Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 3 - Chương 002: Thằng Bạn Xấu.

Hắc Oa Chương 002: Thằng bạn xấu.

“ ... Tí cái tuổi đầu, đầu óc con nghĩ gì thế hả? Bản thân không chịu nỗ lực, chỉ đổ lỗi hoàn cảnh, công việc của con chưa ra đâu vào đâu mà mẹ chẳng thấy con sốt ruột gì hết. “ Mai Vũ Vận lại xỉa tấy tới, thấy sắc mặt con không tốt, lại sợ người quen cười, nên thôi. Dù sao thì còn lớn rồi, giáo dục kiểu đánh đòn không tác dụng nữa:

Biết làm sao giờ, cây con đã trưởng thành, dù có cắt tỉa cành nó cũng không lớn được.

- Con sốt ruột cũng ích gì đâu? Vả lại con cùng cha mở quán cơm không phải tốt à? Không phải con tới chỗ chú làm cảnh sát hỗ trợ à? Con cũng kiếm được tiền, làm sao nhất định muốn con thi công vụ viên? Nhà ta làm nổi cán bộ à? Đếm bảy tám đời trước không phải nông dân thì cũng là thợ thuyền, chẳng lẽ kỳ tích lại bỗng nhiên xảy ra trên người con? Ngày cả chú con cũng làm lính chuyển nghiệp mới kiếm được cái mũ cảnh sát ... Mẹ, con làm cơm cho mẹ nhé? Con sắp học hết nghề của cha rồi, để con chăm mẹ. “ Giản Phảm cười nịnh, lần nào cũng dỗ mẹ vui vẻ như thế, còn chu đáo vuốt phẳng chỗ áo chẳng nhăn trên vai, bộ dạng lấy lòng:

“ Đồ kém cỏi, giống hệt cha con, cả đời chỉ biết quảnh quẩn bên cái nồi. “ Mai Vũ Vật bật cười, con trai giáo dục đòn roi từ nhỏ mà rằ, tuy chẳng có sở trường gì, nhưng biết thương người, biết quản tâm, chỉ có chỗ an ủi đó thôi. Quảy sang nhìn con đã cao hơn mình cả cái đầu, lắc đầu thương hại:” Tiểu Phàm, sao con chẳng chịu phấn đấu thế, con nhìn cha con thức khuya dậy sớm có vui không? Chú con chiếu cố cho con vào đội trị an có lâu dài được không? Phải có biên chế mới được, cả đời gió thổi không bay, mưa rơi không mòn, chẳng tốt hơn bây giờ à? Mẹ lo cho con, nhưng con phải nỗ lực chứ?”

Mẹ lại bắt đầu thuyết giáo rồi, Giản Phàm làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, nhân lúc mẹ nói tới kích động, ôm vai mẹ cười: “ Mẹ ... Đừng làm con cảm động như thế được không? Mẹ là niềm kiêu hãnh của con, không nhất định muốn con thành niềm kiêu hãnh của mẹ chứ? Cha mẹ có em gái con là đủ kiêu ngạo rồi, không nên kiêu quá làm gì.”

“ Con ... Con ...” Mai Vũ Vận nhận ra con trêu mình, đẩy Giản Phàm rằ: “ Chỉ biết mồm mép, con mà thông minh bằng nửa em con, mẹ đã không phải lo.”

Giản Phàm có đứa em gái tên Giản Lỵ, kém y ba tuổi, học đại học xâ nhà, thành tích rất tốt, ước mơ cũng muốn làm cô giáo giống mẹ. Em gái y tính giống mẹ, mặt giống cha, còn y thì tính giống cha, mặt giống mẹ.

Hai mẹ con không khí hòa hợp lại, tạm quên chuyện không vui, Giản Phảm tranh thủ chuyển đề tài sang em gái, em gái y thì ghê gớm rồi, đỗ đầu toàn huyện được tuyển thẳng vào đại học, đang khiến cả nhà, đặc biệt là mẹ tự hào, ngày cả y cũng thấy nở mày nở mặt.

Mai Vũ Vận không trách con quá mức, cũng hiểu bây giờ chuyện việc làm khó khăn hơn trước, có khối người tốt nghiệp hai ba năm vẫn ở nhà, khá hơn ở thành phố lêu lổng kiểm việc, tệ chút thì vẫn đưa tấy vòi tiền, ở mặt này con trai hơn nhiều, vừa giúp việc trong quán ăn, lại làm cảnh sát hỗ trợ của đội trị an, biết kiếm tiền, ít nhiều chiếu cố được bản thân.

Con trai tuy không thông minh, nhưng nó biết thương người ... Vai Vũ Vận thường an ủi bản thân như thế.

“ Ê, ê ... Tiểu Phàm.”

Sau lưng có người gọi lớn, Giản Phàm quảy đầu lại liền vui vẻ ngay, Mai Vũ Vận cũng vừa nhìn đã cười.

Một tên béo mặc cái áo sơ mi hoa hoét bó lấy cái bụng to tựa thùng phi, tựa hồ chỉ cần thở mạnh một cái là bay luôn hàng cúc, thở phì phò đang chạy tới chỗ hai người, đó là bạn thủa nhỏ của Giản Phàm, cũng là học sinh của Mai Vũ Vận, Phí Sĩ Thanh.

“ Em chào cô Mai. “ Đống thịt mỡ của tên béo rung rinh, cười chào cô giáo, ôm vai Giản Phàm, cứ như cửu biệt trùng phùng vậy, kỳ thực trước kỳ thi hai đứa còn đi chơi với nhau. Mai Vũ Vận không phản đối con trai chơi với Phí Sĩ Thanh, thằng bé béo này trừ đống thịt mỡ không vừa mắt thì cũng không làm hư con trai, hơn nữa con trai đứng cạnh hắn, trông càng đẹp trai.

“ Mẹ làm gì cứ làm đi, con đi với Sĩ Thanh một lúc ... “ Giản Phàm nói rồi kéo thằng bạn đi, không dám tâm sự với mẹ lâu:

“ Tối về sớm đấy.” Mai Vũ Vận gọi với theo:

Giản Phàm đáp:” Tối nay con trực, sau 12 giờ mới về.”

“ Đi làm khuya cẩn thận.” Mai Vũ Vận lên xe đạp đi mất:

Cô giáo đi rồi, Sĩ Phí Thanh muốn lên tiếng, Giản Phàm thiếu chút nữa chọc tấy vào mặt tên béo, cảnh cáo:” Đừng hỏi tắo thi thế nào.”

Từ nhỏ tới lớn, trên đời này chỉ có mẹ và em gái khiến y kiêng kỵ, không đối phó nổi, ra ngoài đường Giản Phàm là nhân vật khiến người ta kiềng nể, khuôn mặt không giận mà uy, nên giờ người nịnh nọt thành Phí Sĩ Thanh.

Phí Sĩ Thanh nghe giọng điệu là biết ngày là thẳng này thi chả ra làm sao rồi, nắm tấy huynh đệ đầy thâm tình: “ Được, tắo hiểu, không hỏi nữa. tắo cũng đội xổ thì cười gì mày? Vừa rồi bị mẹ mắng hả?”

“ Lắm mồm, bảo sao người ta gọi mày là phế phẩm, không nói chẳng ai bảo câm đâu.” Giản Phàm trừng mắt, tên này quản tâm không phải lối:

“ Hừ, ngoại hiệu của tắo là do mày đặt chứ ai.” Phí Sĩ Thanh phản bác, thằng quỷ này gặp ai cũng đặt đủ thứ biệt hiệu:

“ Có chuyện gì không, không thì tắo đi, tắo phải về giúp cha tắo, không rảnh lải nhải với mày.”

“ Có, tất nhiên là có ... “ Phí Sĩ Thanh thấy Giản Phàm mất kiên nhẫn kéo sang bên thần bí nói: “ Mày cúng cho người ta chưa, cho mày biết, cha tắo nói, lần này phải chừng này mới nói chuyện được.”

“ Ba nghìn à?” Giản Phàm nhướng mày nhìn ba ngón tấy nần nẫn thịt của thẳng bạn:

“ Mày keo hơn cha mày, thời buổi này ba nghìn làm được gì, không đủ mời người ta ăn một bữa cơm. Ít nhất là ba vạn, mới là mở đường thôi đấy, còn muốn công chức đàng hoàng chưa biết phải tốn bao nhiêu. “ Phí Sĩ Thanh làm vẻ mặt hết hồn:

“ Phế Phẩm, cha mày là cục trưởng, cha tắo là đầu bếp, so được không? Cha mày uống máu người khác, cha tắo đổ mồ hôi xương máu, tắo sao mặt dày bảo cha tắo bỏ cả đống tiền kiếm việc làm cho tạo được? Vả lại em gái tắo phải học đại học, tốn kém lắm, cha tắo muốn cũng lấy đâu rằ? Sớm biết thế này tắo chẳng về huyện nữa, ở tỉnh thành kiếm vừa việc gì làm cho rồi.”

Giản Phảm phiền lòng, biết bằng đại học hạng ba như mình chẳng đáng kể, kiếm việc khó, sau khi mất việc thì không dám ở lại thành phố lớn nữa về nhà, ai mà ngờ bây giờ ở quê kiếm việc cũng chẳng dễ hơn thành phố. Hôm nay đi thi mới phát hiện sinh viên tốt nghiệp mấy năm trước cũng góp vui, xem ra chẳng hi vọng gì kiếm được công việc mà chẳng phải lo thiên tai mất mùa rồi:

Ở trường toàn lý tưởng mỹ hảo, ra khỏi trưởng chỉ còn lý tưởng không thiết thực.

Bình Luận (0)
Comment