Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 211 - Chương 062: Du Thuyết Thiên Hạ. (3)

Hắc Oa Chương 062: Du Thuyết thiên hạ. (3)

Người tiếp theo Giản Phàm tìm lại không vui vẻ được như thế.

“ Tôi nói này Giản Phàm, cậu đúng là đếch phải nam nhân, sao cậu nhịn được thế, tôi mà có cái mặt như cậu, tôi tới Thịnh Đường ngủ hết một lượt các em gái rồi ... Ài, con mẹ nó, con đĩ Toa Toa nó hành lão tử ốm luôn rồi, đã thế sớm như thế mà cậu lại còn tới dựng tôi dậy. “ Đường Đại Đầu ngồi trên xe cảnh sát ngáp lên ngáp xuống, mới trưa thôi mà bị Giản Phàm lôi ra khỏi ổ, lúc đó hắn còn cố tình ôm Toa Toa đang trần truồng trên giường, tuyên bố mình không muốn đi, ai ngờ tên nhãi này chẳng khách khí gì cả cứ lật tung chăn lôi hắn đi, bực bội chửi tục liên thanh:

Giản Phàm cũng quá quen đám thực địa nói tục luôn mồm rồi, chẳng để ý, ngược lại còn giáo dục lại hắn:” Anh Đường, trưa rồi đấy, anh không thể sinh hoạt thiếu quy luật như vậy được, uống rượu quá độ, thức khuya quá độ, tình dục quá độ, dính một thứ đã cực kỳ hại cho sức khỏe, anh dính vào cả ba. Phải chú ý một chút.”

Đường Đại Đầu thấy đau đầu lắm, đến mẹ hắn chắc cũng chẳng giáo huấn như thế:” Cái này cậu cũng quản nữa à? Giản Phàm à, trần đời tôi chưa bao giờ thấy thằng nào quái hơn cậu nữa rồi, tha cho tôi đi, tôi có mỗi mấy sở thích đó thôi. Tôi không cờ bạc, không nát rượu, thế đã là nam nhân tốt rồi ... Đi đi, anh rể tôi đang đợi cậu”

“ Anh hết thuốc chữa rồi.” Giản Phàm lắc đầu lái xe tới thẳng mục tiêu, công ty hữu hạn khai phát địa ốc Uy Thịnh.

Nơi này rõ ràng là kém hơn Địa ốc Nhân Thông một bậc, không có tòa lầu độc lập mà là thuê tầng ba của tòa nhà thương vụ Kim Thành, nằm ở bắc thành không mấy phồn hoa, thuộc về loại công ty chẳng có danh tiếng mấy.

Xe đỗ ở dưới tòa nhà, Giản Phàm đột nhiên thấy chiếc xe Honda mini màu đỏ, nhận ra ngay: “ Này anh Đường, đây không phải xe anh à?”

“ Hả, tôi làm gì có xe, của Tằng Nam đấy, tôi toàn mượn xe cô ấy.” Đường Đại Đầu xuống xe nói:

“ Vì sao, giả sản như anh mà không mua nổi xe à?”

Đường Đại Đầu xuả tắy:” mua thứ đó làm gì, tôi còn chẳng biết đến tối mình sẽ ngủ ở đâu nữa là, có xe phiền toái lắm, tôi thích ngồi xe người khác ... Giản Phàm này, cô em đó nhìn trúng cậu đấy, nói không chừng muốn cưỡi cậu.”

Giản Phàm bật cười: “ Cưỡi tôi, ai chứ? Anh nói Tằng Nam à?”

Đường Đại Đầu vỗ đầu: “ À, sai rồi, sai rồi, là để cậu cưỡi, ha ha ha.”

Giản Phàm cũng dần quen với cái kiểu ăn nói thẳng tuột của hắn, lấy làm lạ: “ Cô ấy làm việc ở đây à?”

“ Không, cô ấy là con gái nuôi của anh rể tôi, anh rể tôi nuôi cô ấy từ năm 12 tuổi, là con gái của chiến hữu anh ấy. Nói cho cậu biết, cô em đó mà nhìn trúng cậu thì cậu đừng hòng mà chạy. Anh rể tôi sợ cô ấy bị bắt nạt, mời thầy dạy võ về dạy đấy, nếu chơi thật thì dữ lắm đó, tôi cũng không đánh nổi. “ Đường Đại Đầu hiếm khi nói chuyện một cách nghiêm chỉnh như vậy:

“ Thế à? “ Giản Phàm hiểu ra vì sao Tằng Nam chẳng nể nang gì tên này, cũng không hề giống nữ nhân chốn phong nguyệt, so với những cô gái mà y từng tiếp xúc có thể nói là rất đặc biệt, nhưng lại thấy không ổn: “ Này anh Đường, nói như thế chẳng phải anh là chú người ta à, sao còn tán tỉnh cô ấy?”

“ Nói là con gái nuôi chứ không có danh phận gì cả, cô ấy từ nhỏ bị anh rể tôi chiều hư, cách vài ba ngày lại đi mách tôi chi tiêu tiền hộp đêm bừa bãi, ngủ với các tiểu thư. Tôi không trêu cô ấy thì trêu ai? Cô ấy coi tôi là chú không, có khách khí với tôi không, bình thường gọi tôi là Đường Đại Đầu, lúc không vui gọi tôi là gì? Đầu Heo, Đầu Quỷ, mẹ nó, vậy mà tôi còn đéo làm gì nổi mới đau.:

Đường Đại Đầu cay cú nói, hai người đi tới quầy tiếp tân, cô phục vụ nhận ra mỉm cười với hắn, lại bị hắn buông mấy lời lưu manh, đỏ mặt nhấc điện thoại gọi liên lạc.

Đi vào thang máy, chỉ còn lại hai người, Giản Phàm lại hỏi:” Lần trước tôi gặp Tằng Nam, cô ấy nói mình không phải người Đại Nguyên, hình như mẹ là người phương nam, nên mới lấy tên là Nam.”

“ Ừ đúng thế, cha mẹ cô ấy chết ngoéo lâu rồi.” Đường Đại Đầu nói rất thẳng:

Thì ra là cô nhi, Giản Phàm không hỏi nữa.

Rời thang máy, Đường Đại Đầu rõ ràng kiềm chế bản thân lại, đi đứng đáng hoàng hơn, lưng thẳng hơn:” Anh rể tôi tính khí quái lắm, đừng chọc giận anh ấy.”

Đi được vài bước không yên tâm lại nói:” Anh rể tôi không thích người khác ngắt lời, cậu phải chăm chú lắng nghe, nếu không sẽ không thèm nói với cậu nữa.”

Vừa tới sảnh đón khách lại thêm một câu:” Anh rể tôi kiêu ngạo lắm, anh ấy nói nhất định đừng xen mồm vào, cực ghét đấy.”

Giản Phàm nghe mà tò mò, không rõ nhân vật cỡ nào khiến Đường Đại Đầu biến thành giun như vậy:” Anh Đường, anh đã nói hết chưa, có phải còn cần ba quỳ chín lạy không?”

“ Đúng rồi.” Đường Đại Đầu kéo Giản Phàm lại: “ Anh ấy ghét nhất loại không biết trời cao đất dày, thái độ cậu thế này thì về luôn cho xong. Giản Phàm, nói cho cậu biết, cỡ cậu không bằng cái móng tấy của anh rể tôi, đừng đùa.”

“ Được được, sợ rồi, hết thảy nghe anh, được chưa? Anh ấy không đồng ý thì tôi đi ngay, được chưa? “ Giản Phàm đau dầu, trình độ thao thao bất tuyệt của Đường Đại Đầu, tới y cũng không bì kịp:

Khẽ gõ cửa phòng tổng giám đốc, người ra mở cửa lại chính là Tằng Nam trong bộ đồng phục công sở thanh lịch, không son phấn, trông ôn nhu thục nữ hơn vài phần, Đường Đại Đầu nghênh ngang đi vào. Tằng Nam khẽ mỉm cười với Giản Phàm đưa tấy mời: “ Giám đốc Lý đang đợi anh.”

Giản Phàm đi vào liền gặp nhân vật mình từng có duyên gặp một lần, gần như không có gì thay đổi, vẫn bộ âu phục đen, sơ mi trắng, kính gọng vàng điềm đạm vững vàng, loại mặt trắng như Tương Cửu Đỉnh có mà xách dép cho người tắ.

Đó là nhân vật truyền kỳ trong đại đội một, từng là đội trưởng, cởi cảnh phục xuống một cái liền lắc mình thành thương nhân thành đạt, Lý Uy đang đứng ngắm cảnh phố phường khóe mắt liếc mắt nhìn Tằng Nam nhiệt tình chạy quả chạy lại pha trà rót nước.

Quản hệ của ba người này đúng là phức tạp, Lý Uy ly dị vợ đã bảy năm rồi, vậy mà thằng em rể hờ vẫn cứ bám đinh lấy anh rể chẳng ra anh rể. Mà Tăng Nam là con gái nuôi mà lại đi làm ở hộp đêm, ai lại để con gái mình đi làm chỗ đó? Ảo diệu trong đó không nói rõ ràng được, cha con mà không giống cha con. Khỏi nói tới chú tán tỉnh cháu, cháu chửi chú, càng không ra thể loại chú cháu gì. Ít nhất thì khí độ nhân vật truyền kỳ này không cần nghi ngờ, Đường Đại Đầu phải im mồm ngoan ngoãn ngồi đó.

“ Chúng ta coi như là bạn cũ rồi.” Lý Úy ngồi xuống chỉ Tằng Nam:” Vừa rồi còn nghe Nam Nam khen cậu là tuổi trẻ có triển vọng.”

“ Giám đốc Lý, trẻ thì đúng là có, triển vọng thì không, bằng tuổi tôi thì anh đã làm chỉ đạo viên rồi, tôi còn chưa lên chính chức. Còn tới tuổi anh thì tôi càng kém xâ.” Giản Phàm nâng chén trà lên mời:

Đường Đại Đầu ngồi bên buồn chán vừa sờ túi lấy ra điếu thuốc, không ngờ Tằng Nam lườm một cái, hậm hực cầm ở tấy không dám châm lửa.

“ Thà ức hiếp ông già tóc bạc chứ đừng khinh thiếu niên nghèo, hiện giờ giá trị quản của xã hội quá đơn nhất, đánh giá một người chỉ biết nhìn vào tài phú, luận điệu đó quá mức lệch lạc. Chàng trai, tìm tôi có việc gì?” Lý Uy bình đạm, không vì lời lấy lòng của Giản Phàm mà có chút biểu hiện gì:

“ Tôi có chút chuyện nhỏ, chắc không quả mắt được anh.”

Lý Uy gật đầu: “ Cậu muốn tôi cứu Cửu Đỉnh?”

“ Vâng. “ Giản Phàm cũng gật đầu:

Chỉ vài ba câu là hiểu đối phương không cần lời thừa thãi, nói chuyện với Lý Uy thống khoái hơn với Đường Đại Đầu nhiều.

Bình Luận (0)
Comment