Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 201 - Chương 052: Trong Mắt Tình Nhân Có Tây Thi.

Hắc Oa Chương 052: Trong mắt tình nhân có Tây Thi.

“ Tôi không giúp được chị, nhưng tôi kiến nghị, chị nên ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ kỹ, tâm lực con người có hạn, phiền não lại vô hạn, đừng để không vượt quả được lại còn sinh bệnh.”

Tời giờ mới được một câu nói tử tế' một chút, phiền loạn nguôi đôi phần, Tương Địch Giai đứng dậy mở thêm hộp giấy nữa, nhưng không phải lại chuẩn bị khóc mà là lau khô nước mắt, ngửa mặt lên hít sâu thu hết nước mắt vào trong lòng.

Di động trọng túi phát ra tiếng chuông kéo dài, Giản Phàm nhìn thấy số điện thoại của lão tắm mới nhớ ra có chuyện phải làm, nhận điện thoại nói một tiếng "tới ngay" rồi đứng dậy:” Tôi phải đi rồi.”

“ Giản Phàm!” Tương Địch Giai đột nhiên gọi, giọng có chút nài nỉ” Cậu không ở lại một chút được sao?”

Giản Phàm quảy đầu nhìn, ánh mắt Tương Giai giống như hôm đó ở khách sạn Ngũ Châu bám chặt lấy góc áo mình, lúc đó hai người đều lem luốc thê thảm như nhau, không như lúc này một chàng trai ăn mặc xuề xòa không phù hợp với cái văn phòng sang trọng, y lắc đầu:” Chúng ta đều có việc phải làm, tôi thực sự phải đi rồi.”

“ Cậu kiếm cớ, cậu ghét tôi như vậy sao?” Tính ký đại tiểu thư của Tương Địch Giai lại phát tác:

“ Chị Tương, tôi không kiếm cớ, tôi và người bạn học bày quán ở chợ đêm, một mình cậu ta không làm xuể, tôi thực sự phải đi rồi.”

“ Bày quán, cậu nói dối, sao đột nhiên lại bày quán gì chứ?” Tương Địch Giai hiển nhiên không tin:

“ Nghề cũ thôi mà, một cái bếp một cái nồi, bán cơm kiếm sống.” Giản Phàm nói câu này đã đi tới cửa:

“ Giản Phàm đợi đã.” Có chút không tin, lại có chút tức giận, tự tôn của mỹ nữ không cam tâm bị chàng trai trước kia luôn si mê mình bỏ đi như thế, tích tắc ra quyết địch cầm túi xách đuổi theo, vượt lên trước tranh bấm thang máy bước vào, kiêu kỳ nói một câu:” Tôi đói, tôi đi ăn cơm.”

Giản Phàm gật đầu:” Vậy thì tốt.”

“ Vừa rồi cậu nói các cậu bày quán gì, ở nơi nào?” Tương Địch Giai như thuận miệng hỏi:

“ Quản trường Trung Tây, quán mỳ tạp toái và bia.”

“ Tốt, tôi tới đó ăn.”

Giản Phàm không biết vị đại tiểu thư này làm sao, quảy sang cười méo xẹo:” Này, tôi phải làm việc thật đấy, không tiếp chị được đâu.”

“ Tôi ăn của tôi, ai thèm cậu tiếp.”

“ Đó là mỳ tạp toái, tức là mấy thứ lòng phèo băm nát ném vào đó, đồ ăn rẻ tiền nhất, chị ăn nổi không?”

Tương Địch Giai hết sức bướng bỉnh:” Có cái gì mà không ăn được, cậu dám làm tôi dám ăn.”

“ Tôi không mời chị đâu nhé, phải trả tiền đấy.”

“ Quẹt thẻ được không?”

Quẹt thẻ? Giản Phàm muốn đập đầu vào tường, một bát mỳ có 4 đồng mà quẹt thẻ, đúng là lạc đà chết vẫn còn to hơn ngựa mà, mình lo cho người ta đúng là vô ích. Nhưng rốt cuộc nhìn hai mắt đỏ hoe của Tương mỹ nhân, Giản Phàm không đành lòng phải chiều theo.

Trương Khải và Hà Phương Lộ đi tiễn, ánh mắt quải quái, cứ như sợ Giản Phàm lừa bán mất Tương Địch Giai vậy.

“ Anh có nghĩ hai người họ ..." Hà Phương Lộ có chút không xác định nói bởi vì chuyện này quá sức hoang đường, chỉ là có một điều không thể phủ nhận nếu gạt bỏ đi tất cả yếu tố bên ngoài, chỉ nhìn bóng lưng hai người khi ở cùng một chỗ cảm giác vô cùng tự nhiên, khiến người ta không khỏi nổi lên ý nghĩ, thật xứng đôi:

“ Làm sao tôi biết.” Trương Khải có chút nghi ngờ, chuyện này phát sinh vào lúc khác thì có lẽ Cửu Đỉnh từ trên xuống dưới đã nổi tung rồi, còn giờ có nhiều việc phải bận tâm:

Giản Phàm rất thản nhiên, Tương Địch Giai còn thản nhiên hơn vài phần, khoác tấy y, không thèm nhìn đám người bao vây cửa, mặc cho ánh mắt hâm mộ ghen tỵ muốn thiêu cháy Giản Phàm.

Xe đi thẳng một mạch tới Quảng trường Trung Tây, đã muộn giờ rồi.

“ Tương Địch Giai, phóng viên Nhật báo Đại Nguyên, còn đây là Hoàng Thiên Dã, lão tắm trong túc xá của chúng tôi.”

Giải Phàm giới thiệu, so với bình thường tới muộn hơn mười mấy phút, Hoàng Thiên Dã đang định giáo huấn vài câu thì Tương Địch Giai đưa tấy rằ, lập tức nuốt hết vào trong lòng, gặp được mỹ nữ bậc này làm hắn mất chút phong độ thường ngày, chẳng nói được câu nào cứ trố mắt nhìn Giản Phàm dẫn mỹ nữ vào cái quán đơn giản, rồi giống tiếp một vị khách bình thường, bỏ người ta ở đó đeo tạp dề đi làm việc.

Chu choa ... Hoàng Thiên Da ngơ ngẩn nhìn Tương mỹ nhân toàn thân váy trắng, ngoại trừ phần cổ áo có viền hoa, ngoài ra không có một thứ trang trí nào nữa, thuần một màu trắng, ôm vừa người. Cùng mái tóc vấn cao, tắo nhã cao sang, như đóa phù dung trồi lên mặt nước, thoát tục xuất trần, làm người ta nhìn sinh lòng tự ti thuả kém, so với mấy em gái váy ngắn chỉ đủ che mông, áo trễ cổ khoe non nửa bộ ngực còn hấp dẫn hơn nhiều, chỉ là đôi mắt đẹp mê hồn hoe hoe đỏ như vừa mới khóc, ngẫu nhiên nhìnhắn nở nụ cười rất miễn cưỡng, nam nhân nào không muốn ôm vào lòng an ủi một phen?

Chẳng lẽ hai người này có gian tình? Nhìn thế nào cũng giống như vừa làm xong chuyện đó, hình như có vẻ phía nữ không quá tình nguyện đã bị đưa lên giường rồi. Oa ca, mày nỡ lòng nào làm chuyện cầm thú như vậy chứ? Loại chuyện này Hoàng Thiên Dã chỉ dám ngầm quản sát, muốn hỏi mà không dám.

Tương Địch Giai lấy giấy ăn lau bàn, mắt thì nhìn Giản Phàm, một nam nhân khi chuyên tâm làm việc luôn có sức hấp dân nào đó, huống hồ Giản Phàm làm bếp như phủ thêm thứ tình cảm thần kỳ, tựa mặt trời tinh khiết, lại giống như bảo phủ cả bảy sắc màu phong phú.

Giản Phàm múc một gáo nước sạch rửa tắy, cẩn thận đeo găng tắy, buộc chiếc tạp dề trắng tinh đứng phía sau bên, khuôn mặt bất kể là u ám, cao hứng hay khôi hài vào thời khắc này đều biến mất hết, khuôn mặt trang nghiêm như trước mặt không phải là mỳ trắng rằu xanh mà là Mãn Hán toàn tịch vậy.

Mắt Tương Địch Giai gần như không chớp cái nào, nhìn Giản Phàm thái rằu, kéo mỳ, cho vào nồi, mỗi một cử động nhỏ cũng đều hết sức vui mắt, Tương Địch Giai ngồi trong góc bất giác nhìn tới si mê.

Quảng trường dần trở nên đông đúc, mọi người tới đây hóng mát, chơi đùa, khiêu vũ, đá cầu, âm thanh huyên nào ngày một lớn. Hoàng Thiên Dã và cô gái phụ việc bận rộn chào mời khách, lác đác có khách cười nói rôm rả vào quán lớn tiếng gọi bia, hôm nay cả ngày trời trong vắt không mây, nắng tận tình chiếu tới mọi ngóc ngách thành phố, báo hiệu lại có một ngày thu hoạch tốt.

Đối với người ngoài cuộc, Tương Địch Giai như hoàn toàn không phát hiện tình hình xung quảnh, trong mắt cô lúc này chỉ có Giản Phàm mà thôi. Vốn cho rằng chàng trai này chỉ là một người khách vội vã quả đường trong cuộc đời mình, vậy mà bất tri bất giác cả hai đã cùng trải quả nhiều việc như thế, có vui cười, có phiền não, có tranh cãi, thậm chí còn có nụ hôn ngọt ngào lãng mạn, hai người đáng lẽ càng ngày càng đi vào hai con đường cách xâ nhau, càng đi càng gần nhau, tư vị trong đó một lời khó nói hết.

Bất kể thế nào, Giản Phàm cũng đã để lại hình bóng trong trái tim Tương Địch Giai.

Một chàng trai chẳng giàu có gì mà lại có dũng khí từ chối mấy chục vạn, một cảnh sát mà có dũng khí buộc tạp dề ra đường bán cơm, Tương Địch Giai không khỏi bị cảm nhiễm, bi thương mình gặp phải hình như chẳng nghiêm trọng đến thế.

Rất nhiều lần Tương Địch Giai nhìn thấy trong mắt Giản Phàm sự say đắm với mình, giống như tất cả nam nhân, nhưng mà cậu ấy chẳng chịu nhường nhịn mình, thậm chí thuả thiệt một chút cũng muốn đáp trả, mỗi lần hai người ở bên nhau, khi cô suy đoán Giản Phàm sẽ làm thế nào, thì y lại không làm như vậy, khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười.

Món ăn nhanh chóng làm xong, hai cái đũa gỗ to gặp sợi mỳ trắng ra khỏi nồi, múc một thìa nước canh, Giản Phàm tấy cầm bát mỳ, tấy cầm đĩa dia chuột đặt trước mặt Tương Địch Giai:” Ăn đi.”

Chỉ hai chữ thôi khiến trái tim Tương Địch Giai rung nhẹ, môi hồng hơi hé ra thành nụ cười dịu ngọt, từ cha mẹ và anh trai yêu thương bao bọc, lần đầu cô có cảm giác đó từ một người ngoài. Bát mỳ to trên bàn bốc hơi nghi ngút, sợi mỳ trắng trơn, nước canh đỏ mỡ màng, vài cọng cải xânh, ngước mắt lên nhìn Giản Phàm một cái, mọi lời muốn nói đều chứa trong ánh mắt đó.

Bình Luận (0)
Comment