Lý Uy hơi mím môi trầm ngâm:” Sáng nay Đại Đầu đã gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng nghĩ rồi, Cửu Đỉnh không tồn tại vấn đề cứu hay không cứu, cùng lắm là tổn thất ít tài sản thôi, cùng nghề chèn ép đấu đá thôn tính nhau không phải lạ gì. Tôi ra tấy bằng với giật miếng thịt tới miệng người tắ, không hợp quy củ cũng không trượng nghĩa. Hơn nữa chuyện này cũng không thể trách người khác, là Cửu Đỉnh tự đào hố rồi nhảy xuống. Ở tòa án có mười mấy vụ cùng kiện Cửu Đỉnh, có câu thế' lớn cùng không chèn ép luật pháp, người kinh doanh chớ dính vào kiện tụng. Chàng trai, cậu đưa ra cho tôi một vấn đề khó rồi, cậu không hiểu Trương Nhân Hòa đâu, kẻ này có thù ắt báo, tôi khuyên cậu đừng vì người không liên quản mà chọc vào thứ oan giả đó.”
Lý Uy nói chuyện rất thong thả từ tốn, dừ từ chối cũng không hề chướng tắi.
“ Giám đốc Lý, chuyện này có thể không liên quản tới tôi, nhưng liên quản tới anh đấy.”
“ Thế hả?” Lý Uy ngạc nhiên, nhưng chỉ tích tắc trừng mắt với Đường Đại Đầu:” Cậu nói chuyện 40 triệu giật nóng kia sao, đối với Nhân Thông tổng tài sản mấy trăm triệu không phải là vấn đề.”
Chuyện này cũng không làm khó được Giản Phàm, Đường Đại Đầu sớm cay cú nói đối phương mấy tháng liền trả còn không đủ lãi rồi:” Giám đốc Lý, đây chính là vấn đề, tôi cũng hiểu Trương Nhân Hòa, người này thập niên 90 dựa vào sắt thép kiếm được chút tiền, bây giờ lại hô phong hoán vũ ở thị trường địa ốc toàn bộ bằng vào tiền đi vay. Loại xí nghiệp này tỉ lệ nợ khống chế ở mức 80% là bình thường, nhưng tỉ lệ nợ của Nhân Thông đã vượt quả 100%, thêm vào vay vốn tư nhân, e không phải con số nhỏ.”
“ Tôi nghĩ anh hẳn là đợi tiểu khu Liên Hoa bán nhà để thu hồi lại khoản vay, có điều loại khả năng này không lớn, giữa ngân hàng và anh, tôi nghĩ người ta trả ngân hàng trước. Ông ta có kế hoạch năm năm xây ba tiểu khu nhà ở thương mại, riêng tiền chuyển nhượng và tiền đảm bảo giao cho chính phủ đã lên tới 200 - 300 triệu. Dưới tình huống này, tôi nghĩ trong vòng 5 năm, Nhân Thông không thể trả tiền anh, có lẽ người ta có chút tâm lý coi thường anh, căn bản không định trả tiền.”
Ngôn từ rõ ràng chỉ sợ thiên hạ không loạn, có lẽ Giản Phàm cũng hi vọng hai nhà tranh chấp, để có được trợ lực mạnh mẽ, chú ý kỹ thì Lý Uy có vẻ thất vọng, không phải quả vẻ mặt, công phu dưỡng khí của người này rất cao căn bản không có thay đổi gì, nhưng chén trà mân mê trên tấy đã bỏ xuống.
Đúng là Lý Uy không coi chuyện này vào đâu, chàng trai này định dựa vào cái mồm nói xuông khích mình làm ông ta thất vọng:” Chuyện này không hiếm phía đó thực sự ép tôi, tôi cũng không thiếp biện pháp.”
Giản Phàm nói tiếp ngay:” Tôi tin, nhưng năng lực của Trương Nhân Hòa sâu hơn thế, ông ta túi không một xu mà làm nên đại sự, nếu nuốt được mảnh đất vàng kia, nối liền với mảnh đất vốn có, giá trị tăng lên không biết bao lần mà kể, thế lực của ông ta sẽ phải khuếch trương, chẳng lẽ để phí đất ở đó? Tôi không nghĩ ông ta định kinh doanh nhà hàng. Một khi tài chính đầu tư thêm vào, với chuỗi tài chính yếu ớt bây giờ đứt một cái là sập toàn bộ. Khi đó anh có ép, ông ta cũng không trả nổi. Hơn nữa tôi thấy anh cũng không ngồi yên nhìn ông ta khuếch trương chứ, ông ta càng mạnh, chẳng phải anh muốn đòi tiền càng khó à?”
“ Nói hay lắm.” Lý Uy vỗ tắy:” Tiến thoái lương nan, Nhân Thông tiến hay lùi đều bất lợi cho tôi, nói ra suy nghĩ của cậu đi.”
Giản Phàm thở nhẹ một hơi, chuyện này vậy là có hi vọng rồi, quả nhiên chuyện thiên hạ không ngoài chữ lợi:” Có tiền sẵn ở đó, vì sao anh phải đợi? Đêm dài lắm mộng, chẳng lẽ anh không muốn lợi tức tăng thêm một chút.”
Lý Uy nhướng mày, rõ ràng động lòng:” Nói tiếp.”
“ Có thể quịt nợ chứ tài sản cố định không thể quịt, nợ không có không gian tăng giá, nhưng tài sản thì có. Tiểu khu Liên Hoa trong tấy ông ta không phải là tiền sao? Giá nhà tăng lên liên tục, bắt ông ta lấy nhà thế chấp. Vừa thu hồi được tiền, lại áp chế ông ta khuếch trương, vì sao không làm?”
“ Thú vị lắm, nói cụ thể đi, muốn lấy thịt trong miệng Trương Nhân Hòa không dễ thế đâu.” Lý Uy thấy ánh mắt Giản Phàm liếc nhìn hai người kia phất tắy:” Đều là người nhà, nói thoải mái.”
“ Tôi không có ý đó mà là có một bản kế hoạch, anh xem quả một chút.” Giản Phàm lấy ta một tờ giấy viết chi chít còn nhiều hơn tờ giấy đưa Tương Cửu Đỉnh, mỉm cười xin lỗi Tằng Nam:
Lý Uy có vài phần hồ nghi nhận lấy tờ giấy từ tấy Tằng Nam, không xem nội dung mà nhìn chữ trước, chữ rất đẹp, ngày ngắn, giống bài tập nộp cho giáo viên, mỉm cười một cái rồi mới chuyên tâm đọc.
Giản Phàm nhấp một ngụm trà vô tình nhìn thấy Tằng Nam ở đối diện đôi mắt hàm tiếu đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Tằng Nam nghịch ngợm hé môi ra liếm nhẹ một cái, làm y sặc nước, phải dùng hết ý chí nén lại không ho ra tiếng.
Cái đồ yêu nữ còn có kiểu khiêu khích người ta thế à, Giản Phàm ngồi thẳng lên không dám nhìn Tằng Nam nữa, sợ thất thố. Thi thoảng nhìn Đường Đại Đầu, tên này vô cùng ngoan ngoãn, rõ ràng chẳng hiểu gì mà giờ vờ giả vịt, còn phối hợp với Lý Uy lắc đầu hoặc gật đầu.
yên tĩnh hơn 5 phút, Lý Uy xem xong không nói gì, mày dần nhíu lại, chuyện lấy tài sản cố định gán nợ rất bình thường, cái khó phải xem đối tượng là ai mới có thể thao tác được, trầm ngâm một lát mới hỏi:” Cậu từng làm ăn hay học marketing?”
“ Nhà tôi bán cơm, tôi học mậu dịch quốc tế, có điều học không tốt, ra ngoài không tìm được việc, hồ đồ thành cảnh sát.” Giản Phàm không khiêm tốt mà đó là nói thật, nhưng câu nói thật lại khiến Tằng Nam bật cười:
Lý Uy cũng khẽ nhếch mép:” Nghé con không sợ hổ, nhưng ý tưởng của cậu rất đáng thử, nếu thành, cậu sẽ là người kéo màn cho cuộc thương chiến đầu tiên năm nay của Đại Nguyên.”
Giản Phàm mừng rỡ: “ Anh đồng ý?”
“ Đương nhiên, cơ hội tốt như thế vì sao tôi lại bỏ quả, càng không ngại cho thêm một bó lửa. Giản Phàm, tôi bổ xung cho cậu một điều, đám người đi lối tắt phất lên này đều nuôi một đám tấy chân, vào lúc quản trọng hãy để Đại Đầu giúp cậu.” Lý Uy đánh mắt với Đường Đại Đầu:
“ Cám ơn giám đốc Lý.” Giàn Phàm khiêm tốn khom mình:
“ Tôi có một điều kiện kèm theo, cậu phải đồng ý.” Lý Uy nói với giọng không mặc cả:
“ Điều kiện gì ạ?” Giản Phàm cẩn thận hỏi:
“ Đơn giản, tôi phái người giúp cậu, cậu phải mời họ một bữa chứ? Hơn nữa tôi nghe nói cậu rất không hữu hảo với Nam Nam nhà tôi.” Không ngờ Lý Uy lại nói đùa:
Giản Phàm há miệng còn chưa kịp phản ứng thì Đường Đại Đầu đã nhảy vào:” Đúng, phải xẻo cậu ta một trận, sao bỏ quả được.”
Tằng Nam che miệng cười nhìn cái mặt thộn ra của Giản Phàm.
“ Ha ha ha, đi đi, đám người trẻ tuổi các cậu đi chơi đi, có chuyện gì gọi điện cho tôi, nếu không tìm được tôi thì tìm Nam Nam, nó biết tìm tôi ở đâu.” Lý Uy đưa danh thiếp cho Giản Phàm:
Giản Phàm vô cùng sảng khoái nhận lời, ba người cáo từ rời văn phòng, người đi cuối cùng là Tằng Nam khi khép cửa còn lén lút làm một động tác OK.
Ngày hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, buổi trưa uống cho Đường Đại Đầu có chút chới với, tửu lượng của Tằng Nam không thấp, có điều đấu không lại người lớn lên bên chum rượu như Giản Phàm. Trong bữa cơm Tằng Nam trừng mắt nhướng mày với Đường Đại Đầu, nhưng lại hết sức ân cần với Giản Phàm, Giản Phàm bây giờ chỉ nghĩ làm sao kiếm một khoản nên có phần hờ hững với cô gái quyến rũ trời sinh này. Có điều vì tầng quản hệ với Lý Uy cho nên vẫn rất khách khí, ăn tới ba giờ chiều mới đưa hai say khướt về hộp đêm.
Buổi chiều Tương Cửu Đỉnh và Lý Uy sau lần đầu tiên tiếp xúc với nhau, chuyện đầu tiên hắn làm là mở cuộc họp HĐQT, chẳng tranh luận chẳng cãi vã, chỉ bàn một lần thông quả quyết định: Bán nhà hàng hải sản. Trừ quyết định này còn là mờ tiết lộ Tương giả có ý bán một phần cổ phần. Chẳng có bức tường nào không lọt gió,
Trong mắt người ngoài Cửu Đỉnh lần này thực sự đúng là cởi khố làm cờ trắng đầu hàng rồi, tới chiều ở lối vào đại sảnh Cửu Định dựng tấm biển lớn " trang trí nội bộ, tạm dừng kinh doanh". Đúng như Giản Phàm đoán, không lâu sau người tả đi hết, bước đi đầu tiên rất đơn giản cũng khiến lộ ra bản chất thật của sự việc, khiến ngươi phải đóng cửa.
Đến chập tối chân chó Trương Khải vai gánh một nhiệm vụ bí mật tổng giám đốc giao cho, dẫm mấy người lên hai cỗ xe đi đầu không rõ.
Vậy là Giản Phàm đã buộc được hai xí nghiệp lớn vào con thuyền của mình, con thuyền cuộc đời của y bắt đầu giương buồm ra khơi, bất kể thành bại, lần đầu tiên Giản Phàm bước ra khỏi cảng biển an toàn của mình, hướng tới đại dương bao la ...
DG: Đâu cứ nhất định phải trùng sinh đúng không?