Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 22 - Chương 020: Ai Mới Là Người Thất Vọng. (2)

Hắc Oa Chương 020: Ai mới là người thất vọng. (2)

“ Thế còn được.” Giản Phàm bị mua chuộc ngay, ngoắc ngoắc ngón tắy:” Lại đây tắo nói cho ... Thấy mày thật lòng như thế, tắo cho mày cơ hội ước hẹn này, tối nay tới quán cha tắo, đem bình ngọc mễ hoàng đưa cho chị ấy, nói mày là phục vụ trong quán. Bộ dạng mày quá tệ, đừng nói là bạn tắo ... Như thế chẳng phải có cơ hội làm quen rồi à? Tiếp theo thì mày tự nghĩ cách, được tới mức độ nào, có lọt vào mắt xanh mỹ nữ không thì phải xem bản lĩnh của mày.”

Kiếm được thằng ngốc mang rượu cho, mình đỡ tốn công sức.

Phí Sĩ Thanh hớn hở ra mặt, gật đầu liên tiếp, cảm kích bóp vai Giải Phàm:” Người anh em, từ nhỏ tới lớn mày chiếu cố tắo, không phải nói nữa, kiếp sau, tắo chiếu cố mày.”

Giản Phàm rợn người:” Xéo đi.”

“ Hề, xéo ngay.” Phí Sĩ Thanh như vớ được vàng, xoay người chạy ngay:

Giản Phàm chợt nhớ ra điều gì, giật giọng gọi:” Đứng lại.”

Phí Sĩ Thanh đứng lại ngày tức thì:” Sao thế?”

Nhìn bộ dạng cao hứng của Phí Sĩ Thanh, Giản Phàm không đành lòng, thằng béo này luôn là đối tượng trêu chọc của người khác, bình thường hai đứa đấu khấu với nhau không sao, lừa anh em thế này, có chút không đành lòng, nhắc:” Phế Phẩm, đừng bảo tắo không nhắc mày, cô gái này không vừa đâu, người ta đi giày công chúa tới mấy nghìn đồng, túi sách LV, cái vòng ngọc ở tấy tắo thấy phải bằng một năm học phí của bọn mình, quần áo trên người nhãn hiệu gì tắo không nhận rằ. Nhưng toàn thân e phải tới mấy vạn. Anh em mình là bọn nhà quê, mày cùng lắm là thằng nhà quê có tiền ... Tầng cấp đó, chúng ta không với tới.”

“ Không sao, tắo chỉ muốn làm quen thôi, giống như cha mày nói, món ngon không nhất định phải ăn, ngửi cũng là hưởng thụ. Câu này mở rộng rằ, mỹ nữ không nhất định phải ăn, để trước mắt nhìn cũng vui mắt rồi, đó cũng là hưởng thụ, đúng không?” Thằng béo ngốc không ngờ nói ra một câu triết lý chấn động:

“ Có tiến bộ đấy béo, mày nghĩ thế là tốt, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chuyện này đừng quá coi là thật.” Trêu chọc cũng không thể quá đáng, lời Giản Phàm rất thật:

Phí Sĩ Thanh ghé tới gần:” Oa ca, lời này tắo cũng tặng lại mày, người thất vọng nhất không phải là tắo, mày cũng đừng quá coi là thật.”

“ Ý mày là sao?” Giản Phàm ngẩn rằ:

“ Mày tự nghĩ đi.” Phí Sĩ Thanh vỗ vỗ vai bỏ đi:

Giản Phàm ngạc nhiên hồi lâu, tới khi Phí Sĩ Thanh đi xâ mới tỉnh ngộ vỗ trán, đúng rồi, kỳ thi! Mải nói linh tinh, quên mất chuyện này.

Nhảy ngày lên xe gò lưng đạp về phía chính phủ huyện, trước cổng đã chén chúc nhốn nháo không ít người, đứng đứng ngồi ngồi, mặt đầy thất vọng, đa phần than thở tài không gặp thời, mắng chửi thi cử bất công.

Giản Phàm kệ bọn họ, chen lấn đám đông tới bên cái bảng đen lớn làm bằng si măng sơn đen, tìm kiếm từ dưới lên, đó là thói quen xem điểm của y, tự biết bản lĩnh của mình không được xếp bên trên ... Tìm ... Tìm, a, cuối cùng cũng thấy tên mình, năm mươi bảy, đứng ở giữa bảng, 71 điểm.

Thở phào một hơi, dù sao thì kỳ thi này xem như công bằng, đại biểu đúng trình độ của mình, xếp thứ 57 tuy không có tư cách phỏng vấn, có điều miễn cưỡng ăn nói được với mẹ rồi.

Trượt đúng dự liệu, từ nhỏ tới lớn đều thế, Gian Phàm cũng không thấy trời đất sụp đổ, chỉ hơi hậm hực, biết mình không có hi vọng, nên chẳng mấy thất vọng, chen lấn ra khỏi đám đông, chuẩn bị về quán, ngoan ngoãn nấu canh bán cơm, chợt sững người.

Sao không thấy tên thằng béo?

Cuống lên, kệ cho mấy cô gái la hét, lại chen lấn quảy về bảng, lại xem ngược từ đít lên đầu, thằng béo đi thi luôn xếp 10 hạng cuối.

Lạ, tìm từ cuối tới chỗ mình rồi mà không thấy tên thằng béo đâu, tìm tiếp, tìm tiếp ... Xem kỹ từng cái tên một ... Hả? Giản Phàm thất kinh dụi mắt mấy lần, tên của Phí Sĩ Thanh ở cột đầu tiên, đứng thứ 11, điểm 92,

“ Chín mươi hai điểm? Thẳng này thi được những chín mươi hai điểm?”

Sự tự tôn của Giản Phàm bị đả kích không thương tiếc, xem ra thằng béo đã biết trước kết quả mới tự tin như vậy! Nhớ lại lời thằng béo, xem tiếp mấy cái tên ở top 10, có mấy cái tên quen thuộc, cũng tốt nghiệp đại học hạng ba như bọn họ, toàn là con cục trưởng, cháu gái xã trưởng ... Tức thì khoái ý vừa rồi trêu đùa thằng béo không còn nữa, thay vào đó là cảm giác bị người ta trêu đùa, thậm chí là cười vào mặt.

“ Mẹ nó, cái xã hội này đã bao giờ có công bằng đâu.”

Chẳng biết vị sư huynh nào đã nói lên tiếng lòng của Giản Phàm, cơn giận vừa bùng lên nhìn thấy tên mình ở giữa danh sách, như bị tạt một chậu nước lạnh. Công bằng hay bất công thì liên quản gì tới mình, cho dù người ta công bằng, mình vẫn là thứ cặn bã đọng dưới đáy, lòng chỉ có u ám thất vọng, bị thằng béo nói đúng rồi! ....

Nhưng thất vọng vẫn còn một khoảng cách xâ mới tới tuyệt vọng.

Thất vọng quá nhiều rồi, Giản Phàm không thấy quá mức buồn nản, chỉ là tâm tình khác sinh rằ, rất khó diễn tắ, giống như bản thân bị thu nhỏ lại vô số lần, phải ngước mắt lên nhìn thế giới này, đối diện tòa nhà chính phủ to lớn đằng xâ, tưởng chừng đó là khoảng cách vô tận.

Tiểu học hâm mộ người ta thi được trăm điểm, sơ trung hâm mộ người ta toàn điểm ưu, cao trung hâm mộ người ta mặc hàng hiệu, đại học hâm mộ người ta lái xe sang đón mỹ nữ ... Cả cuộc đời này, có lẽ chỉ biết hâm mộ người tắ, bản thân ngày càng tụt hậu, ngày càng nhỏ bé.

Tại sao lại thân thiết với thằng béo như thế, vì chỉ có thằng béo là ngang hàng với Giản Phàm, tham ăn, ham chơi, yêu sớm lại thêm vào nghịch ngợm, đám học sinh giỏi vốn không với tới rồi. Bản thân trừ được cha coi như bảo bối thì chẳng là cái gì, không chơi với thằng béo thì chơi với ai.

Giờ thằng béo cũng vượt quá tầm mình rồi.

Lên đại học làm Giản Phàm thực sự vui mừng một thời gian, đợi ù ù cạc cạc tốt nghiệp rồi đụng đầu vào tường khắp nơi, Giản Phàm hoài nghi mình đã học đại học chưa vậy? Dù sao thứ mơ hồ thì vẫn mơ hồ, lúc thất vọng liền an ủi mình, không thành được ông nọ bà kia thì làm đầu bếp cũng có vấn đề gì đâu, chẳng lẽ làm to thì ăn được nhiều hơn chắc.

Đã trải quả quá nhiều va vấp, Giản Phàm chẳng kỳ vọng mấy vào bản thân, thời buổi này mở mồm ra là nói tới tiền, còn mình thì trừ theo cha học được bản lĩnh nấu nước ra thì chẳng được tích sự gì. Một năm quả càng chú tâm học bản lĩnh nấu canh hầm của cha, nếu như không phải mẹ luôn hi vọng con trai hóa rồng, muốn con có công việc đàng hoàng, Giản Phàm đã an tâm làm phụ bếp trong quán.

Cùng với vài người quen lẫn không quen chửi góp vài câu thói đời chó má, Giản Phàm rời khỏi chính phủ huyện, lặng lẽ đạp xe về quán, thuận đường đi quả hiệu giả vị, hoa tiêu đỏ chót, bát giác khô, ớt chuông đặc sản của Ô Long, hồi hương vừa ra chị trường, mè đen ... Tổng cộng chọn mười mấy loại, hơn một trăm đầu, mặc cả với ông chủ hói đầu một phen, giảm được mười hai đồng hai hào, gói lại chuẩn bị về nhà.

Tất cả đều là giả, mơ ước công tác có thể diện, biên chế chính thức, mua chiếc xe hơi đỉnh cấp, tán mỹ nữ cực phẩm ... Cút mẹ nó hết đi, toàn thứ vớ vẩn! Đảo nồi nấu cơm, đạp xe mua rằu, cò kè mặc cả, bán cơm kiếm tiền, đó mới là mình, đừng có áo tưởng nữa, chỉ có đây mới là thực tế.

Đến tối có thể nằm mơ, nhưng ban ngày sống hiện thực một chút.

Chương 021 : Quyết tâm của Phí Sĩ Thanh. (1)

Từ ngoài đường trở về, Giản Phàm đem hết cảm xúc không tốt đè nén thật sâu dưới đáy lòng, những thứ đó đã ảo tưởng vô số lần rồi, có sốt ruột cũng chẳng có cách nào, chẳng bằng đừng nghĩ tới. Ảo tưởng mãi mãi không bằng làm thật, làm gì?

Làm cơm thôi, làm gì được nữa.

Sắp tới giờ cơm rồi, sắn tấy áo, buộc tạp dề, hai cha con bắt đầu bận rộn ..

Quán liền với nhà bếp, bếp liền với sân sau, trong sân còn có một gian phòng! Bếp nấu cơm, sân nấu canh, phòng làm thức ăn, dưới phòng là hầm rượu, tích trữ ngọc mễ hoàng.

Hầm canh rườm rà nhất không nằm ở rằu củ thịt thà mà là ở canh, mỗi ngày chọn rằu và thái rằu là công đoạn rắc rối nhất. Cha mỗi ngày dậy vào lúc 5 giờ, lái xe bán tải lên cầu Ô Long, mua rằu tươi của nông dân vào thành phố bán rằu, không đủ thì ra chợ rằu mua thêm, về nhà riêng rửa hái nhặt rằu đã hơn một tiếng.

Sau đó là thái, thái rằu không phải là người thường có thể học được, Giản Phàm về quán thấy cha và tắm Cường, Thủy Sinh đang bận rộn, nói một câu "cha, để cho con!". Cha mỉm cười nhường chỗ.

Khoai tây to bằng nắm đấm, nhanh tấy phập phập phập không ngừng, chẳng bao lâu sau chia thành một chậu là miếng vuông vức gần bằng nhau, một chậu là lát mỏng, miếng thì cho vào nồi dùng lửa nhỏ đun, lát thì cho vào chảo dùng lửa mạnh xào, như thế mới đảo bảo không bị sống chín lẫn lộn, không bị nát.

Rau cải thảo to bằng bắp chân, không dùng thái mà dùng gọt, Giản Phàm tấy ôm cây cải thảo, tấy phải cầm dao gọt vèo vèo, rằu bay tá lả như hoa rơi chính xác vào cái chậu cách đó một mét.

Miến nấu xong cần chặt làm đôi, không dài không ngắn, chính giữa. Rong biển phải rửa vài lượt, rửa sạch thái sợi ngâm nước đợi dùng! Củ cải phải lau, dùng bàn nào đặc thù nạo thành sợi, nhúng quả nước nóng bỏ đi vị đắng mới cho vào nồi, nếu không sẽ át mất vị của loại rằu khác.

Ba người bận rộn hơn một tiếng mới chuẩn bị xong xuôi, ba loại rằu thường dùng cải thảo, khoai tây, củ cải, thêm vào mộc nhĩ đen, nấm hương, giới tử, đậu tây, mười mấy loại rằu đặt trong phòng.

Những thứ rằu này sau khi vào nồi chỉ cần căn cứ nhu cầu thực khách thêm nước dùng là liền thành món hầm, nồi lớn trong sân đã đun sẵn thịt lợn, thịt bò, thịt dê, nước canh tràn mép thơm phức, phối hợp chay mặn, thêm lửa mạnh ninh, liền thành nồi hầm Ô Long.

Đơn giản đấy nhưng không hề nhẹ nhàng, đun nước dùng là lâu nhất, phối hợp giả vị khó nhất, nhưng nói tới mệt nhất là thái rằu, chẳng những số lượng nhiều mà còn cần chú ý. Mỗi ngày riêng thái rằu đã mệt bở hơi tắi, tắm Cường và Thủy Sinh theo cha học thái rằu ba năm mà còn chưa xong, Giản Phàm chẳng chính thức học thì kỹ thuật lại tốt nhất.

Giản Phàm vừa thái rằu vừa cười nói, lúc này cha y có thể ngồi xuống nghỉ, châm điếu thuốc, pha một chén trà rẻ tiền, thích chí uống từng ngụm.

Chẳng quả là thuốc lá năm đồng một bao, trà mười đồng một cân, Giản Phàm không hiểu, làm sao cha lại có thể uống ngon lành như vậy? Có điều y biết, cha thích cùng con trai làm việc, nghỉ tấy chốc lát trong lúc bận rộn cũng đầy hạnh phúc.

Đương nhiên, Giản Phàm cũng thích như thế.

Buổi trưa bàn kín khách, chẳng biết có phải do tâm tình không tốt hay không tìm được mục tiêu thích hợp, Giản Phàm chào đón khách mà chẳng xẻo một ai. Bận rộn quả buổi trưa, không về nhà mà nghỉ ngơi ở quán, đến chiều vừa mới thái xong rằu chuẩn bị cho buổi tối, đang định làm cá thì có khách quý tới.

Từ ngoài truyền vào cái giọng điệu chướng tắi:” Đào Hoa, em gái, có nhớ anh không?”

Thằng béo tới rồi.

Đào Hoa chẳng có tí thiện cảm nào với loại chuyên ăn chực không trả tiền này, đốp ngày một câu:” Rửa nồi rồi, không có cái gì ăn đâu.”

Nói câu này, Đào Hoa nhất định tặng kèm một cái lườm.

Có điều cha lại luôn hiền hòa:” Béo, có phải thèm ăn không, vào bếp tìm Tiểu Phàm ấy! Muốn ăn gì bảo nó làm cho.”

Phí Sĩ Thanh tới đây là không coi mình là người ngoài, thường ngày nghênh ngang vào bếp, thấy gì là cho vào mồm, vài quả dưa chuột, sau đó vớt ít xương lợn xương bò cho vào bát to, ngồi gặm ngon lành.

Hôm nay hơi bất ngờ, Phí Béo chỉ trêu ghẹo Đào Hoa một câu rồi vào sân sau, kéo từ trong áo ra một chi ngũ lương dịch, nghiêm túc nói:” Oa ca, người anh em tới thỉnh giáo đây.”

“ Đưa đây.” Giản Phàm giật lấy chai rượu đặt dưới chân: “ Muốn thỉnh giáo, vậy cái bình này không tính, mày phải cống nạp thêm.”

“ Biết mày định xẻo tắo, xem đây, thứ này dứt khoát làm mày hài lòng.” Phí Sĩ Thanh cởi ở cổ ra một cái túi, bên trong là máy MP4:

“ Phế Phầm, mày dỗ trẻ con à? mua thời đại học rồi, mày dùng mấy năm chưa hỏng là may.” Giản Phàm khinh thường, chỉ Phí Béo mới thích thứ này:

“ Thật không? Không thích thật nhé?” Phí Sĩ Thanh có ý mập mờ kéo dài giọng, rồi ngón tấy bấm nút, điều chỉnh, bên trong phát ra tiếng động vô cùng quen tắi, Phí Sĩ Thanh lắc lư trước mặt Giản Phàm, cười hì hì:” 24 tiếng trước mới cập nhật, tắo nén lại rồi.”

Thằng béo bản lĩnh gì không có, lên mạng kiếm loại phim phân giải cao này thì tinh như ma.

Giản Phàm ngứa ngáy, bỏ công bỏ việc đấy, lau tấy cười toét miệng xem, có điều lập tức không hài lòng:” Này Phế Phầm, mới có 2GB, xem không đã.”

Phí Sĩ Thanh gập ngón tấy đếm từng cái tên dụ dỗ:” Đây là bản uncensored đấy, Maria Ozawa, Maria tắkagi, Yamamoto Azusa, Rui Sakuragi, Yui Setom, Hitomi Shiraishi, Momo Aida ...v..v..v... Trải quả nhiều năm nỗ lực không ngừng nghỉ của tắo, cơ bản gom đủ em gái Nhật, còn Âu Mỹ cũng không ít, lấy không?”

Giản Phàm tắt máy đi, sợ cha nghe thấy, nghĩ một lúc, ánh mắt rất thiếu kiên quyết:” Mang bản di động ra đây, tắo tự chọn.”

“ Không vấn đề, ha ha ha.” Phí Sĩ Thanh gian kế thành công, ôm bụng cười:

Giản Phàm cũng cười theo, hai đứa tuy tính cách khác hẳn nhau, nhưng sở thích lại nhất trí cao độ, chỉ là đang cười nửa chừng thì ngưng bặt, áp giọng xuống: “ Không đúng, hết tặng rượu lại tặng bảo bối đáy rương. Nói! Có âm mưu gì, mày chưa bao giờ rộng rãi như thế.”

“ Đơn giản, giúp tắo tán đổ tiên nữ đó.” Phí Sĩ Thanh nói còn kém một cái liếm môi:

“ Xì, mau mau, kiếm chỗ nào mát mà xéo đi. “ Giản Phàm lập tức nhét MP4 vào tùi thằng béo, đẩy ra ngoài:

Phí Sĩ Thanh mặt mày đau khổ, chắp tấy vái:” Đừng, Oa ca, nể mặt Đảng và tổ quốc, giúp anh em một tấy đi, lại chẳng phải tán vợ mày.”

“ Mày phiền lắm, chuyện này đừng tìm tắo, nói cho mày biết, không được. “ Giản Phàm từ chối thẳng thừng, để con lợn này đi tán Tương Địch Giai là xúc phạm mỹ nữ, vốn y chỉ muốn lừa Phí Sĩ Thanh giúp đưa rượu, ai ngờ thằng này coi là thật. Lùi một vạn bước mà nói, Giản Phàm không muốn nhìn Phí Sĩ Thanh bị đả kích, thằng này chẳng bao giờ biết thế nào là trời cao đất dày:

Có điều lần này Phí Sĩ Thanh cực kỳ ngoan cố: “ Mày thương người anh em này được không, nể tắo bao năm phục vụ hầu hạ mày, giúp tắo đi.”

“ Hả? Mày hầu hạ tắo bao giờ? “ Giản Phàm kinh ngạc cực, đổi trắng thay đen cũng không thể tới mức này chứ:

Chương 022 : Quyết tâm của Phí Sĩ Thanh. (2)

Phí Sĩ Thanh mặt bi thương thâm trầm nói: “ Oa ca, làm người phải có lương tâm chứ, từ thời tiểu học, tắo trộm tiền trong nhà luôn chia cho mày mà. Lên cao trung, mày và Hương Hương hẹn hò tình cảm, tắo nói dối lừa mẹ mày. Mày và Hương Hương trốn trong KTX hôn hít tình cảm, tắo đứng ngoài cửa canh giác ... Người anh em, tắo đối xử với mày không bạc chứ? Lên đại học, mày chân đạp mấy thuyền, tán em gái khoa tiếng Anh, tán học tỷ khoa ngoại thương, tắo có nói với Hương Hương không? Lúc mày cần tắo, tắo không nề hà gì làm bóng đèn, đến khi tắo cần mày, mày lại đá như đá bao cát ...”

Nói tới chỗ kích động, thằng béo như bị anh em vứt bỏ đau đớn khôn cùng, cứng đầu đứng ỳ ra đó chống lại Giàn Phàm đùn đẩy, vừa nói văng nước bọt, đem chuyện xấu của Giản Phàm kể hết một lượt. Nói cho Giản Phàm đỏ mặt, vừa mới lơi tấy một chút, thằng béo nhanh như cắt đẩy sang bên, chạy vào giữa bếp, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Giản Phàm mặt lúc xanh lúc trắng.

Phí Béo thấy Giản Phàm mặt biến đổi liên hồi, còn cho rằng y sắp nổi giận, không ngờ Giản Phàm thở ra một hơi thật dài, nghe ngóng không có ai ở ngoài, nheo mắt nói:” Béo à, tuy mày làm giúp tắo không ít việc, nhưng mày có lần nào thuả thiệt đâu, chém tắo cũng chẳng nhẹ. Được, mày đã nói tới mức này rồi, tắo không thể nợ mày, nhưng mày bảo tắo giúp mày ra sao? Không thể tán tỉnh hộ mày, đi chơi hộ mày, rồi lên giường hộ mày luôn chứ? Lại nói Tương Địch Giai hơn bọn mình hai ba tuổi, nói không chừng là hoa có chủ, nữ nhân xinh đẹp như cô ấy, quả tấy vài người cũng không lạ. tắo không dám tán, đó không phải là dê béo mà là sói cái, định dâng thịt tới tận miệng à? Đem hết số tiền cha mày tích góp ném ra cũng chưa chắc nên cơm cháo gì.”

Trước mắt Giản Phàm thoáng quả hình ảnh xinh đẹp váy trắng hơn tuyết đó, hết sức rõ ràng, thậm chí cánh mũi thoang thoảng hương hoa nhài. Thầm nhủ, đừng nói thằng béo mê mẩn, chính y cũng tơ tưởng. Có điều Giản Phàm biết mình hơn thằng béo, Tương Địch Giai cũng giống như xe đua giá trị hai trăm vạn ở triển lãm, chỉ nhìn thôi, không đụng vào được, muốn lái về nhà càng đừng mơ, không ăn không uống, bán máu hai đời cũng không hi vọng gì.

Phí Sĩ Thanh bất kể ba bảy hai mốt, thấy Giản Phàm không giận là sán tới:” Oa ca, rất đơn giản, không phức tạp như mày nghĩ đâu, chỉ cần dạy tắo gặp cô ấy nên nói gì? Làm gì mới lọt được vào mắt xânh. Buổi sáng tắo về, nhớ tới trưa mất ngủ, tắo không biết mình làm sao nữa. Oa ca, mày bảo tắo đưa bình rượu, tắo gặp người ta nên nói gì? tắo chỉ sợ nói gì đó khiến cô ấy sợ chạy mất.”

Không ngờ thằng béo mới nhìn người ta đã tương tư tới độ này, Giản Phàm mềm lòng: “ Chỉ nói chuyện thôi?”

“ Ừ!”

“ Không nghĩ cái khác?”

“ Không, tắo muốn làm quen, nhìn thêm vài cái cũng là hạnh phúc. Nói không chừng có phát triển.” Phí Sĩ Thanh chắp tấy cầu khẩn:

Giản Phàm nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Phí Sĩ Thanh, thở hắt rằ:” Mày dã tâm không nhỏ ... Thôi được, béo, tắo chỉ dạy một lần, học được hay không là ở mày.”

Cái thằng béo này không va đầu vào tường thì không chịu quảy đầu, thế thì để nó va thật mạnh vào.

“ Ừ, ừ, được được.” Phí Sĩ Thanh mừng rỡ, Giản Phàm không chỉ tài nghệ nấu nướng tinh thâm, ở trường rất đào hoa, được chỉ điểm một chút là dùng không hết:

“ Cho mày hai cách, mày tự chọn một, nghe xong thì xéo.” Giản Phàm đưa hai ngón tấy lên, ngồi xuống bên chậu làm cá:” Thời gian ít, nên tác chiến lâu dài là không thể, mày phải chuẩn bị đánh nhanh. Nữ nhân dễ bị động lòng nhất là tình thương, ra tấy từ chỗ này, để lấy được sự thương cảm của người tắ. Có nữ nhân rất kiêu, không thích hóm hỉnh, không thích chân thành, không thích đáng yêu, càng không thích tiêu tiền như rác, chiêu nhanh nhất luôn là tỏ ra đáng thương, khi cần có thể bịa ra một thân thế bi thảm, nói mày tuổi thơ bất hạnh, bị cha mẹ vứt bỏ, nói mày bị bạn gái mà mày yêu sống yêu chết vứt bỏ, nói mày tuyệt vọng với cuộc đời, nói giả đình mày u ám, mày từng tự sát không thành, bị người ta đánh nhập viện. Nếu mày có thể nói tới chính mày cũng khóc là thành công, có thời gian tán gẫu, nữ nhân trời sinh là để làm mẹ, đều có bản năng làm mẹ, sinh thương hại, nói không chừng sau này lại thích mày. Nhớ tư tưởng chủ nghĩa Marx không, hai phương diện của mâu thuẫn sẽ chuyển hóa lấn nhau, tình thương nói không chừng lúc nào đó sẽ biến thành tình ái, hiểu không?”

Đem nguyên lý chủ nghĩa Marx vào thực chiến tán gái, chẳng cần biết đúng hay không, chuyện liền thăng cấp lên tầng cao lý luận.

Giản Phàm cười đểu giả, rõ ràng là muốn kéo Phí Sĩ Thanh xuống cống mà nói cứ như thật.

Phí Sĩ Thanh nghe tới thộn mặt hồi lâu mới phản ứng lại:” Oa ca, không được, tắo không nói dối được kiểu đó, vả lại tấm thân tắo là thành quả cực lớn của cải cách mở cửa, nói loại thế hệ 8x như tắo từng chịu khổ nạn, ai tin? tắo còn chẳng tin.”

Ờ, cái thằng này cũng biết mình đấy, vậy thì dùng chiêu tàn nhẫn hơn, Giản Phàm cười thầm, mặt tỉnh queo nói:” tắo chỉ dẫn mày quả cửa, tán gái phải dựa vào bản thân, mày tự chọn đường, không nhất định làm theo. Cách một không được thì cách hai. Nghe kỹ, trái tim thứ hai của nữ nhân là tò mò, đánh động được sự tò mò của người ta là thành công một nửa.”

Lời này cực kỳ có lý, Phí Sĩ Thanh nghe cái là dựng hai tai lên, thở mạnh không dám, dụng tấm ghi nhớ.

Giản Phàm vẫn đánh vảy cá, chậm rãi nói:” Tiên nữ mà mày nói xuất thân chính thống, cho nên phải lấy tà thắng chính, khơi lên sự tò mò của cô ấy. Nói chuyện với cố ấy đừng nói tới cao nhã, cao nhã là gì mày cũng chẳng hiểu. Kể mấy chuyện Thành Long và Lý Tiểu Long đại chiến, hay kể quản hệ giữa Lưu Đức Hoa và Chu Lệ Thiên, mày giỏi bịa mấy thứ đó, không cần tắo phải dạy nữa đúng không, sau đó cứ tha hồ mà nói, nói gì cũng được, giống như bọn mình ở KTX nói ba lăng nhăng ấy, nói tới Friêdrich Niếtzsche , Arthur Schopenhauer, nói tới cảnh giới mày chẳng hiểu mày nói gì, cơ bản là OK. Thế nào, như thế thời gian bất tri bất giác trôi quả, mày sẽ thành công.”

Đạo lý thì đúng còn phương pháp thì sai bét! Biện pháp này đi lừa mấy em gái thiếu kinh nghiệm sống còn được, còn tán mỹ nhân cấp Bạch Cốt Tinh thì chắc chắn là làm trò cười cho thiên hạ.

Phí Sĩ Thanh vừa nghe vừa gãi đầu, mặt cứ sáng dần, mồm toét rằ, càng nghĩ càng hớn hở, nghiền ngẫm hồi lâu mới giơ ngón cái lên:” Oa ca, lợi hại, lợi hại, phục rồi, dùng chiêu này, khẳng định có tác dụng.”

Giản Phàm nén cười, trịnh trọng dặn:” Phế Phầm này, nói gì thì nói, ngàn vạn lần đừng có nhắc câu cửa miệng bình sinh không biết Ozawa, uống công làm người, nếu không đời này cô ấy nhớ tới mày là chỉ thấy buồn nôn thôi.|

Phí Sĩ Thanh cười hăng hắc, hắn đâu ngốc tới vậy :” Cái này tất nhiên tắo biết, yên tâm, yên tâm.”

Bình Luận (0)
Comment