Khi Giản Phàm bước vào phòng hội nghị thì đã gần 12 giờ.
Trong phòng hội nghị hỗn loạn, tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng nam nữ nói oang oang, thi thoảng còn xen vào một hai tiếng chửi bới, có thể nghe ra rõ ràng câu chửi đặc sắc của từng địa phương. Vừa đẩy cửa bước vào hơn trăm con mắt chiếu tới, mọi cảm xúc trong đó Giản Phàm đều nhận ra rõ ràng.
Có thể lý giải, mọi người vốn cho rằng kiếm được con đường làm giàu nhưng té ra là lấy giỏ trúc mà tát nước, ai mà chịu nổi, nhìn tiền trong tấy biến thành bong bóng, ai mà không tức giận?
Giản Phàm coi như chẳng thấy gì cứ vậy bước tới, theo sau là ống trút giận kiêm phó tổng Trương Khải, không cần phải nói, ở trường hợp bị người người chất vấn này, Tương Cửu Đỉnh tất nhiên là muốn tìm một con ma thế mạng, Trương Khải làm công ăn lương thì phải chịu thôi.
Thong thả bước tới chính giữa bục nói chuyện, cao hơn những người phía dưới mười mấy phân, nhìn hết sức rõ ràng, mắt đảo quả một vòng. Hơn năm mươi người chật kín phòng hội nghị, mười sau mười bảy nữ nhân, hơn ba mươi nam nhân, đều là người lăn lộn thương trường, khuôn mặt giảo hoạt, ánh mắt tinh minh quá đáng.
Giản Phàm lật xem chồng tài liệu dầy, dường như cố ý thu hút sự chú ý của mọi người.
Đợi tận một phút mà không thấy có phản ứng gì, phía dưới có người chịu không nổi.
“ Ai vậy?”
“ Tùy tiện kiếm một người đối phó với chúng ta đấy à?”
“ Mau bảo Tương Cửu Đỉnh ra đây.”
“ Chúng tôi chỉ nói chuyện với Tương Cửu Đỉnh.”
“ Hôm nay nhất định phải khiến anh ta nói cho hai năm rõ mười, chúng tôi từ xâ tới đây không thể về tấy không.”
Cả đám người vỗ bàn giơ nắm đấm, mặt đỏ gay, mắt hùng hổ, quát tháo như đấu tố, giọng nam tiếng nữ lẫn lộn khiến Hà Phương Lộ bất giác lùi lại, sợ bọn họ không kiềm chế được xông tới hành hung. Trương Khải mặt cũng tái nhợt nhìn trái nhìn phải như kiếm chỗ trốn, sợ nhất là lúc loạn lạc này, loạn lên một cái là mất lý trí nói gì cũng vô nghĩa.
“ Ầm ĩ cái gì, im lặng!” Tiếng vỗ mạnh từ bục nói chuyện thông quả loa phóng thanh tạo thành tiếng "ù" lớn chói tắi, mọi người giật mình nhìn lên, chỉ thấy người mà ai cũng nghĩ là tùy tiện gọi tới thong thả cầm micro lên:” Hiện giờ chủ tịch Thực nghiệp Cửu Đỉnh ủy thác tôi toàn quyền xử lý việc này, chi phiếu trong tấy tôi, mọi người muốn tiền thì ngồi xuống nghe, chúng ta hiệp thương. Nếu muốn đi gặp Tương Cửu Đỉnh thì tự đi đi, văn phòng tổng giám đốc tầng 17 ... Xin mời.”
Phòng hội nghị thiết kế khuếch âm giọng Giản Phàm lại từ loa phát rằ, tăng thêm ít nhất ba phần khí thế khiến đám đông im ắng hẳn, sau đó nghe thấy có chi phiếu thì ngồi xuống, ai tới đây mà chẳng vì tiền?
“ Hôm nay tôi cho mọi người một cơ hội hiệp thương, trước kia công bố phương án, tôi xin chiếm dụng của mọi người chút thời gian để công bố ba việc. Nói xong rồi chúng ta bàn bạc, bàn bạc thành thì vẫn là đối tác, không thành chúng ta ra tòa. Ai muốn bình tĩnh ngồi xuống giải quyết vấn đề thì nghe, ai muốn làm ổn thì ra ngoài, không ai ngăn hết.” Giản Phàm không chỉ giỏi mô phỏng tiếng gà tiếng chó, mà cả thần thái một người y cũng học giống mười phần, lúc này học tác phong mấy vị cục trưởng trong hệ thống công an, chẳng cần biết trong lòng anh chứa cái gì, tự tin hay không, khí thế luôn phải đầy đủ:
Phía dưới châu đầu ghé tai xì xào, không ai bỏ đi cả.
“ Chuyện thứ nhất, ngày hôm quả đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh bắt được bốn kẻ phát động gây chuyện, bao vây Cửu Đỉnh, đả thương tổng giám đốc. Trong số các vị có người quen biết hắn, quản hệ cũng không tệ, còn có người chịu sự sai phái của hắn, vứt bỏ hiệp nghị, một bên tới tòa án tố cáo một bên tới Cửu Đỉnh sinh sự. Kẻ đó là Kỳ Định Quân, ngoại hiệu Nhị Ngốc Tử, đã bị chi cục hình sư chính thức tạm giam, lập án thẩm tra, trong số các vị , người liên quản tới hắn sẽ bị triệu tập lấy lời khai, ai có hành vi phạm pháp sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp luận. Điều này dễ tra thôi, xem lịch sử cuộc gọi của hắn là rõ, các vị cũng nhiều người lưu số của hắn hả?”
Lời Giản Phàm vừa dứt là cả phòng hội nghị im ắng tới mức nghe thấy được tiếng kim rơi, chỉ là hư trương thanh thế, giờ còn chưa rõ rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bao nhiêu người, song chắc chắn là có, nói thế khiến mấy kẻ có tật giật mình không dám ho he gì ở trường hợp này nữa.
“ Vấn đề thứ hai.” Giản Phàm gõ micro, hắng giọng một tiếng lật tài liệu:” Trước đó Cửu Đỉnh đã phái nhân viên tới các nơi tiền hành kiểm chứng, hiện giờ trong số các vị có người chưa được cho phép đã tự ý bán phối phương, danh tính xác thực, không chạy được đâu. Ví như ông chủ Giang, ông bán phối phương cho 3 nhà thu 15 vạn, rồi ông tố cáo lên tòa án đòi bồi thường 100 vạn, lại còn tới nhà gây sự. Tôi nói không sai chứ? Đi ăn cướp cũng không thể kiếm nhanh như vậy đâu.”
Lời không có gì buồn cười lắm, nhưng quả giọng điệu quải quái của Giản Phàm thì hết sức tức cười, ông chủ Giang đầu hói quá nửa mặt gian thương tuy cố làm ra vẻ trấn định, hai lỗ tai thì đỏ như than rồi.
Đây là kẻ hung hăng nhất, tất nhiên phải công khai ra làm điển hình, phủ đầu những người khác.
“ Thư kỳ Hà, phát tư liệu cho mọi người đi.” Gian Phàm gọi một tiếng như ra lệnh cho thư ký của mình, Hà Phương Lộ đứng bên cửa liền chi huy một hàng phục vụ viên phát tài liệu tới tấy từng nhà tiêu thụ, bên trên Giản Phàm dừng lại vài giây rồi tiếp tục nói:” Giờ là vấn đề thứ ba, ảnh chụp từ Sóc Châu, An Nguyên, Đại Đồng, Nhạn Bắc ... Tổng cộng có mười mấy địa phương, ảnh của nhà ai thì tự biết. Nhìn chum sử dụng ngâm thịt, không gian nhà xưởng, khoảng cách giữa các chum đều là yêu cầu cứng, có cái nào hợp cách không? Bới một cái là ra cả đống vấn đề, không ngại nói cho mọi người biết trước, ảnh chụp đã được đóng thành sách chuẩn bị đưa lên tòa làm bằng chứng.”
Đây mới là chiêu sát thủ, Trương Khải vốn không đồng ý đưa thứ này rằ, muốn đưa lên tòa để kéo dài vụ kiện, nhưng Giarn Phàm nhất quyết muốn dùng.
Tư liệu tới tấy từng người, ảnh chụp từng xưởng có thời gian, địa điểm được ghi chú rõ ràng, vấn đề thì khẳng định là có vấn đề, trong quá trình thao tác thế nào chẳng có sai lệch so với tài liệu hướng dẫn, nhưng không ai ngờ Cửu Đỉnh lại lấy cái này ra nói, nhiều người bắt đầu lộ trầm ngâm, cân nhắc nặng nhẹ trong việc này.
Nhìn tình thế này là biết giới hạn tâm lý của bọn họ đang dao động, nhân lúc họ còn đang hoang mang chưa cân nhắc được kết quả, tiếp tục tăng thêm sức ép:” Ba vấn đề đã nói xong, tôi chẳng sợ nói với mọi người, bằng vào hành vi phạm pháp và trái hợp đồng của các vị, Cửu Đỉnh vốn định lên tòa đánh trả cho các vị trở tấy không kịp, nhưng vì nghĩ tới hai bên kiến lập quản hệ hợp tác, nên mới hé một góc lưới.”
“ Tôi lấy cho mọi người một ví dụ, cứ lấy luôn ông chủ Giang mà nói, ông ấy đòi Cửu Đỉnh bồi thường 100 vạn. Được, tòa án thụ lý yêu cầu bồi thường này, nhưng phán quyết bồi thường cho ông mười mấy vạn là giỏi rồi. Trong số mười mấy vạn này, tòa án lần lượt thu phí tố tụng, phí luận sư, rồi vì kiện cáo ông phải chạy đi chạy lại tới tỉnh thành, tiền xăng, xe, ăn ở cũng phải mấy vạn. Cuối cùng dù tòa án phán rồi, chấp hành hay không, hoặc trì hoãn vài năm mới cưỡng chế chấp hành. Cứ lấy kết quả tốt nhất là cưỡng chế thành công, cân bằng hao phí, chẳng được đồng nào, ông chớ không tin, bây giờ người vì kiện cáo mà trắng tấy đầy ra đó.”
“ Chưa hết, Cửu Đỉnh sẽ quảy lại tố cáo ông vi phạm hợp đồng, khi đó ông phải lên tòa, lại phải tiêu tiền, mà ông đã đòi Cửu Đỉnh đền tiền rồi, người mua phối phương của ông thế nào chẳng bắt ông đề tiền, hoặc là họ bắt chước ông bao vây nhà ông thì sao nhỉ? Có cần thế không? ... Mọi người, tôi nói có đúng không? Có câu thương nhân vì lợi, kiếm tiền mới là hàng đầu, các vị muốn lôi kéo kiện tục vào à, Cửu Đỉnh tài sản mấy trăm triệu, sợ kiện chắc? ... Nói một câu khó nghe, loại tiểu thương như các vị, lên tòa, họ chẳng thèm để ý.”