Để lại hai người trẻ tuổi thẩm vấn lấy lời khai, đồn trưởng Quách vội vàng đi ra ngoài, lấy di động bấm số, phấn chấn thông báo:” Tổng giám đốc Tương, chúng tôi đã moi ra kẻ hành hung anh, xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định chấp pháp công bằng .. Đúng đúng, Giản Phàm đã tới đồn chúng tôi thẩm vấn ... Ài, anh khách khí làm gì, hỗ trợ xí nghiệp địa phương phục vụ hoàn cảnh kiến thiết kinh tế là chức trách của chúng tôi mà .. Được, vâng ... Anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh chi tiết ...”
Vốn là vụ án không có chút hi vọng nào, giờ có cái bánh lớn rơi trúng đầu, đồn trưởng Quách hạnh phúc ngất ngây rồi, quản hệ với Cửu Đỉnh càng tốt thì đồn sau này muốn tài trợ gì đó dễ ăn nói.
Đến như gió đi như chớp, Giản Phàm từ đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh ra chạy tới quảng trường Trung Tây, vốn chỉ tới thăm dò trước, mai mới đột phá, không ngờ mọi chuyện thuận lợi làm tốn hơn hai tiếng của y, thời gian sắp 10 giờ, sợ lão tắm giận, phóng hết tốc lực, vội vội vàng vàng thay quần áo trên xe rồi chạy tới quán.
Từ xâ nhìn thấy lão tắm cổ đeo túi tiền chào khách, Giản Phàm thở hồng hộc, xin lỗi luôn mồm: “ Sorry, sorry .. tắo tới, tới muộn.”
Không ngờ lão tắm căn bản không giận:” Sorry cái gì, đi học trốn tiết, đi làm thì trốn viện, kiếm tiền thì trễ nải, tối nay không có tiền công, tắo có người khác giúp rồi.”
“ Ai?” Giản Phàm ngẩn ra thấy bên bếp là cô gái giúp việc đang kéo mì, tạm chấp nhận, rót bia là một nữ nhân, xoay lưng lại nên không nhận rằ, tò mò đi tới gần suýt cắn phải lưỡi ... Là Tằng Nam đang nhỏe miệng cười vẫy tấy với y.
Lão tắm cười nhăn nhở: “ Oa ca, tắo phát hiện làm ăn với mày có cái lợi là mày có thể dụ dỗ mỹ nữ tới, rồi mỹ nữ tới dụ dỗ khách .. Ha ha ha, mai mày kéo thêm hai em tới đây thì tha hồ mà tấp nập, mày và Tằng Nam gian díu lâu chưa hả?”
“ Cút sang bên.” Giản Phàm thấy khách khứa rất đông, vội vàng buộc tạp dê, thay thế cô gái giúp việc, giây lát đã vào trạng thái làm việc:
Chênh lệch trình độ ra ngày lập tức, từng bát từng bát mỳ được đưa lên, nhanh nhẹn mà đâu ra đó không có chút gì là vội vàng.
Tranh thủ lúc vào lấy bia cho khách, Tằng Nam ghé tới có vài phần trêu ghẹo:” Không nhìn ra đấy, ban ngày làm cảnh sát, buổi tối làm đầu bếp, đúng là chỉ có anh thôi.”
Ngực cô gái này sắp chạm vào người, Giản Phàm tránh một chút, không thấy có gì phải mất mặt:” Một nghề chính, một nghề phụ, một tiền lương, một kiếm thêm mà, sao lại tới đây?”
“ Tôi à?” Tằng Nam mỉm cười, ngang nhiên trắng trợn nói dối:” Tôi đi làm thêm, lão tắm nói mỗi tối trả tôi 50 đồng, ăn miễn phí, hi hi.”
Giản Phàm không biết nói gì, hình như những người không thiếu tiền hứng trí lên thì chuyện kỳ quái gì cũng làm ra được. Có điều Tằng Nam làm ở nghề phục vụ càng thuần thục hơn Tương Địch Giai, thấy khách nam vào là ngọt ngào gọi "Soái ca, làm cốc bia nhé?", dù có là khách nữ thì cô nàng này cũng nháy mắt với người ta được. Kết quả bất kể là ông già méo miệng hay là cô gái non tơ đều cầm cốc bia trong tắy.
Lão tắm thì cười sắp rách miệng, đã phải gọi bia một lần rồi, Giản Phàm thi thoảng nhìn Tằng Nam thấy cô tung tăng vui vẻ chạy quả chạy lại, không hề giống dáng vẻ có chút khách khí mà lãnh đạm khi ở Thịnh Đường.
Lại là một buổi tối bận rộn, mấy người dọn quán tiễn lão tắm đi, Giản Phàm quét đất đổ rác xong ngẩng đầu lên thấy Tằng Nam hai ngón tấy kẹp tờ 50 đồng mới tinh:” Này, hôm nay anh phải cám ơn tôi, nếu không ông chủ Hoàng trừ tiền công của anh rồi.”
“ Trừ thì trừ, tôi còn nợ hắn hai vạn chưa trả, sợ gì!|
“ Hai vạn là tiền bán thân à? Mỗi ngày anh đều làm chuyện này sao?” Tằng Nam tò mò:
“ Có gì không hay?” Giản Phàm nghe ra trong lời đó có chút ý xem thường, đáp xong không để ý nữa, rời đi:
“ Này này này, tôi không có ý gì đâu, con người anh sao mà nóng tính thế?” Tằng Nam rối rít chạy theo, nhận ra mình vừa lỡ mồm:
“ Tôi cũng đâu có ý gì.” Giản Phàm vừa đi vừa nói:
“ Này, đợi đã ...” Tằng Nam giang tấy chặn trước mặt Giản Phàm:” Tôi còn có chuyện chính muốn nói với anh.”
“ Vậy cô nói đi.” Giản Phàm đứng lại, không hiểu sao nhìn Tằng Nam trước mắt mà lại chỉ nghĩ tới Tương Địch Giai, cpp gáo không cao bằng chị Tương, cũng không thanh lệ bằng chị Tương, thần thái mị hoặc hơn vài phần, đặc biệt là đôi mắt kia nhìn ai cũng như đang quyến rũ người ta khiến y có phần phản cảm:
“ Tôi tới nhắc anh, đừng quá cho rằng mình thông minh.” Tằng Nam nghiêm túc nói:
Giản Phàm hơi cau mày:” Là sao?”
Tằng Nam thấy Giản Phàm thực sự chú ý tới lời mình rồi mới nói điều trong lòng:” Lý Uy không phải người đơn giản, Tương Cửu Đỉnh cũng không hề ngốc, bọn họ nghe anh, nhưng đẩy anh ra phía trước, người đưa ra chủ ý là anh, dẫn người bất người là anh, sau này giải quyết vấn đề cũng là anh, anh đừng có hồ đồ lún vào rồi không rút ra được.”
Giản Phàm nhíu mày chặt hơn, y nghe ra có chút vấn đề trong đó:” Lún vào như thế nào?”
“ Anh thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, bọn họ thế lực cân bằng, không ai làm gì được ai, nếu bắt tấy giảng hòa, anh cuối cùng sẽ thành dê thế tội.” Tằng Nam không khỏi lo lắng:
“ Không đâu.” Giản Phàm nói chắc chắn:” Tiểu khu Liên Hoa là mạng sống của Nhân Thông, giờ đã bị nhổ bật gốc rồi, Lý Uy muốn thu tiền, ngân hàng muốn đòi nợ, tiếp theo Lý Uy thế nào cũng xúi bẩy đám chủ nợ lao tới như sói tranh mồi, ông ta không có cơ hội trở mình.”
“ Anh khẳng định như thế sao?”
“ Quy luật phổ biến thôi, cây đổ đàn khỉ tắn, tường đổ mọi người đẩy mà, còn tôi không dính líu lợi ích nào với họ, là kẻ trắng tắy, chẳng ai chĩa mũi giáo vào tôi.”
“ Thế thì thôi vậy, tôi lo phí công rồi:” Tằng Nam có chút thất vọng, xong cũng thừa nhận lời của Giản Phàm có lý, tưởng rằng có thể thông quả chuyện cảnh cáo này mà thu hút sự chú ý của y, không ngờ người ta tính hết rả rồi:
“ Không không, Tằng Nam, cám ơn cô.” Vậy nhưng khác với suy nghĩ của Tằng Nam, Giản Phàm chân thành nói, trải quả sự kiện kia khiến tính cách y thay đổi, nhưng cũng vì thế mà y càng mẫn cảm với ý tốt của người khác, thứ đó trên đời không có nhiều: “ Đường Đại Đầu nói cô là con gái của giám đốc Lý, sao cô cứ gọi thẳng ông ta là Lý Uy?”
“ Ông ta nuôi dưỡng tôi ăn học là vì áy náy, chứ chả phải vì tình cảm gì, chẳng có gì phải nhớ ơn hết Tôi, tôi đã tự kiếm sống nhiều năm rồi hôm khác cơ thời gian nếu anh đủ kiên nhẫn tôi sẽ nói . Hôm nay tôi kiếm
được 50 đồng, chúng ta cùng tiêu nhé?” Tằng Nam rõ ràng đang cố tình di chuyển chủ đề:
Dáng vẻ ấp úng đó làm Giản Phàm rất nghi ngờ, một cô gái bạo dạn như này có gì không dám nói, còn dám trắng trợn chặn đường tán tỉnh nam nhân cơ mà. Chẳng lẽ giữa hai người họ là loại quản hệ đó? Con gái nuôi xưa nay ít có ý nghĩa tốt lành, nhưng Giản Phàm cũng ý tứ không nói chủ đề này nữa: “ Cô lái xe tới không?”
“ Có, xe ở kia. “ Tằng Nam hoan hỉ, còn tưởng Giản Phàm đồng ý rồi:
“ Vậy tốt quá, tôi không phải đưa cô về nữa, muộn rồi, lái xe cẩn thận nhé, bái bai, mai gặp lại, lái xe cẩn thận.” Giản Phàm vừa nói vừa chạy lên xe cảnh sát, sau đó phóng đi luôn:
Bị bỏ lại giữa quảng trường rộng lớn vắng vẻ, Tằng Nam không dám tin chuyện vừa xảy rằ, mất một lúc sau mới phản ứng lại, tức điên dậm chân chửi rủa Giản Phàm liên hồi.
Tên khốn đó!