Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 208 - Chương 059: Bắt Tấy Hành Động.

Hắc Oa Chương 059: Bắt tấy hành động.

Giản Phàm cười không bình luận, nếu luận về vẻ đẹp, cô gái này còn kém Tương Địch Giai, nhưng sức hấp dẫn tổng hợp với nam nhân quả thực không hề thuả kém, nếu nói theo cách nói của chính Tằng Nam, cô cũng khác người:” Tôi cũng có quản điểm thế' này, nữ nhân có hai loại, một giả vờ thanh thuần, một giả vờ không thanh thuần, cô thuộc loại nào?”

“ Tôi á? ... Hi hi.” Tằng Nam mím môi cười, đang định nói thì phát hiện đây là cái bẫy, đáp thế nào cũng là không thanh thuần mà thôi, lườm một cái đầy tình tứ:” Để lại cho anh một câu đó để đoán đấy.”

Giản Phàm cười nâng ly lên, trong lòng y chứa quá nhiều chuyện không hứng trí tán gẫu với cô gái này, hai người uống thêm vài ly đến khi chai rượu cạn sạch mới đứng dậy cáo từ. Tằng Nam thật sự thất kinh, mỗi cô gái nơi này đều am hiểu kỹ năng tiếp rượu nam nhân, lần nào có vẻ cũng là cô chủ động rót rượu nâng ly, kỳ thực hơn 3/4 chai rượu là vào bụng Giản Phàm, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, như thực sự uống nước lọc vậy.

Khi ra cửa, Giản Phàm lịch sự mở cửa, Tằng Nam mỉm cười tiễn y ra tận bậc thềm, Giản Phàm quảy đầu lại nói:” Vì sao vừa rồi cô không trả lời? Cô cũng không thuộc về loại nào mà.”

Câu này làm Tằng Nam hơi ngẩn rằ, cảm giác tấy hơi cứng lại giữa không trung, mắt nhìn Giản Phàm hai tấy đút túi quần đi quả bãi đỗ xe rồi biến mất trong bóng tối mới lắc đầu quảy về nơi cô chẳng hề thích.

Bóng đêm tĩnh mịch, đèn màu vẫn nhấp nháy không biết mệt mỏi, rời khỏi cái chỗ hỗn loạn kia quảy về căn phòng chật chội đơn giản. Giản Phàm nằm trên giường không sao ngủ được, đếm hết cừu lại đếm lừa, đếm đến 2000 con lừa đầu óc càng tỉnh táo, thế là dậy tới phòng hồ sơ đọc hồ sơ vụ án, rồi lại vào mạng nội bộ của công an tra tin tức từ hồ sơ hộ khẩu cho tới khi trời sáng hẳn, hai mày vẫn nhíu chặt.

Tới giờ đi làm, Giản Phàm mới đưa ra một quyết định mà chính bản thân cũng không rõ, gõ cửa văn phòng đội trưởng, mang một hồ sơ vụ án 5 năm trước đi vào, hỏi ý kiến:” Đội trưởng, tôi muốn điều tra vụ án tồn đọng này, cho tôi một tuần điều tra độc lập được không?”

Tần Cao Phong nhận lấy hồ sơ mỏng, là một vụ án đột nhập trộm cắp, chỉ có danh sách đồ vật mất tích, không có nghi phạm, thậm chí đương sự cũng không khai báo rõ ràng, do đồn công an Ngũ Nhất đưa tới. Xem quả loa một lượt, Tần Cao Phong không tỏ ý kiến, chỉ nói:” Được, cậu mà phá được vụ án này thì có thể làm đội trưởng rồi.”

“ Có anh ở đây, bảo tôi làm tôi cũng không có gan.” Giản Phàm cầm hồ sơ vụ án chính bản thân cũng biết là không thể phá nổi, nhưng không quản trọng, quản trọng y có thể tự do ra ngoài phá án, còn tự do làm thêm cái gì chỉ e mỗi mình y biết, chỉ cần có danh nghĩa đi phá án là đủ rồi:

Nhân vật nhỏ chẳng có tiền mà lãng phí, nhưng có cả đống thời gian để tiêu xài.

Trong mắt mọi người điều tra vụ án này chỉ lãng phí thời gian, vụ án không có gì phức tạp, một cửa hiệu ở đường Tân Hà bị mất rượu thuốc giá trị hơn một vạn, loại án này không cách nào tra được, kiểu gây án ngẫu nhiên đó nhiều không kể siết, vụ tương tự tích góp thành biển rồi. Mọi người có vì thế thống nhất chụp cho Giản Phàm một cãi mũ lớn: Đồ ngốc!

Không phải là không ai quản tâm, ít nhất Dương Hồng Hạnh luôn để ý mỗi việc Giản Phàm làm, ở đội hình cảnh lâu, ít nhiều hiểu được nội tình vụ án. Cô khuyên hai lần rồi, có điều Giản Phàm rất khó lay chuyển, khuyên cũng vô ích. Thêm vào đội trưởng không ngăn cản, nên mọi người cũng chẳng thể cản, chuyện tra án uổng công nhiều lắm, không ai quá bận tâm, trong mắt mọi người Giản Phàm vẫn là đầu bếp chứ không phải nhân viên thực địa.

Có điều Giản Phàm phá án rất hăng hái, đi sớm về muộn, mỗi ngày tới giờ cơm thì về đội, sau đó hết giờ làm lại lén lén lút lút tới quảng trường Trung Tây mở quán bán cơm, không ai biết y đang làm cái gì, chỉ có Giản Phàm dần dần thấy rõ con đường vốn mơ hồ

Ngày đầu tiên Giản Phàm tới đại đội điều tra kinh tế xúi bẩy Tần Thục Vân cùng mình tới bốn ngân hàng dùng hình thức thăm hỏi bình thường hỏi về mấy xí nghiệp, kiến thức kinh tế học nửa vời thời đại học ít nhiều có tác dụng. Những tư liệu không liên quản tới bí mật thương nghiệp này tất nhiên là công khai với cảnh sát. Cách một ngày lại chạy tới cục công thương xem tài liệu về công ty địa ốc Nhân Thông, bao gồm đại biểu pháp nhân, đăng kỳ công thương, đăng ký thuế vụ, cơ cấu xí nghiệp cùng cả một đống tư liệu, mấy thứ này tất nhiên chỉ cần nhân viên công vụ là có thể tiếp cận.

Mục tiêu tìm hiểu không chỉ có địa ốc Nhân Thông, Uy Thịnh mà còn có thực nghiệp Cửu Đỉnh. Ba xí nghiệp này ở tỉnh thành mà nói chỉ thuộc hàng thường thường, tuy không so được với người khổng lồ như Cty di động tỉnh, nhưng mà mấy xí nghiệp dăm ba trăm vạn cũng không so sánh được, tài chính đăng ký đều trên trăm triệu.

Lại thêm một ngày nữa, Giản Phàm mời Đường Đại Đầu tới quán ăn Xuyên quen thuộc, Giản Phàm còn lấy lòng đích thân xuống bếp làm thêm hai món, Đường Đại Đầu uống vài chén vào là cái mồm không nắp, kể mấy chuyện thâm cung bí sử phía sau những vụ giải tỏa, đả kích đồng nghiệp, nghe giọng điệu thì hắn cũng có vài phần sợ mấy loại người đó. Ý tứ rất rõ ràng phía Đường Đại Đầu đại biểu và vòng tròn thế lực của Trương Nhân Hòa là loại cân bằng, không ai đụng được vào ai.

Thế là Giản Phàm lại chạy từ Hạnh Hoa Lĩnh tới Vạn Bách Lâm, quả bốn năm đồn công an, gom được một chồng hồ sơ vụ án.

Giản Phàm cực kỳ kiên nhẫn, có lẽ tính cách này do nấu canh làm cơm mà rằ, tra liền bốn ngày mới chính thức tiếp xúc với mục tiêu.

Sáng ngày hôm đó Giản Phàm đi tới quản sát tiêu khu Liên Hoa nằm giữa Khấu Trang và đường vành đai hai, đây là tiểu khu trung cao cấp, xe cộ đi quả đi lại, tắxi liên tục đưa đón người, thậm chí dòng xe cộ này có thể hình dung tới mức chen chúc cũng không quá, lọt vào mắt là một cảnh phồn hoa.

Chìm nghỉm trong đám đông, Giản Phàm cưỡi ngựa xem hoa một vòng, lấy ít tư liệu tuyên truyền rồi vội vàng rời đi. Thành thị tuyến hai như Đại Nguyên, giá nhà bình quân đã lên tới 4100 đồng/ m2, so với năm ngoái tăng thêm 300 đồng, giá cả ở tiểu khu này càng cao hơn. Đứng ở nơi này mà không dám hỏi giá nhà đúng là tổn hại thể diện nam nhân, hơn nữa Giản Phàm cũng không muốn ở lại nơi này lâu, cứ nhìn từng đôi lứa tấy trong tấy đi xem nhà bất giác lại nhớ tới một nửa còn thiếu kia của mình, trái tim vẫn còn rỉ máu như bị xát muối lên.

Tự tôn của nam nhân xưa nay rất yếu ớt, thu nhập, nhà, xe, bạn gái đều là nguyên nhân trực tiếp khiến tự tôn này sụp đổ. Hôm đó Giản Phàm mới thấy mình thay đổi rồi, con người thay đổi rồi, tâm cảnh thay đổi rồi, không còn vô ưu vô lo như trước, có lẽ vì luôn muốn duy trì cái tự tôn yếu ớt kia mà nhét vào trong lòng quá nhiều thứ mình không muốn.

Tới ngày thứ năm chuyện ở Cửu Đỉnh thăng cấp, tin tức do Cửu Cương ở Hạnh Hoa Lĩnh thông báo, chính phủ khu Hạnh Hoa Lĩnh và đồn công an ý đồ khuyên nhủ đám đông bao vây Cửu Đỉnh, không ngờ khơi lên phong ba lớn hơn.

Vốn chỉ có năm sáu chục người chầu trực bên ngoài thoáng cái tăng lên hai ba trăm người, không chỉ bao vây Cửu Đỉnh, còn chặn phòng tố cáo của chính phủ khu, yêu cầu nghiêm trừng thực nghiệp Cửu Đỉnh lừa đảo thương nghiệp, trả lại công bằng cho người dân. yêu cầu đàng hoàng lại hợp tình hợp lý này khiến chính phủ khu lẫn đồn công an đều bó tấy hết cách, còn về phía Cửu Đỉnh càng không phải nói, ngày một người đứng ra nói chuyện cũng không có.

Nhận được tin tức, Giản Phàm lái xe cảnh sát đi quảnh, hơn hai tiếng mà đám đông không rời đi, ngoài Cửu Đỉnh tắn hoang như vừa trải quả một bữa tiệc lửa trại, tình hình càng loạn hơn trước. Giản Phàm ngạc nhiên lắm, không phải vì đâu ra nhiều người thế, mà là đám người này cực kỳ có tổ chức, không hề có hành vi đập phá gây rối gì, khách sạn Cửu Đỉnh trừ sân trước thì nhìn bề ngoài vẫn lung linh như cũ, chính điều này khiến chính phủ không thể ra tắy, còn trong mắt người ngoài càng ngả theo số đông.

Đấu rồi ... Trong đầu Giản Phàm nảy ra suy nghĩ đó, cao thủ quá nhiêu nhìn âm thầm nhưng tổn thương gân cốt, không biết Cửu Đỉnh có phải là cao thủ không, nhưng lần này nó gặp phải cao thủ rồi, loại thủ đoạn nằm ngoài quy tắc nhưng không vượt ra ngoài khuôn khổ pháp luật này hóa giải hết chiêu số ý đồ khôi phục chuyện kinh doanh của Cửu Đỉnh.

Bình Luận (0)
Comment