Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 202 - Chương 053: Mỹ Nữ Bán Bia.

Hắc Oa Chương 053: Mỹ nữ bán bia.

“ Tôi còn phải tiếp khách khác.” Giản Phàm đặt bát mỳ xuống, cười nhẹ rồi xoay người đi:

Lúc mới đi thì Tương Địch Giai chẳng muốn ăn, bây giờ thực sự cảm thấy đói rồi, thong thả gắp sợi mì cho vào bát, múc ít nước rồi ghé miệng tới cắn một miếng nhỏ. Sợi mỳ trơn mà dai, nước canh đậm đà không ngấy, rằu xanh thanh thanh sảng khoái, cứ ăn rồi một giọt nước mắt không biết vừa chảy ra hay là sớm tích ở khóe mắt nhỏ xuống.

Thời gian quảy chạy ngược chạy xuôi làm Tương Địch Giai cảm giác tâm lực kiệt quệ, lúc thuận lợi thì bạn bè khắp nơi, khi gặp nạn lại bỏ mặc anh trai nằm bệnh viện, mẹ cũng nằm viện, cha và chị dâu phải chăm sóc, chỉ còn một mình đàm phán như cãi nhau với nhà tiêu thụ tuyến dưới. Tòa án điều tra hỏi đi hỏi lại mãi cũng chỉ mấy lời mỏi mệt đó, khách sạn gần như đóng cửa, lòng người bất ổn, Tương Địch Giai không biết mình còn cầm cự được bao lâu ...

Có điều lúc này cô không cần phải nghĩ tới mấy chuyện đó, có thể thưởng thức một bát mỳ lớn, trong khung cảnh huyên náo ồn ã, lại cảm thụ được lắng dịu trong lòng.

Mỹ nhân khuynh đảo, mắt vương dấu lệ, còn cả với loại thân phận như thế mà ăn bát mỳ rẻ tiền một cách ngon lành, làm Hoàng Thiên Dã không cách nào hiểu nổi chuyện này là sao, lén lút tới bên Giản Phàm hỏi nhỏ:” Oa ca, chuyện gì vậy?”

“ Chuyện gì là chuyện gì?”

“ Mày giả ngốc đấy à, cô gái kia là sao?”

“ Có sao đâu.”

Hoàng Thiên Dã nghe mà lửa giận bùng lên, cái mắt nhỏ tí trừng lớn, áp giọng nói rin rít như rắn phun nọc:” Còn phải nói nữa sao, đến thằng ngốc cũng nhìn ra mày vừa cướp đoạt trinh tiết của người tắ, sau đó người ta khóc chết đi sống lại, bị mày lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đúng không? Mày có chút lương tâm được không, lấy một bát mỳ ra chiêu đãi người ta à? Không có tiền thì mày nói một tiếng, cô gái xinh đẹp như thế mà mày dẫn tới chỗ này trà đạp, ông trời không tha, người người phẫn nộ.”

Giản Phàm vừa bực mình lại vừa buồn cười, thế những một giai nhân tuyệt mỹ ăn bát mỳ rẻ tiền tới mức lệ long lanh thì chẳng ai cười nổi:” Lão tắm, mày đừng có suy bụng ta ra bụng người, tắo không như mày.”

“ Hừ, mày còn không bằng tắo, tắo nói này Oa ca, đến giờ tắo bây nghi ngờ có phải mày cố tình gây chuyện để chia tấy với Hương Hương, mày muốn đổi bạn gái phải không? Mẹ nó rằu ngon bị lợn gặm hết ... Đời đúng là bất công.” Hoàng Thiên Lý hậm hực quảy đầu lại, giật nảy mình nhìn mỹ nữ đã ăn xong đứng sau mình cầm cái bát đã ăn sạch sẽ, rối rít nhận lấy:” Không cần khách khi, để tôi.”

“ Để tôi.”

Tương Địch Giai cúi người rửa bát, còn nở nụ cười thật ngọt với Giản Phàm. Giản Phàm chẳng cảm thấy gì, Hoàng Thiên Dã thì ghen tị tới phát cuồng rồi, bỏ đi luôn, ra ngoài đón khách, khỏi nhìn cho lòng thanh tịnh, không để ý tới chuyện này nữa.

Tay chân lóng ngóng, có điều Tương Địch Giai rửa bát rất hứng chí, kỳ thực mà nói thì giống cô bé đang nghịch nước hơn:” Giản Phàm, cậu nấu ăn thật ngon.”

“ Ha ha ha, đói rồi thì ăn gì cũng ngon thôi.” Giản Phàm bình đạm nói một câu:

Tương Địch Giai đặt bát đũa đã rửa xong vào giá, có vẻ bát mỳ giúp cô khôi phục không ít tinh thần, mắt háo hức nhìn quảnh:” Tôi có giúp được gì không?”

Giản Phàm đang bận rộn luôn tấy tùy ý đáp:” Chỗ này có việc gì mà chị làm được sao?”

Tương Địch Giai khẽ hừ một tiếng: “ Này, sao cậu cứ coi thường người khác thế? Quán bia hay là khách sạn thì cũng chỉ là phục vụ khách có khác nhau gì chứ? Ở đại học tôi còn đi làm tình nguyện. khi McDonald mở cửa hàng đầu tiên ở Đại Nguyên tôi còn đội mũ đỏ bán khoai tây chiên vài ngày đấy ... Hay là bây giờ cậu đưa tôi về nhà.”

Giản Phàm thấy Tương Địch Giai càng nói càng thiếu tự tin, cuối cùng thành ấp a ấp úng, vừa buồn cười lại không đành lòng, lấy thìa chỉ vào bom bia:” Rót bia cho khách, chị làm được không?”

“ Đương nhiên, chuyện này khó gì đâu.” Tương Địch Giai vui vẻ đáp:

Giản Phàm lớn giọng gọi:” Lão tắm, mày lại đây, cho mày một phụ việc, để miễn tiền cơm.”

“ Oa ca, mày không thể ngược đãi mỹ nữ như thế, mày làm được tắo không làm được ...” Hoàng Thiên Dã thấy Giản Phàm không còn là con người nữa rồi, đến cả súc vật cũng không bằng luôn, có điều Tương Địch Giai lại hơn hở đi lấy bia, thấy cô tự nguyện, lườm Giản Phàm một cái nói:” Để tôi dạy cô.”

Thế là Tương Địch Giai có việc để làm rồi, vui vẻ theo lão tắm học cho một cái đũa vào cốc rót bia không tràn ra ngoài, làm thế nào để rót bia chỉ đẩy bảy phần ba phần còn lại là bọt, làm sao nhắm chuẩn thời cơ thêm bia cho khách. Không ngờ Tương Địch Giai tâm tư thông minh, nói một lần là hiểu.

Một tiếng đồng hồ trôi quả, Tương Địch Giai bán được mười mấy cốc bia đã nắm được bí quyết, một thân ảnh áo trắng váy trắng khéo léo lách mình xuyên quả những chiếc bàn kê có phần chật chội hết sức thuần thục, đến Giản Phàm trước giờ nấu ăn luôn chuyên tâm cũng thi thoảng ngẩng đầu nhìn.

Hai tiếng trôi quả, đôi tình lữ nghỉ chân, thanh niên kết bạn đi chơi, ông chồng trốn vợ chạy đi làm vài cốc, thi thoảng có cả một nhà ba người, không khí nhộn nhịp nhẹ nhàng trong quán khiến Tương Địch Giai dần dần nở nụ cười.

Ba tiếng rồi, Hoàng Thiên Dã ngầm tặc lưỡi, sức hiệu triệu của mỹ nữ thật không tầm thường, chỉ cần Tương Địch Giai hơi cúi người xuống dịu dàng hỏi một câu "anh có muốn thêm bia không?", thì chưa thấy một ai cự tuyệt được mỹ nữ tuyệt sắc như vậy. Còn sớm mà bốn bom bia đã hết sạch, Hoàng Thiên Dã vội vàng gọi điện thoại lấy thêm bia.

Bốn tiếng, thường là lúc sắp phải dọn quán, Giản Phàm không khép mồm lại được, bình thường có lần không bán hết bốn bom bia, hôm nay sau lưng y chất tới bom thứ mười. Hoàng Thiên Dã hí hửng đếm tiền:” Hôm nay tiền công thêm một chút, của mày 250 đồng.”

“ Mày cố ý phải không?” Giản Phàm nói thế vẫn cởi tạp dề nhận tiền:

Hoàng Thiên Dã đếm tiền mà sướng run người, nhìn Tương Địch Giai đang rửa cốc, nói nhỏ:” Oa ca, mai lại dẫn cô ấy tới được không, riêng bia đã bán gấp đôi rồi.”

“ Vậy thì phải thêm tiền công bằng tắo, đừng mong trục lợi.”

“ Này, đừng quá đáng, hai người lấy đi hơn nửa thu nhập thì tắo còn kiếm cái rắm.”

Giản Phàm khinh bỉ:” Văn minh một chút được không? Mày nằm mơ à, mày thử cho người ta 2000 xem người ta có thèm tới không?”

“ Cũng phải, trông cô ấy không phải thiếu tiền. “ Cũng phải, Hoàng Thiên Dã tiếc nuối, cặp mắt tia gái bao năm của hắn rốt cuộc cũng nhìn ra thân phận Tương Địch Giai không tầm thường, ít nhất sẽ không vì vài trăm đồng mà chạy đi bán quán:

Thêm nửa tiếng nữa, thanh niên cuối cùng nhìn Tương Địch Giai lần cuối rồi miễn cưỡng rời đi, bọn họ thu thập bàn ghế đưa lên xe, khi tiễn Hoàng Thiên Dã đi thì cũng gần 0 giờ. Nhìn Tương mỹ nhân mệt tới thi thoảng đấm lưng, Giản Phàm có chút áy náy, chỉ tùy tiện nói một câu không ngờ cô lại làm việc nhiệt tình như vậy. Hai người tản bộ trên quảng trưởng, Tương Địch Giai phát hiện Giải Phàm mấy lần không nhịn được cười, hỏi:” Cười gì thế, tôi làm không tốt à?”

Hôm nay không chỉ tâm tình Tương Địch Giai tốt hơn, cả Giản Phàm cũng thế:” Không không, là lão tắm nói có mỹ nữ bán nhiều bia gấp đôi thường ngày, hắn muốn thuê chị. Xem ra tiềm lực thị trường là vô hạn, trước kia chúng tôi bán nhiều nhất là 6 bom bia, kém hơn thì 4 bom, vậy mà chị xuất hiện một cái đã dễ dàng bán hết 10 bom rồi, chị mà tới đây thêm vài ngày các quán khác sợ là bất mãn mất. Giờ tôi hiểu vì sao quảng cáo toàn dùng mỹ nữ, hiệu quả rõ ràng ... Chị Tương, chị có biết tôi nghĩ tới chuyện gì không, tôi nhớ năm xưa Trác Văn Quân theo Tư Mã Tương Như tư bôn bán rượu giữa chợ, phải chăng cũng giống như chị?”

Tương Địch Giai cười khúc khích nhìn Giản Phàm hai tấy đan sau gáy đi ngược như đứa trẻ con nghịch ngợm:” Không phải cậu định so bản thân với Tư Mã Tương Như không đấy, người ta là tài tử không phải là đầu bếp đâu .. Mà Giản Phàm, cậu kiếm ở đây được bao nhiêu tiền?”

“ Ừm, mỗi tối được 200, nhiều hơn tiền lương mấy lần, đùng là ở thành phố lớn dễ kiếm tiền, một cái quán nhỏ mà còn kiếm nhiều hơn quán ăn ở Ô Long. Kiếm được tiền thì vui, kiếm tiền ở chỗ này càng vui.” Giản Phàm đã lâu lắm rồi không nói chuyện nhiều như thế, đặc biệt là với nữ nhân:

Tương Địch Giai ngước mắt nhìn sao trời hít sâu một hơi không khí mát mẻ về đêm:” Nơi này đúng là vui, nếu không có chuyện trong nhà tôi thực sự muốn tới đây, cao hứng lên quên hết tất cả.”

Bình Luận (0)
Comment