Ngày hôm sau Trương Nhân Hòa hiếm hoi dậy sớm được một lần, tới công ty còn sớm hơn nhân viên, ngồi ngày ngắn trong văn phòng với dáng vẻ chủ tịch của công ty lớn, có điều khi không có ai lại liên tục nhìn ra cửa sổ, thúc giục thư ký Vương liên hệ với Uy Thịnh, chỉ sợ có biến cố.
Biết chủ sự là ai thì dễ làm rồi, chẳng quả là một chữ lợi mà thôi, Trương Nhân Hòa suy đi tính lại, 40 triệu của Lý Uy còn chưa đủ để đè chết mình, vay vốn dân gian thì lãi suất cao lắm là 2%, cùng lắm mình bồi thường thêm là được, sợ cái buồi, so với tài sản mấy trăm triệu, đây chỉ là một sợi lông.
10 giờ sáng Lý Úy mới tới, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng dẫn theo hai người, một là phó tổng còn nhiều tuổi hơn Lý Uy, còn lại là cô gái có vẻ là thư ký. Xe vừa mới dừng lại Trương Nhân Hòa đã ân cần mở cửa xe đón Lý Uy lên lầu.
Nếu nhìn từ bên ngoài còn cho rằng bọn họ là chí giao lâu năm, đối tác thân mật, anh em chiến hữu gì đó, bất kể đằng sau chơi xấu nhau thế nào, bề ngoài luôn hài hòa như vậy.
Vào văn phòng, thư ký Vương quả lại pha trà rót nước, Trương Nhân Hòa vờ như chẳng có chuyện gì, khiêm nhường đưa tới một tờ chi phiếu:” Giám đốc Lý xem đi, đây là 20 triệu, cho tôi ba ngày nữa, tôi đích thân đưa số còn lại tới công ty anh.”
Lý Uy cười dài thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha như mình là chủ nhân nơi này, không nhìn tấm chi phiếu kia:” Chủ tịch Trương, khoản vay của anh đã muộn hơn ba tháng rồi, người của tôi tới hiệp thương với anh mấy lần, không gặp được anh thì cũng bị đuổi ra khỏi cửa. Sao hôm nay chủ động trả tôi thế, mà con số này không đúng rồi, anh chuẩn bị trả tôi bao nhiêu?”
“ Giám đốc Lý.” Trương Nhân Hòa bày trò cũ, mặt có vài phần tội nghiệp: “ Người anh em này có cái khó, đoán chừng anh nghe nói rồi, tháng này có khi không thu hồi được khoản nào. Tiểu khu Liên Hoa đầu tư một tỳ, chút tiền này tôi trả được thôi. Anh nới cho vài ngày, lãi suất theo yêu cầu của anh.”
“ Nhà của anh còn bán được nữa à? “ Lý Úy đột nhiên ném một câu:
Ánh mắt đối phương không chỉ có trêu ghẹo mà còn có vài phần khinh thường, làm Trương Nhân Hòa bị kích thích. Nếu đối phương giả nghiệp lớn hơn, quyền lực lớn hơn bày rõ thế muôn ức hiếp thì còn đỡ, chỉ đành nín nhịn thôi, đằng này xưa nay trong mắt Trương Nhân Hòa, Lý Uy chỉ là thằng nhãi mới chập chững vào nghề.
Cảm giác không khác nào mắc xương cá trong cổ, khạc không rằ, tím tai cả mặt.
“ Chủ tịch Trương, tôi tới đây không phải vì tiền, mà là tới tặng tiền, tôi biết cái khó của anh, tôi không thể thiếu trượng nghĩa tới mức ép nhau lúc khó khăn hả?” Lý Uy khẽ đẩy mắt kính, thủng thẳng nói:
Trương Nhân Hòa cảm giác chẳng lành:” Anh có ý gì?”
“ Chúng ta không vòng vo làm gì, vào đề thôi, tôi muốn mua Tiểu khu Liên Hoa của anh, trừ đi khoản nợ, số còn lại chi trả một lần, không ai nợ ai? Đây là hiệp nghị, nếu anh đồng ý sẽ lấy được tiền sớm thôi.” Lý Uy ra hiệu cho thư ý lấy từ cặp tài liệu ra bản hiệp nghị dày đưa tới trước mặt Trương Nhân Hòa:
Thứ Trương Nhân Hòa quản tâm nhất chỉ là giá cả, liên tục lập xem nhanh, rồi kêu thất thanh:” 580 triệu? Còn chưa bằng vốn tôi bỏ rằ, anh đùa à? Giá trị chỗ này ít nhất phải 1 tỷ.”
Lý Uy cười nhẹ:” Chủ tịch Trương, 1 tỷ chỉ là lừa người ngoài thôi, thực sự tốn bao nhiêu, anh lại không rõ à? Mảnh đất đó vốn là của xưởng in Đại Nguyên phá sản, lúc anh mua nhà xưởng giở trò, nhà xưởng rẻ hơn đất, cơ bản là anh chơi không thủ đạo. Với giá này anh không lỗ, chẳng quả là kiếm ít đi thôi.”
“ Được được ... Giám đốc Lý, chúng ta là người cùng nghề, chẳng cần chế giếu nhau, nhưng anh nuốt nổi không? Hay định tấy không lừa tôi?”
“ Không, chữ tín của tôi tốt hơn anh, anh xem đi, bên mua là ai?” Lý Uy chỉ hiệp nghị:
Trương Nhân Hòa lại lật tới trang cuối xem, thốt lên:” Phú Thái? Hoa Hâm?”
“ Đúng thế, Phú Thái có tài chính hùng hậu nhất Đại Nguyên, Hoa Hâm bối cảnh quốc tư ủy, Thân Đạt được chính phủ chỉ định xây nhà giá rẻ và Uy Thịnh chúng tôi, bốn nhà liên hợp, anh thấy không vấn đề chứ?”
Trán Trương Nhân Hòa lấm tấm mồ hôi, một nhà thì ông ta còn đối phó được chứ bốn nhà này cũng nhảy vào e đến mẩu xương cũng chẳng còn, xem ra đây là mưu đồ đã ấp ủ từ lâu, hai tấy run rẩy không kiềm chế được:” Thế này là ép tôi vào chỗ chết còn gì, tôi trồng cây, các anh hưởng bóng mát, tôi xây nhà, các anh ở, nếu dựa theo giá thị trường bán với giá 700 - 800 triệu cũng không thành vấn đề, các anh ăn bẩn quá mức rồi.”
“ Từ bẩn trong miệng anh nỏi ra nghe thật buồn cười, đoán chừng ngày từ đầu anh chẳng định trả tiền Uy Thịnh phải không? Mười năm quả anh ỷ mình thế lớn, phá bao nhiêu công ty nhỏ, không ít hả? Không ai ép anh bán nhà, tôi thương hại mà cho anh một con đường sống thôi. Một tháng nữa tới hạn trả khoản vay ngân hàng, nợ huy động vốn nhà đầu tư, nợ tiền hoàn trả nhà của tư nhân, lúc đó họ không khách khi với anh như tôi đâu. À phải rồi, anh nợ tôi 40 triệu, 3 tháng rồi tôi phái người đi đòi mãi cũng chán, nhà anh ở Tuyên Hoa? Hình như còn có một biệt thự ở Duyệt Hân? Tôi bảo người dưới khách khí chút ...” Lý Uy đứng dậy:
Trương Nhân Hòa rùng mình một cái, bình thường ông ta chẳng coi lời hăm dọa này vào đâu giờ tình thế đã khác hoàn toàn, rối rít đưa tấy ra giữ:” Khoan khoan, để tôi nghĩ, tôi nghĩ, giám đốc Lý cho tôi nghĩ đã.”
“ Anh cứ nghĩ, tôi đi đây.” Lý Uy nhìn Trương Nhân Hòa hồn xiêu phách lạc:” Không ai ép anh cả, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, cái tiểu khu rách của anh, chúng tôi chẳng muốn, không phải vì anh không trả tiền, tôi chẳng ra hạ sách này. Anh nghĩ cho kỹ đi, chúng tôi không gấp ... Còn nữa, chủ tịch Trương, hôm quả đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh bắt mấy kẻ gây sự đánh chàng trai Tương gia, bọn họ khai rồi, hình như là Nhị Ngốc Tử nào đó bị người ta sai phái, vụ này đã được lập án, không phải là anh chứ? Tôi khá quen thuộc hệ thống công an, nếu cần giúp gì bảo tôi nhé.”
Đây là cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa, hiệp nghị rời tấy Trương Nhân Hòa rơi xoạch xuống đất.
Lý Uy tựa hồ có vài phần thương hại lắc đầu rời đi.
Ba người tới từ một công ty nhỏ ép cho một công ty lớn phải lâm vào đường cùng, viên phó tổng lên xe rồi phấn chấn nói: “ Tổng giám đốc, chuyện ở Cửu Đỉnh do bọn họ làm thật à?”
Tằng Nam không tin lắm: “ Chú Lý, chuyện này chú tra còn không ra cơ mà.”
“ Không, đúng đấy. “ Lý Uy ngồi ở ghế phụ lái, lòng sướng khoái vô cùng: “ Mọi người không biết, đó là chuyện tối quả, tôi nghe đồn trưởng Quách kể, Giản Phàm tới nơi chỉ vài ba lời đã lừa tên kia khai, tặng tôi một quân bài nữa. Ha ha ha, chàng trai đó thật lợi hại. Mà Nam Nam, thật hiếm đấy, sao cháu lại góp vui vào chuyện này? Trước nay cháu đâu hứng thú với chuyện làm ăn của chú?”
“ Rảnh rỗi xem mọi người tranh danh đoạt lợi thế nào thôi. “ Tằng Nam đáp lấy lệ:
Lý Uy bật cười: “ Tranh cũng tốt, đoạt cũng được, thói đời là thế mà. Sao, có hứng thú tới giúp chú không? Dù gì cũng dễ nghe hơn làm ở Thịnh Đường, nên kiếm chàng trai nào đó gả đi thôi.”
“ Không hứng. “ Tằng Nam bĩu môi tỏ ý rất khó chịu:
“ Phải rồi cháu và Giản Phàm có tiếp xúc gì nữa không?” Lý Uy lại hỏi:
“ Chú Lý, đừng quản chuyện riêng của người tắ.” Nhắc tới cái tên đó Tằng Nam vài phần tức giận:
Lý Uy và viên phó tổng chỉ cười không để bụng, chuyển sang thảo luận thao tác chi tiết, Tằng Nam khoanh tấy ngồi phí sau không nghe lọt một câu, hôm quả bị người ta bỏ rơi vẫn còn tức, nghe tới cái tên đó lại sôi máu thêm vài phần, vốn chẳng thiện cảm gì với cảnh sát, giờ lại ác cảm thêm không ít.