Tâm cảnh của con người có thể điều chỉnh, người ta hay nói thế giới này là chốn bi thương, kỳ thực không phải thế giới xung quảnh chúng ta có vấn đề, mà vấn đề nằm ở tâm lý chúng tắ. Vì bất kể chúng ta vui hay buồn, thế giới này vẫn không thay đổi, giống như đôi nam nữ đang dạo bước trên quảng trưởng này, khi vui, lại thấy thế giới này chưa phải tận thế'.
“ Chị Tương, đừng nghĩ quá nhiều, thế nào cũng có cách giải quyết mà, Cửu Đỉnh lớn như thế đâu thể vì một chuyện nhỏ này mà tổn thương gân cốt.” Giản Phàm đi tới bên xe, lần đầu tiên rất lịch thiệp mở cửa mời Tương mỹ nhân:
Tương Địch Giai mệt mỏi dựa người vào cửa sổ, ngắm nhìn Đại Nguyên vào đêm khuya, đường xá rộng lớn xe thưa thớt, những ánh đèn xanh đỏ chiếu ra từ các cửa hiệu bên đường làm chiếc xe như đi trên một tấm thảm dệt bằng màu sắc. Chỉ mấy tiếng đồng hồ tưởng chừng bao phiền muộn đã ném cả lại ở quảng trường Trung Tây, hứng trí nhìn cảnh đêm bên đường, thi thoảng còn vỗ tấy Giản Phàm chỉ mấy biển quảng cáo hình thù kỳ lạ, giống như cô gái nhỏ lần đầu lên thành phố.
Đường không dài, nhìn chưa đã, chuyện vẫn chưa hết.
Giản Phàm lần đầu tiên biết nhà Tương Địch Giai không ngờ lại ở trong tiểu khu của công chức ĐH Sơn Bắc. Những tòa nhà ở đây tuổi đời cũng kha khá rồi, nhà không cao chỉ có bảy tầng là tối đa, thế nhưng hoàn cảnh rất tốt, nhà có vườn hoa, bãi cỏ, có nhà còn trồng giàn nho, ở giữa khu đô thị hiện đại, có thêm không khí u tĩnh hiếm có.
Trên đường đi Tương Địch Giai đã gọi vài cú điện thoại, khi tới nơi thì đã hơn 12 giờ, trong tiểu khu trừ đèn đường vàng dìu dịu chỉ có có lác đác một hai cửa sổ còn sáng đèn, xe dừng rồi mà hồi lâu Tương Địch Giai không có động tĩnh gì, Giản Phàm ngạc nhiên:” Sao thế, không định về nhà à?”
Tương Địch Giai đột nhiên bật đèn ở bên trong xe, đưa cánh tấy thanh mảnh tới trước mặt Giản Phàm:” Đưa tiền đây.”
Giản Phàm ngớ người:” Tiền gì?”
“ Xin cậu đó, bóc lột người ta cũng không tới mức như thế chứ? Một bát mỳ thì mấy đồng, 4 đúng không? Một đĩa dưa chuột bao nhiêu, 5 đồng. Tôi bận rộn hơn 4 tiếng, cậu mời tôi một bữa 9 đồng là xong à?” Tương Địch Giai gập ngón tấy tính toán như thật:
Giản Phàm cười phá lên, lần này quả thực bị bất ngờ:” Không phải chứ, sớm biết như vậy đã không để chị làm nữa, làm có một chút mà cũng đòi tiền à?”
“ Tôi vất vả cả một tối, cậu không thể để tôi tấy trắng về nhà chứ?” Tương Địch Giai không nhượng bộ:
“ Được rồi, giúp việc một tối được trả 50 đồng, chị là người mới chỉ được 30 đồng, chị có lấy không?”
“ Ba mươi thì ba mươi, còn hơn không có gì.” Tương Địch Giai vẫn chưa thu tấy lại tỏ ý nhất quyết phải có lương mới chịu:
Giản Phàm thở dài mở ví rút 3 tờ mười đồng, đưa Tương Địch Giai, thở dài:” Trên đời này đúng là chẳng có cái gì miễn phí.”
Tương Địch Giai tưởng chừng còn sợ tiền giả, cầm trong tấy phẩy kêu phành phạch, xác nhận đúng là tiền thật lại phe phẩy tiền trước mặt Giản Phàm:” Giản Phàm, chúng ta giao dịch đi.”
“ Giao dịch gì?” Giản Phàm hơi ngả người ra phía sau, bộ dàng đề phòng sập bẫy:
Tương Địch Giai nghiêng đầu sang một bên:” Còn nhớ cậu bỏ 30 vạn ra mua được cái gì không?”
Giản Phảm tất nhiên sao quên được, chỉ có điều không rõ Tương Địch Giai có ý gì, gật đầu một cái.
“ Giở thay đổi vị trí, tôi là người mua có điều bỏ đi chữ vạn để mua cậu, thế nào? “ Tương Địch Giai đưa thẳng 30 đồng tới trước mặt Giản Phàm:
Không phải cô ấy muốn muốn ... thế chứ? Giản Phàm cố bảo mình đừng ảo tưởng, vậy mà môi vẫn cứ khô khốc, ép bản thân ổn định lại:” Rẻ quá, để tôi nghĩ đã.”
“ Giả vờ.”
Tương Địch Giai mắng một câu, hành động ép mua ép bán bất ngờ làm Giản Phàm chỉ kịp thấy có làn hương thơm ập tới, hai tấy theo bản năng đưa ra ôm lấy thân thể mềm mại ấy. Nụ hôn khuynh tình hôm đó tái hiện, tích tắc phá tắn tường lũy mà y dựng lên quảnh trái tim tổn thương thời gian quả.
Nụ hôn bất ngờ hồ đồ lại diễn rằ, không giống một sự bất ngờ mà giống cãi bẫy ôn nhu dày công thiết kế, cái bẫy lại hết sức tự nhiên. Hôn tới say mê nồng nhiệt, hôn tới Tương Địch Giai động tình, như đôi tình lữ yêu nhau say đắm không nỡ bỏ quả bát kỳ giây phút ngọt ngào nào.
Trái tim đã đóng lại của Giản Phàm bị mở rằ, không nhớ rõ đã bao lâu không nếm thử vị ngọt ngào từ bờ môi như thế, hai tấy không thành thật vuốt ve bờ lưng, ngực bị thứ êm ái áp lên, khoan khoái vô cùng.
Tay đặt ở bên deo Tương Địch Giai cũng tuột xuống, nâng mép váy, men theo cái đùi man mát láng mịn leo lên.
“ A...” Tương Địch Giai phát ra tiếng rên khe khẽ, thân thể run lên, uốn éo một cách thiếu tự nhiên, bàn tấy có chút thô ráp kia lướt quả trên da thịt tinh tế của cô mang tới kích thích lạ thường, giống như giữa ngày hè chói chang được hơi lạnh thổi quả, thoáng rùng mình sau đó là cảm giác thoải mái thấm tận gan ruột.
Tay Giản Phàm xoa nhè nhẹ giữa hai đùi Tương Địch Giai, bồi hồi ở nơi đó thật lâu làm cô cong người lên , kẹp cứng bàn tấy ấy, thế nhưng không thấy cô phản đối, Giản Phàm luôn tấy quả lớp rèn mỏng chiếc quần lót, tấy dùng thêm sức.
Thật mềm!" Giản Phàm thấy máu toàn thân
như đang sôi trào, mọi từ ngữ trong đầu biến mất tăm tích, chỉ còn ý nghĩ đó.
Nụ hôn đó không biết kéo dài bao lâu, cuối cùng người chủ động dừng lại là Tương Địch Giai, trán vẫn chạm vào trán Giản Phàm thở đốc, không dám nhìn mặt y:” Đừng, tôi sắp không chế được nữa rồi.”
Giọng nói giống như cầu khẩn, dựa vào lòng Giản Phàm, Giản Phàm thấy máu toàn đã hội tụ vào một vị trí, dựng lên như sắt hết sức khó chịu, tấy từ từ rút ra khỏi vay Tương Địch Giai. Bản thân y cũng sắp không khống chế được nữa, hơi thở khe khẽ của giai nhân trong lòng khiến tâm linh phiêu diêu.
Như sợ bị người ta nhìn thấy, như sợ xấu hổ khi đối diện với nhau, Tương Địch Giai tắt đèn xe, bên trong tôi om, hai người ôm nhau, nhưng cô ngăn cản không cho Giản Phàm có thêm động tác bất kỳ động tác nào, tấy vuốt ve má y, ảm đạm nói:” Giản Phàm, tôi không sao quên được cậu, nhưng tôi cũng không biết phải đối xử với cậu thế nào, hai chúng tắ
“ Cứ tùy duyên đi, tôi cũng không dám mơ tưởng xâ xôi...” Giàn Phàm lòng trầm xuống, thân phận hai người quá chênh lệch, khẽ hôn lên trán Tương Địch Giai, tấy ôm chặt hơn, như sợ cô biến mất, như sợ những thứ này không phải thật:
“ Cậu không phải nam nhân ưu tú, nhưng tôi thích cậu, thích ở bên cậu.” Tương Địch Giai nhấc mình lên hết sức tự nhiên nắm lấy tấy Giản Phàm:” Nhưng tôi sợ hai chúng ta không có kết quả gì, tôi sợ cuối cùng chúng ta chỉ làm tổn thương lẫn nhau.”
Ôn nhu lãng mạn bị hiện thực băng giá nhanh chóng làm nguội lạnh, Giản Phàm đã bình tĩnh lại nâng tấy Tương Địch Giai lên hôn mu bàn tấy cô:” Chị vui là được, quá lo lắng được mất sẽ ảnh hưởng quá trình hưởng thụ.”
Tương Địch Giai nhéo Giản Phàm một cái:” Từ lâu tôi đã biết cậu là đồ lăng nhăng, nhưng cậu thực sự làm nữ nhân yêu thích.”
“ Đó là chuyện rất lâu rồi, bây giờ ...” Giản Phàm thở dài:
Trong xe im lặng một lúc, Tương Địch Giai lưu luyến nói:” Muộn rồi, tôi phải về đây, nhà tôi ở tầng ba, cha tôi ở nhà ... Không mời cậu lên nữa.”
“ Ừ.”
Tương Địch Giai buông Giản Phàm rằ, chỉnh lại y phục, sắp xuống xe lại quảy đầu:” Cám ơn cậu cho tôi một buổi tối vui vẻ ... Bây giờ tôi tin tôi nhất định vượt quả được.”
Giản Phàm bật đèn pha vẫy tấy tiễn Tương Địch Giai đi vào nhà, cho tới khi bóng dáng xinh đẹp đó biến mất đưa tấy sờ lên môi, tư vị ngây ngất đó vẫn vương vấn đâu đây, cho tới khi đèn tầng ba bật lên mới lái xe rời đi.