt yếu lĩnh bắn rất tốt, tất cả về đội.”

Huấn luyện viên hô xong đánh giá một câu, người hoàn thành bài tập xoay người, chỉ có duy nhất một nữ học viên tên Dương Hồng Hạnh vóc người thanh thanh, ngũ quản xinh xắn, thành tích tốt, các cô gái giơ chữ V chúc mừng. Dương Hồng Hạnh không khỏi có chút kiêu ngạo về đội.

“ Nhóm thứ năm rời hàng.”

Lời vừa dứt trong đội ngũ có bốn nam một nữ đi rằ, trong đó có một anh chàng đẹp trai tới ngộp thở, thế nhưng các chị em lại trừng mắt lên nhìn, chẳng phải Giản Phàm thì ai? Tiểu đầu bếp của chúng ta hôm nay mặc trang phục huấn luyện, chân đi giày da cổ cao, mái tóc cắt sát hai bên, trông thêm phần mạnh mẽ, chân bước đều cùng đồng đội đi lên đúng vạch, lắp đạn, mở chốt bảo hiểm, cầm súng trong tắy, mắt nhìn thẳng về bia bắn, uy phong lẫm liệt.

À đúng rồi, quần áo miễn phí đấy, bất kể làm lính hay cảnh sát, có cái lợi này, Giản Phàm rất hài lòng, đỡ phải mua quần áo. Hôm đó vừa xuống xe Giản Phàm bị cướp mất sạch rồi, toàn thân chỉ có duy nhất một bộ trên người, vốn lo không biết phải làm sao, gọi điện về nhà xin chi viện thì xấu mặt quá, không ngờ vào trường được phát liền 3 bộ quần áo mới, khỏi lo luôn.

Giản Phàm từ ngày đầu tới báo danh đã trở thành học viên bắt mắt nhất trong 32 nam học viên, khiến 8 cô gái còn lại không ai không chú ý, chẳng phải vì Giản Phàm đẹp trai điên đảo mà bởi vì 31 tên còn lại quá tệ hại, không quá gầy thì quá béo, không thì loại như Tiêu Thành Cương, đen như cục than, có được anh chàng trông được một chút thì lại cận lòi tĩ, thế nên Giản Phàm không muốn nổi trội cũng khó. Thêm vào từ nhỏ ở nông thôn, tốt nghiệp đi làm hiệp cảnh hơn nửa năm, tốt chất sức khỏe cũng xem như là tốt, cái anh chàng chuyện gì cũng xếp bét, tới nơi này gần như thành ngôi sao rồi.

Ngày Giản Phàm cũng không ngờ được, cái đội ngũ thê thảm này lại khiến y kiếm lại một chút tự tin, tất nhiên là cục bộ, không phải toàn bộ.

Đã là ngôi sao rồi thì chú ý hình tượng chút, lắp đạn, mở chốt, giơ súng làm nhoay nhoáy, vô cùng tiêu chuẩn.

Huấn luyện viên ở phía sau hô to:” Chú ý yếu lĩnh, nhắm có ý thức, bắn vô thức, tư thế cân bằng, đừng để lực giật ảnh hưởng tới thành tích ... Bắt đầu! Bắn!”

Năm khẩu súng nổ súng đoàng đoàng, lần này khá hơn chút, ít nhất không ai bịt tắi.

“ Vị trí số một, Lưu Giang Phong, 42 điểm; vị trí số hai Dương Quốc Thành 36 điểm, vị trí số ba Cửu Cương 40 điểm, vị trí số năm Ngưu Manh Manh 36 điểm.” Huấn luyện viên bỏ sót mất một vị trí từ ba chuyển sang năm, có điều đi hết hàng quảy lại, nhìn Giản Phàm, hô lớn hơn:” Vị trí số 4 Giản Phàm, 5 điểm.”

Đám đông tức thì cười lăn ra đất, người không đứng lên nổi, cười như bị cuồng phong thổi gập người.

Giản Phàm đứng nguyên tại chỗ, cảm giác đầu đang bốc cháy, các hạng mục khá của y đều khá tốt, chỉ riêng hạng mục này lại nằm ngoài dự liệu.

Huấn luyện viên cũng không hiểu ra sao:” Giản Phàm, thành tích khác của cậu đều tốt như thế, làm gì vậy, bắn sáu phát thì hết năm không trúng bia, cậu xem, thuả cả nữ sinh. Đừng nói Dương Hồng Hạnh, cả Ngưu Manh Manh cũng không bì được.”

Đám đông vẫn chưa ngừng cười, Ngưu Manh Manh ở vị trí thứ 5 là cô gái béo nhất lớp, đứng sau lưng huấn luyện viên uốn éo làm mặt quỷ với Giản Phàm.

“ Huấn luyện viên, tôi làm tốt hơn lần trước còn gì, bắn trúng được một phát.” Giản Phàm mãi mới kiếm được cái cớ vãn hồi thể diện:

Huấn luyện viên chỉ hô:” Về đội, nhóm thứ sáu.”

Trong tiếng cười ánh mắt chế giếu, Giản Phàm không biết xấu hổ về đội, đứng sóng vai với Thành Cương, ở nơi này không cần phải xấu hổ, toàn là học viên chiêu mộ đặc biệt, tên béo nhất nhảy xâ được có 80 cm, trong số 8 nữ sinh, chưa tới một nửa chạy được hết 3000 mét. Trong số nam sinh, người làm trò hề không ít, ví dụ một lần đu xà đơn, có tên mím môi mím lợi không đu lên được, cuối cùng phun cả rắm ra ngoài, thả tấy ôm mông chạy mất, không biết có thứ gì đi ra nữa không.

Chuyện cười tương tự ngày nào cũng có hết, thế nên bắn 6 phát được 5 điểm Giản Phàm thấy chưa phải là chuyện mất mặt nhất.

Bên kia tập bắn, bên này thì thầm to nhỏ, Thành Cương huých vai:” Oa ca, làm sao thế, chỉ hai mươi mét, anh ném sáu cục đá cũng không tới mức chỉ trúng một chứ.”

“ Anh cứ nhắm trúng tâm một cái là mắt hoa đi, nhìn thành mấy cái bia. Hồi nhỏ anh bắn ná chuẩn lắm, nếu đổi thành ná, đảm bảo bắn trúng hết.” Giản Phàm cũng không hiểu, thị lực của y siêu tốt, dựa theo yếu lĩnh, nheo mắt phải, mắt trái cũng nhắm theo, tóm lại là hai cái mắt rất đồng bộ, mà nhắm bằng cả hai mắt thì không được:

“ Chẳng lẽ tương lai anh cầm ná đi chấp hành nhiệm vụ, em nghe nói, bắn không đạt tiêu chuẩn là có khả năng bị đào thải đấy.”

“ Hoàng thượng không lo, mày là thái giám lo cái chó gì chứ? Câu này mày dọa người khác còn được chứ dọa anh thì nhầm người rồi, bây giờ trong đội ngũ cảnh sát, người chưa từng cầm súng, chưa từng bắn súng nhiều lắm. Cái loại não lừa như mày, thích chơi súng, thích đánh nhau, tới lúc đảng và nhân dân cần, mày đợi lên tuyến đầu bắt tội phạm đi ... Còn anh mày ở huyện Ô Long, theo chú hai, ăn tới béo bụng.” Giản Phàm dương dương đắc ý chế nhạo, vô liêm sỉ tới độ lấy nhục làm vinh:

Gia nhập đội ngũ đã 20 ngày, Giản Phàm đã nắm bắt gần hết tình hình trong lớp, có người bằng cấp cao, có người chỗ dựa lớn quá thể đáng, nhưng không có ai là hợp cách toàn bộ các hạng mục. Tới giờ Giản Phàm cho rằng, mình được đưa vào quần thể này không phải vì hơn người, không phải vì nguyên nhân đặc thù gì thì là do trong nhà phải đút nhiều tiền, nhưng hỏi cha rồi, cha lại bảo là không, làm Giản Phàm cũng hồ đồ. Nhưng một điều có thể khẳng định, mình và những người đứng bên không cùng một đẳng cấp, ngày cả Thành Cương từng là cấp dưới cũng có bối cảnh sâu hơn nhiều, thôi kệ, đợi tháng sau hết thời gian tập huấn, quảy về Ô Long, sống quả ngày như Phí Béo.

Bình Luận (0)
Comment