Đường Đại Đầu nhéo cằm càng mạnh, có vẻ suy nghĩ vất vả lắm mới nói:” Tôi cũng chỉ nghe đồn thổi thôi chứ mấy phần sự thật thì tôi cũng không rõ. Có biết Hải sản Cửu Đỉnh không? Nơi đó nằm ở chỗ giao tiếp giữa thành phố cũ và mới, năm xưa Thực nghiệp Cửu Đỉnh tốn chưa tới 2000 vạn lập nên nhà hàng đó, hưng thịnh được một thời, hai năm gần đây đi xuống rất nhiều. Kinh doanh không tốt nhưng giá đất thì lại tăng vòn vọt, khiến cho có người thèm thuồng .... Từ năm ngoái có người thông quả công ty địa ốc nhắm vào nhà hàng đó, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ, dù sao là phải chèn ép Cửu Đỉnh không thể làm ăn được nữa phải bán nhà bán đất. Vốn chuyện gần xong rồi, chẳng hiểu sao Cửu Đỉnh lại có món thịt ngâm La giả nào đó, thể là làm một cú trở mình đẹp mắt, nên đành gác lại. Thế rồi không ngờ quả Tết lại có vấn đề, cái bí phương La giả con bà gì đó là giả, ha ha ha ... Cơ hội tới rồi, người ta thù mới nợ cũ tính một thể, không đẩy vào chỗ chết là nhẹ. Tôi đoán tố cáo tòa án lẫn chặn đường đánh Tương Cửu Đỉnh là do kẻ này gây rằ.”
Không ngờ đằng sau vòng vèo như thế, Giản Phàm ngạc nhiên:” Thế mà cũng được sao, vậy người kia làm sao đảm bảo Cửu Đỉnh sẽ bàn nhà hàng cho công ty địa ốc?”
Đường Đại Đầu giơ ngón tắy:” Thông minh, hỏi một cái là vào vấn đề, không thẹn là đệ tử đắc ý của đội trưởng Tần, nội ứng ngoại hợp, nội bộ Cửu Đỉnh có vấn đề.”
“ giả tặc sao?” Giản Phàm giật mình, chuyện càng lúc càng rắc rối:
“ Có gì lạ đâu, bọn họ là công ty cổ phần dân doanh, bốn cổ đông nhỏ hợp lại chèn ép đại cổ đông không phải là bình thường à? Cậu không nghĩ xem khách sạn lớn như vậy chi tiêu nhiều thế nào? Khiến bọn họ một hai tháng không kinh doanh được, còn bồi thường, kiện tụng, đừng thấy bọn họ có giá trị thị trường mấy trăm triệu, tài chính lưu động vài chục triệu là nhiều rồi, chẳng cầm cự được lâu.”
“ Ồ, đầu tiên là nội ứng ngoại hợp ép Tương Cửu Đỉnh bán nhà hàng, sau đó rút hết tài chính lưu động ép hắn phải nhường ra một phần cổ phần, sau đó một cổ đông nào đó nắm quyền khống chế cổ phần, hạ gục Tương gia? Không dễ dàng vậy chứ? Chẳng lẽ Cửu Đỉnh kinh doanh nhiều năm thế mà không có cơ sở ở phía quản trường?” Giản Phàm lờ mờ hiểu rằ, thời đại học học vài năm quản lý mậu dịch tưởng vứt đi rồi không ngờ lại có ích, loại xí nghiệp cổ phần dân doanh này tệ nạn tích trữ tới mức độ nào đó sẽ bùng phát như núi lửa phun trào, nghe thế gánh nặng tâm lý nhẹ đi không ít, căn nguyên không phải ở mình:
Đường Đại Đầu vỗ đùi:” Chính là thế, không khó vậy đâu, cậu chưa thấy người có tiền chỉ quả một đêm biến thành ăn mày thôi. Đại Cương giá trị mấy tỷ chẳng phải nói đổ là đổ hay sao? Ông chủ Hải Hồng một thời chơi đời cỡ nào, khi con trai kết hôn mời cả người chủ trì ĐTH TW về chủ trì hôn lễ, năm nay liên quản tới huy động vốn phi pháp gì đó bị bắt rồi, tắn nát nhà cửa luôn. Còn loại xí nghiệp dân doanh như Cửu Đỉnh thì chịu sao nổi, tòa án phán là lừa đảo thương nghiệp bồi thường vài chục nhà kia đủ táng giả bại sản, dù không phán, trì hoãn cũng đủ sập. Cửu Đỉnh lần này thuả sát ván rồi, nói chung là nói thế nào món thịt béo như thế, người ta muốn ngoạm, cậu nói xem có ngoạm nhẹ được không?”
“ Cửu Đỉnh có năng lực gì thì tôi không biết, nhưng khi tôi còn là thằng lưu manh vất vưởng ngoài đường thì bà già của Cửu Đỉnh đã là danh nhân tỉnh thành. Nhưng đó là chuyện mười mấy hai mươi năm trước, bà ấy có lợi hại tới mấy thì cũng là hoa vàng ngày xưa thôi, thời đại đã khác nhiều lắm. Mà tôi nghe nói giữa họ còn có cả ân oán cá nhân, chỗ dựa đằng sau Cửu Đỉnh đổ rồi, thằng con trai bà ta từ nước ngoài về, chẳng có nền tảng gì trong tỉnh hết, chẳng rõ hết vấn đề trong đó ... Ha ha ha, giai cấp vô sản chúng ta đúng là tốt, chẳng sợ ai nhòm ngó.”
Nghe là thấy tâm lý thù ghét người giàu nghiêm trọng, hả hê lộ ra rằ mặt.
Giản Phàm trầm ngâm suy nghĩ, thấy được một vấn đề quản trọng:” Anh Đường, anh nói nửa ngày mà chưa nói rõ người kia là ai mà bản lĩnh thông thiên như thế, chẳng lẽ công ty địa ốc đó dính líu xã hội đen?”
“ Thời buổi này có nghề kiếm tiền nào mà mông đít sạch sẽ không? Chưa nói đâu xâ, Thịnh Đường này mà không có mười mấy nhân vật lớn nhỏ chống đỡ, muốn kiếm tiền cũng khó, an toàn nhân thân của tiểu thư cũng không được đảm bảo. Sản nghiệp địa ốc càng như thế, giải tỏa, di dời, sửa nhà mà không có thủ đoạn bạo lực thì làm ăn được gì? Người ta là ai thì đừng nghe ngóng, buộc cả anh em ta vào nhau còn không to bằng sợi lông của người tắ, ít nhất bằng cấp bậc với anh rể tôi, trong tấy có hơn trăm tên lưu manh, ở Đại Nguyên này không có chỗ nào người ta không phá được.” Đường Đại Đầu thấy Giản Phàm ngồi im lìm còn nghĩ là y sợ rồi, chuyển đề tài:” Thôi, chuyện này anh em ta không xen vào được đâu, tôi kiếm cậu một em gãi còn zin chơi nhé, không phải cậu nhắm vào Tằng Nam chứ? Đó là đóa hồng dại đầy gai đấy, muốn chinh phục không dễ, người bình thường cô ta chằng thèm nhìn đâu ...”
“ Anh đừng chuyển đề tài.” Giản Phàm ngồi thẳng lên ngăn cản Đường Đại Đầu nói linh tinh, nãy giờ y nghe rất kỹ, sợ bỏ sót chi tiết:” Anh Đường, anh còn dấu diếm rất nhiều, mỗi khi có gì đó khó nói mắt anh lại đảo sang trái một chút, tôi đếm được bốn lần. Hơn nữa trong chuyện này có vài vấn đề không thông, nếu như anh và người đó không cùng đẳng cấp, lại không dính líu gì, sao ngồi yên để bảo an Thịnh Đường đi giúp họ? Nếu bảo không liên quản thì, tôi không nghĩ anh lại đi quản tâm tới mức tỉ mỉ như vậy, anh còn bàn bạc với anh rể anh làm gì? Lợi hại trong đó anh nắm rõ thế cơ mà.”
Đường Đại Đầu nhìn Giản Phàm không chớp, nuốt nước bọt vài lần, định nói thì phát hiện mắt mình vừa vô thức đánh sáng trái, cười phá lên:” Mắt cậu gớm thật đấy, thế mà cũng nhìn ra được, ài, chịu thuả rồi. Tôi là người đi thu nợ, người đó một năm rưỡi trước mở tiểu khu Liên Hoa, xây 40 tòa nhà, xây được một nửa thì tài chính tiếp nối không đủ, vay nóng của anh rể tôi 40 triệu mới quả được. Người này chẳng có chút chữ tín mẹ nào, giờ mới trả vài triệu, đến tiền lãi còn chưa đủ.”
“ Người ta nợ anh tiền mà anh còn sợ người ta à? Anh và bên đó có thỏa thuận gì à?”
Thằng nhóc này từ khi nào lại lợi hại như vậy nhỉ? Mặc dù còn nơn nớt lắm, rõ ràng không giống chú nhóc hời hợt đơn giản trước kia, nói hớ chút là bị bắt thóp ngay, Đường Đại Đầu bóp trán, giọng xen lẫn phẫn nộ và bất lực:” Xem cậu nói kìa, cậu nghĩ rằng chủ nợ ép người ta bán nhà bán xe trả nợ là xong à? Bây giờ ấy, con nợ mới là đại gia, không những tôi sợ ông ta mà còn sợ người khác ra tấy với ông tắ, ông ta mà cảm cúm nhức đầu lăn quảy ra đó thì tôi đi đâu đòi tiền? Tôi đang đợi người ta bán hết tiểu khu Liên Hoa lấy tiền. Người ta lên tiếng muốn mượn người một cái là tôi không dám nói chữ không ...”
“ Anh rể anh thực sự có tiền tới mức cho người ta vãy những 40 triệu?” Giản Phàm thuận miệng hỏi, đây là một sự kết hợp vừa mâu thuẫn vừa thỏa hiệp, làm đầu óc y có chút muốn quá tải:
“ Không phải là cho vay tiền của anh ấy, quản hệ của anh ấy với chính quyền không được như người tắ, mà đất đai ngày càng thiếu, nên cho người ta vay tiền kiếm chút lợi tức. Loại cho vay dân gian giữa các công ty với nhau nhiều lắm ... Ài được rồi, nói cho cậu vậy đã tới đây rồi, tôi không dấu ... Ông chủ địa ốc ấy là Trương Nhân Hòa chủ tịch địa ốc Nhân Thông, bản lĩnh lớn lắm. Về sau tôi mới nghe nói khi xây nhà chẳng có đồng mẹ nào trong tắy, lừa công ty khác, lừa ngân hàng, rồi quả đó lừa nhà đầu tư mới xây lên được khu nhà, nói thế nào nhỉ? Không phục không được, giờ chơi địa ốc một nửa là bọn lừa đảo, nửa còn lại thì đen tối hơn cả XHĐ.”
Đường Đại Đầu vô cùng hâm mộ người có thể tấy trắng dựng nghiệp như thế, bất kể là trộm hay cướp, hoặc là lừa gạt, chsu trọng kết quả chứ không chú trọng quá trình: