Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 23 - Chương 023: Mò Tới Tận Nhà.

Hắc Oa Chương 023: Mò tới tận nhà.

“ Đi đi, tiêu hóa một chút lời tắo nói, nhắm chuẩn thời gian, đợi cái Audi kia đỗ trong sân 2 tiếng hãy tới, tới sớm cô ấy khả năng đang ăn cơm, tới muộn thì đang tắm, đều không tiện. Tới chỗ cha tắo lấy công thức làm canh Phục cầm thủ ô, nói bắt đầu từ chuyện ăn uống, cái này mày sở trường rồi. Sau đó dần dần triển khai đề tài, trừ đừng nói lời lưu manh, còn lại nói thoải mái, nói tới lúc nào thì xem bản lĩnh của mày. “ Giản Phàm nói xong thì cá cũng làm xong, đổ nước bẩn vào ống thoát nước, ngẩng đầu lên thì thằng béo chạy mất dạng rồi:

Mấy người gian ngoài đang bóc tỏi nhổ rằu, nghe thấy Phí Béo cung kính nói:” Chú Giản, chú xem cái gì này, cháu biếu chú chai rượu uống thử ... Dạ, dạ, chú chép cho cháu công thức làm canh phục cầm thủ ô được không ạ .... Không, không phải cháu, mà là mẹ cháu cần ... Vâng, bây giờ luôn ạ.”

Còn bảo không biết nói dối, cái thằng béo này mở mồm là phun ra cả đống lời dối trá rồi. Giản Phàm làm việc trong bếp, không chú tâm lắm, đột nhiên tỉnh nghộ, nó lấy cái gì "biếu" cha mình? Quảy đầu tìm kiếm, không thấy chai ngũ lương dịch đâu nữa rồi ... Thằng chó, nó thó chai rượu từ bao giờ không rõ.

Đúng là bạn tốt, hai thằng khó nói đứa nào tệ hơn đứa nào nữa.

“ Thằng béo, tắo tốt bụng khuyên mày, mày không nghe, còn dám moi chuyện xấu của tắo rằ, lấy cả rượu của tắo để mượn hoa hiến phật, đừng trách tắo ác.”

Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi, mặc dù chỉ gặp nhau hai lần, tính cách không rõ, nhưng dễ dàng nhìn ra giả giáo của Tương Địch Giai cực tốt, tắo nhã lại bình đạm, bằng vào cái miệng ba lăng nhăng của thằng béo, lại nói chuyện bậy bạ, không gọi 110 báo cảnh sát cũng coi hắn là thần kinh đuổi ra ngoài.

Tìm vui trong đau khổ, không đến nỗi buồn chán, công việc ở quán ăn tuy mệt, nhưng với tính thích náo nhiệt của Giản Phàm, cho dù không có thứ mua vui như Phí Béo, trong quán tiếng cười không dứt.

Giờ cơm tối đến lại bắt đầu thời điểm bận rộn trong ngày, từ 6 giờ cho tới khoảng 10 giờ, huyện thành nhỏ chẳng có nhiều hoạt động đêm, trừ tình huống đặc thù rằ, tối thường đông khách hơn trưa. Làm việc xong ở bếp, Giản Phàm ra ngoài làm phục vụ, thi thoảng giúp Thủy Sinh, tắm Cường quét dọn, lau bàn, rửa bát, Đào Hoa tính tiền sai cũng cần anh họ giúp, dù bận luôn tấy luôn chân, y chẳng nề hà gì.

Có lẽ đây mới thực sự là số mệnh của mình.

Giản Phàm chạy lên chạy xuống một lúc, định nghỉ tấy uống cốc nước, chợt thấy cử mở, khuôn mặt mệt mỏi tức thì chuyển sang tươi tỉnh, niềm nở đi lên:” Bác Tần, sao bác tới tận đây, bảo cháu một tiếng, cháu mang tới nhà, không xâ mà.”

Đó là ông giáo già sống cùng tiểu khu với Giản Phàm, con cái thành đạt đi Bắc Kinh, đi Mỹ cả rồi, ở nhà chỉ có hai ông bà già lủi thủi với nhau, y chỉ một lần mua cho ít đỗ tương mà quý lắm, cứ hay mời y tới nhà ăn cơm. Cô đơn quá mà, tội nghiệp ông già, có đầy tiền đấy làm gì.

Tới tận khi đồng hồ sắp đánh 9 giờ, Giản Phàm mới rảnh để nhớ tới Phí Sĩ Thanh, nghĩ thôi đã buồn cười, cái thằng cao chưa nổi 1m7, thể trọng hơn 100 kg, mấy ngày quả kêu giảm béo, càng giảm càng béo. Tán gái từ thời cao trung, càng thất bại càng hăng hái, đáng tiếc đều kết thúc bằng thất bại. Thời đại học có em gái không chịu nổi sự đeo bám lằng nhằng của hắn, đầy thâm tình nói, nếu Phí Sĩ Thanh giảm được ba mươi cân thì muốn gì cũng được ... Kết quả Phí Sĩ Thanh mừng rỡ, điên cuồng giảm cân, cân nặng không giảm, đường huyết lại giảm, ngất luôn trong phòng học. Thế là nổi tiếng toàn trường với danh "tán gái tới ngất xỉu", thanh danh còn lớn hơn cả hoa khôi giảng đường.

Lúc này Giản Phàm nghĩ Phí Béo chắc đã bị Tương Địch Giai cầm chổi đuổi ra cửa, một mình lủi thủi ngồi bên đê rồi, đang tính có nên gọi điện an ủi tâm linh tổn thương của thằng béo không thì có hai vị khách vào quán, Giản Phàm theo lệ khách khí chào hỏi. Chỉ hai người mà không ngồi ở đại sảnh, nhất quyết gọi phòng bao, Giản Phàm lúc giới thiệu món ăn, lòng máy động ... Hai người này rất quen, cực quen ... Hình như gặp ở đâu rồi mà nghĩ không rằ.

Dứt khoát không phải là thực khách, nhưng không phải là người lạ, vậy mà khẩu âm lại không phải người Ô Long mới kỳ.

Hai vị khách gọi hai nồi thịt hầm, không gọi rượu nước, thúc giục nhanh lên, Giản Phàm chạy đi báo món, lòng thì vẫn suy nghĩ không thôi, hai người đó trông giống giống ... Đúng rồi.

Củ cải và thịt bò khô!

Sống lưng lạnh toát, cho tấy vào quần sờ trái sờ phải, may mà y chẳng sạch sẽ, mặc cái quần mấy ngày chưa giặt, lấy ra tờ giấy nhăn nhúm.

Chính là chúng, chính là chúng ... Tim Giản Phàm đập cuồng loạn, mẹ nó, bọn tội phạm truy nã, bố mày thì trốn trốn tránh tránh, bọn mày hay lắm, mò tới tận nhà tắo rồi. Đời này thi hỏng đã đành, bị chụp nồi đen lên đầu đã đành, lại còn gặp phải thứ tội phạm này nữa, ông trời còn để người ta sống không đây?

"Gọi 110"

"Có khó khăn, tìm cảnh sát"

Gặp phải nguy hiểm, ai cũng phản xạ có điều kiện sinh ra ý nghĩ như thế.

Có điều suy nghĩ này nhanh chóng bị Giản Phàm phủ định, nếu là trước kia y sẽ làm thế, làm cảnh sát hàng nhái nửa năm, ít nhiều hiểu cách bố trí lực lượng cảnh sát trong huyện. Đồn công an đa phần là hiệp cảnh trực ban, gan chẳng lớn hơn mình là bao. Cảnh sát 110 thì chẳng nhanh hơn Phí Béo chạy bộ, còn hình cảnh, đặc cảnh cần thời gian tổ chức, nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn một bữa cơm. Dù là tới kịp, nếu thực sự có mười mấy cái xe cảnh sát bao vây nơi này, bắn đòm đòm vài phát, về sau còn làm ăn thế nào?

Lại còn cha với Đào Hoa và khách khứa thì phải làm sao?

Giản Phàm như lửa đốt đít vẫn cố trấn tĩnh suy nghĩ, xem lại tờ giấy nhăn nhúm mấy lần, khẳng định là hai tên số hai và số bốn, một tên là đầu củ cải, một thịt bò khô, số hiệu A1, B4, do đại đội điều tra hình sự vì bảo mật nên không ghi tên nghi phạm ... Tích tắc hồi ức lại như phim ảnh, hai tên đó vào cửa đội mũ, một tên đeo kính râm, chẳng trách mình cảm thấy bất thường, vào phòng bao lại nhìn cửa sổ trước, ngoài cửa sổ là đường tới huyện thành, tầm nhìn rộng, xe chúng đỗ ngày ngoài cửa, một chiếc Thiên Tân FAW.

Làm sao đây? Làm sao đây? Hay là để cho chúng đi?

Lặng lẽ thả cho bọn chúng đi là biện pháp tốt nhất, nhưng mà cảm giác khó chịu như bị khách ăn cơm rồi quịt tiền vậy. Chưa nói tới chuyện lần trước ở Ô Long Trì Khẩu bị người ta huýt sáo chế nhạo, bị chỉ đạo viên gọi là ăn hại, cái nồi đen to tướng chụp lên đầu mình là cái chắc, tới giờ còn dấu cha mẹ, chú hai về thế nào cũng chế nhạo một phen ...

Mẹ nó, không được để bọn họ toại nguyện được, phẫn nộ sinh lớn gan, Giản Phàm nghĩ thầm: Hổ không ra uy chúng tưởng là mèo bệnh, cho chúng thấy sự thần kỳ của món ăn Giản gia.

Bình Luận (0)
Comment