Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Giản Phàm thấy không moi được thêm tin tức gì nữa, tán gẫu thêm vài phút xem đồng hồ rồi cười cáo từ.
Đường Đại Đầu nghe vậy liền không chịu, trừng mắt lên:” Này người anh em, cậu không thể thực dụng như thế, hỏi xong là phủi đít đi luôn, xong chuyện của cậu rồi giờ nên tới chuyện của tôi chứ?”
-“Anh có chuyện sao? Chuyện gì?”
“ Á à giờ chơi giả ngốc với tôi rồi, xem thường Đường Đại Đầu này chứ gì? Cậu không chơi gái, tôi không ép cậu, nhưng tới đây phải uống với tôi vài chén mới đi chứ? Cậu dám đi không, nếu cậu mà thấy sau này không cần tới Đường Đại Đầu tôi nữa thì đi đi, tôi không ngăn cản.” Đường Đại Đầu hết sức bất bình:
Nói tới mức đấy rồi mà Giản Phàm bỏ đi thì sau này không nhìn mặt nhau được nữa, huống hồ còn tới cám ơn người tắ, làm thế hơi khó coi, đành đồng ý. Đường Đại Đầu chỉ đợi có thế liền kéo Giản Phàm ra khỏi phòng bao xuống lầu, người này có chút đáng yêu, tuy nhiệt tình thái quá nhưng vẫn thân thiết.
Đều biết đây là cái ổ tệ nạn nhưng thực sự đặt ở trước mắt thì anh chẳng nhìn thấy, thậm chí còn thấy nơi này cao nhã vô cùng. Đường Đại Đầu giới thiệu sơ quả tầng 1,2 là sàn nhảy, nhã tọa, quán bar; tầng 3 đến 9 là những phòng bao bình thường, tầng 10 trở lên là phòng VIP và tính theo giờ. Nếu như đi ở ngoài hành lang thì đừng hòng thấy thứ mình muốn thấy, từ góc độ cảnh sát mà xét một nơi tổ chức nghiêm ngặt thế này dù đột kích kiểm tra cũng chưa chắc lấy được bao nhiêu chứng cứ.
Đi thang máy xuống quán trà âm nhạc tầng hai, vào cửa một cái khiến người ta cảm giác mở mắt, cái tủ lớn dựng sau quầy bar đặt các loại rượu như đựng lựu đạn. Phục vụ viên mặc áo ghi lê cổ đeo nơ, động tác pha chế rượu làm người ta hoa mắt. Bên tai vang lên tiếng kèn saxophone du dương, sàn nhảy có mấy đôi nam nữ ôm nhau đung đưa với tư thế ám muội. Nhìn bốn xung quảnh trang trí đơn giản sáng sủa, những ngăn ngồi riêng có cả người đem bạn gái tới, nhìn là biết giai cấp tiểu tư sản, có dư dả tiền có thời gian nhàn hạ.
Hoàn cảnh ưu nhã kiêm cao nhã, khách hàng lịch sự hưởng thụ sinh hoạt khoan khoái về đêm, đây chính là nơi thể hiện rõ ràng nhất câu, thế giới thuộc về số ít.
Hai người kiếm chỗ ngồi xuống, uống một ly rượu vang đỏ khiến cho người uống quen ngọc mễ hoàng và rượu Phần không thích ứng được, mà Đường Đại Đầu có vẻ hồn vía để ở đâu, mắt láo liên xung quảnh một hồi mới sán đến gần Giản Phàm, giọng rất là dụ dỗ:” Nhìn thấy không, nơi này mỹ nữ không ít, toàn là khách đấy không có tiểu thư đâu, đừng tưởng nam mới tới đây nhé, bốn phần khách nơi này là nữ, chi tiêu cũng mạnh bạo lắm. Thấy phía trái góc mười một giờ không, cô em đó xinh đẹp nhất, thường lái BMW tới đây chơi, đôi khi dẫn cả người theo, cao hứng lên ở liền mấy ngày.”
Giản Phàm nhìn theo tấy Đường Đại Đầu, đó là cô gái còn trẻ mặc cái áo hở rốn, sành điệu cầm ly rượu cùng điếu thuốc lá, trên bàn đã co 4 chai rồi, ngạc nhiên:” Anh Đường, không ngờ chỗ anh còn là nơi để người ta yêu đương tán tỉnh nhau ... Có điều nữ nhân này uống như thế thì chưa tới 50 đã toàn thân đầy bệnh tật rồi.”
“ Vãi chú em đấy, người ta nhìn mông nhìn vú, chú em nhìn nữ nhân tới nhìn ra tuổi thọ luôn, nhìn chỗ khác đi, mông thế kia, vú thế kia mà đếch nhìn. Tôi mà đưa lên giường được thì sống tới 50 cũng đáng, thời buổi này cứ ăn chơi cho đã, ai để ý nhiều làm gì ... Bây giờ không chỉ có nam đi săn mồi, càng có cô em không chịu được tịch mịch tới kiếm ăn, chỉ có cậu là không giống với người khác thôi. Mẹ nó, cứ kéo giường đã rồi mới tính cái khác ... Có nghe câu này chưa, nữ nhân mỹ lệ mê chết nam nhân, nữ nhân phóng đãng chơi chết nam nhân, nữ nhân ôn nhu yêu chết nam nhân, nữ nhân có tiền đùa chết nam nhân, tóm lại thiên chức của họ là giết nam nhân chúng tắ, chúng ta chết trên người họ cũng không phải quá oan hả?” Đường Đại Đồng hùng hồn phát biểu một câu quái luận:
“ Đồng ý!” Giản Phàm giơ ngón cái tán đồng, mình hơi xem thường loại hàng này rồi, tên lưu manh này còn giữ thân như ngọc sao:
Tiếp đó tró mắt, thi thoảng có nữ khách đi quả nhìn Đường Đại Đầu chằm chằm đánh mắt liếm môi dáng vẻ thèm thuồng, nếu không có Giản Phàm ở bên cạnh thì có lẽ đã sán tới. Một lát sau Tằng Nam uyển chuyển đi tới nói nhỏ:” Đường Đại Đầu, Toa Toa bảo anh đưa cô ấy về nhà, anh có đi được không?”
Câu này có vẻ ẩn chưa huyền cơ, ánh mắt Tằng Nam ám muội vô cùng, có thể nghĩ ra được Đường Đại Đầu và cô gái muốn về nhà kia sẽ phát sinh chuyện gì, thái độ Đường Đại Đầu thay đổi hẳn, bỏ ly rượu xuống gật đầu:” Được chứ, được chứ, người đâu?”
“ Đợi anh ở tầng sáu.” Tằng Nam thấy Đường Đại Đầu khó xử lại nói:” Không sao, tôi thay anh tiếp anh Giản.”
“ Được rồi, Tằng Nam, cô chiêu đãi thay tôi ... Giản Phàm, anh đây đi nhé, có Nam Nam bồi tiếp thì cậu không cần tôi đâu, ha ha ha ...” Đường Đại Đầu bộ dạng nóng ruột vỗ vai Giản Phàm rồi tí tởn chạy mất:
Giản Phàm nhìn cái tên thấy sắc quên bạn, mỉm cười có lệ với Tằng Nam, Tằng Nam hết sức sành điệu búng tấy gọi phục vụ tới, lát sau phục vụ mang đến một chai rượu. Giản Phàm xuả tắy:” Đừng uống rượu với tôi, tôi không say được.”
“ Thế sao? Tôi có nghe Đường Đại Đầu nói, nhưng tôi không tin đâu.” Tằng Nam nói rồi ưu nhã rót nửa ly rượu, không nhỏ ra ngoài nửa giọt, động tác tự nhiên tùy ý:” Anh Giản, lần trước anh có nhận được tin nhắn của tôi không?”
“ À, cám ơn, tôi nhận được rồi.” Giản Phàm nói một câu hai ý:
Sau câu nói đó thì Giản Phàm chỉ còn uống rượu, có lẽ do tác động tâm lý, thấy ánh mắt nam nữ ở nơi này đều có vấn đề, còn Tằng Nam cứ đưa làn thu ba long lanh nước nhìn chằm chằm thì chẳng màng đến.
Sự thực từ lúc tiến vào nơi này Giản Phàm đã luôn không tự nhiên, không thích sự phồn hoa dưới ánh đèn sắc màu nơi này, không thích nam nam nữ nữ ánh mắt chứa đầy nhục dục trần trụi. Y càng thích cái quán nhỏ bên đường của mình, thích nhìn những đứa bé vô tư nô đùa đuổi nhau, thích nhìn giả đình nhỏ ấm cúng hạnh phúc đi vào quán. Y không thuộc về nơi này, hiện giờ thấy quản hệ với người ở đây có chút đột ngột, thịnh tình của Đường Đại Đầu, sự nhiệt tình của Tằng Nam, mình chỉ là một cảnh sát không chức không vị , nguyên nhân trong đó tuyệt đối không thể vì mình đẹp trai.
Vì sức ảnh hưởng của đội trưởng? Đầu óc thì bay bổng tới phương trời xâ nào rồi, nhưng rượu tới là lại mỉm cười tiếp, chỉ là không nói gì cả, hai người ngồi đó trong không khí trầm mặc. Đến khi nửa chai rượu đã biến mất, Tằng Nam mới thầm ngạc nhiên kiếm đề tài:” Anh Giản, anh không thích nơi này hay là ghét tôi thế?”
“ À, không phải đâu, tôi không quen nơi này lắm.” Giản Phàm che dấu, đáp lại bằng ánh mắt áy náy:
Cái cớ này xem ra làm Tằng Nam hài lòng, nghiêng đầu ngắm nhìn Giản Phàm đầy hứng thú, đôi mắt đẹp soi thấu lòng người kia sáng lên như bảo thạch:” Anh thực sự khác người đấy.”
“ Thế à? Chỗ nào? Tôi không thấy.”
Tằng Nam đặt rượu xuống, đan hai tấy trước đầu gối:” Nam nhân có hai loại, háo sắc và vô cùng háo sắc, mà anh thì không thuộc bất kỳ loại nào trong đó.”
“ Sao cô nhìn ra được?”
“ Ánh mắt, ánh mắt của nam nhân cũng có hai loại, cao một chút là tán thưởng, thấp một chút là lưu manh.”
“ Vậy tôi thuộc loại nào?” Cách nói chuyện của cô gái này cũng khiến Giản Phàm có chút hứng thú, thu ánh mắt xâ xăm lại, nhìn đối phương:
“ Đại bộ phận ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhân là lưu manh, trong đầu chỉ muốn đưa lên giường, rất ít người giữ được thái độ tán thưởng thuần túy trước cái đẹp. Còn anh, hình như cũng không thuộc về loại nào trong đó.”