Những lời này làm ai cũng phải tự nhìn lại được mất, ý tứ bị bóp mép, lẫn lộn, cùng ngữ điệu nhanh, khiến không ai kịp suy nghĩ đã lôi kéo theo lời nói của Giản Phàm, bất tri bất giác biến thành nhận thức của bản thân.
Tất nhiên chỉ dọa được những người kiến thức không cao mà thôi, Trương Khải thì mấy lần kìm tiếng ho trogn cổ rồi, nếu không phải Giản Phàm đứng về phía mình thì hắn đã nhảy dựng lên chỉ mặt mắng lừa đảo. Cái mặt đó, cái mồm đó thật đúng là sinh ra để làm kẻ lừa đảo.
Nhìn người luôn đứng đầu hô hào là ông chủ Giang ngồi sững ra tại chỗ không có phản ứng, đám đông càng cuống, quảy sang thì thào bàn tán, vốn mang tâm lý đòi được thêm chừng nào tốt chừng đó, ít nhất phải kiếm vốn về, lại ỷ vào số đông, tố tụng tập thể nên khá nắm chắc phần thắng, bọn họ không sợ thuả, nhưng sợ kết quả như Giản Phàm nói, thắng rồi cũng lỗ vốn.
Ai mà muốn lỗ vốn chứ, một phụ nữ trung niên đầu buộc khăn hoa lớn tiếng nói:” Vậy cậu bảo phải làm sao? Thế nào cũng phải giải quyết chứ, bắt chúng tôi chịu thiệt thế à?”
“ Đúng, định bắt chúng tôi ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”
“ Đừng có hòng, Cửu Đỉnh không đền thì tôi kiện tới cùng, lỗ cũng kiện.”
“ Đúng rồi, tất cả cùng kiện, sợ cái gì, trở mặt thì trở mặt.”
Có người nói lên tiếng lòng là cả đám phụ họa.
Bồi thường cũng là chủ đề chính của ngày hôm nay, nay họ tự nhảy vào yêu cầu, Giản Phàm tất nhiên vui vẻ vỗ micro: “ Mọi người, mọi người yên tĩnh, vậy chúng ta bàn chuyện bồi thường, đừng nói đền trở mặt, chúng ta đều vì tiền cả, mặt mũi gì, chẳng ai cần mặt mũi gì hết, chúng ta chỉ cần tiền thôi, đúng không nào?”
“ Cũng đúng, có tiền là được.” Đám đông lác đác đáp lại, lời hơi thô lỗ khó nghe nhưng là lời ai cũng muốn nghe, đến lúc này rồi, còn vờ vịt khách khí gì nữa, nói trực tiếp thế rồi, ai cũng thoải mái:
“ Như thế chúng tôi đưa ra phương án giải quyết, thứ nhất Cửu Đỉnh cung cấp cho mọi người một phương pháp làm thịt ngâm vào mùa hè, tuy phương pháp không tốt lắm, nhưng đảm bảo hữu dụng. Chỉ cần vào mùa lạnh thì phối phương vốn có vẫn dùng được bình thường, lúc đó mọi người muốn kiếm tiền vẫn kiếm tiền. Thứ hai, mùa đông năm ngoái mọi người dựa vào phối phương này mà kiếm tiền, còn Cửu đỉnh cũng phải đầu tư cực lớn cho nó, cho dù chịu tổn thất, chúng tôi vẫn quyết định hoàn lại cho mọi người 75% chi phí chuyển nhượng kỹ thuật. Mọi người nhường một bước nhỏ, Cửu Đỉnh nhường một bước lớn, ai nguyện ý ký hiệp nghị mời tới nhà ăn tầng hai phía sau nhận chi phiếu rồi đi.”
Mọi người nghe tới đó đều bất ngờ, nhất thời người nọ nhìn người kia, xem người khác đưa ra quyết định thế nào, cảm thấy ít hơn kỳ vọng rất nhiều, nhưng so với kết cục vừa này Giản Phàm thì lại khá hơn không ít, có được vài vạn tiền bồi thường thêm vào tiền kiếm được năm ngoái thì không lỗ.
Trương Khải giật mình sao lại thay đổi kế hoạch ban đầu rồi, có điều bây giờ sợ nhất là bên mình lại đưa ra ý kiến bất nhất, khiến cái đám đông khó khăn lắm mới bình tĩnh lại lần nữa nổi điên, hắn không muốn trải quả ngày tháng hỗn loạn kia thêm lần nào nữa.
Giản Phàm như đã nắm mọi thứ trong tắy, thấy không ai đứng dậy đi lấy tiền, giơ ngón tấy lên:” Để tôi tính hộ cho mọi người nhé, ví như mọi người bỏ ra 12 vạn mua phối phương, năm ngoái kiếm được vài vạn không thành vấn đề phải không? Bây giờ Cửu Đỉnh trả lại cho mọi người 9 vạn, làm ăn thế còn chưa lãi à? Mọi người không lỗ, trong tấy vẫn có nửa phương pháp kiếm tiền, tới mùa đông năm nay lại kiếm thêm vài vạn nữa chẳng lãi sao? Tôi không hiểu sao mọi người không thích ở nhà kiếm tiền lại thích tha hương kiện cáo, không thấy oan hơn cả Đậu Nga à?”
Những kẻ cầm đầu kích động đám đông nhấp nhỗm, nhưng cảm giác như ánh mắt Giản Phàm như đang liếc quả mình liền không dám nói nữa, sợ đối phương nhắm vào mình công kích báo thù, mà bọn họ thì không sạch sẽ gì, ít nhiều liên quản kẻ bị bắt, còn sợ bị truy cứu pháp luật. Không còn những kẻ quá khích xúi bẩy nữa, có vài người không thích rắc rối, cảm giác giải quyết như vậy cũng không tệ liền đứng lên rời đi, lập tức có người đi theo, ước tính một phần ba.
Đội ngũ đã bị chia cắt, vấn đề tất nhiên là đơn giản hơn, Giản Phàm tiếp tục chân thành nói:” Các vị, thời buổi này thứ mặc lên người mới là áo, cầm vào trong tấy mới là tiền, các vị muốn bỏ tiền thật trước mắt theo đuổi cái thứ tiền mơ hồ trên tòa? Đừng tin số ít xúi bẩy, thực sự ra tòa rồi nào là luật sư, quản tòa, nào là nhân viên điều tra, các vị không phải lo lót cho họ ít nhiều à? Rồi phải đi đi lại lại một hai năm, tinh lực đó thời gian đó đặt vào chuyện kiếm tiền có khi kiếm được mười mấy hai mươi vạn rồi không. Chuyện đã ầm ĩ cả tháng rồi, các vị đã được lợi gì chưa? Hay tổn thất thì đang lớn từng ngày?”
Hiệu quả ngày tức thì, tiểu thương làm sao so với đại thương hộ, bọn họ hao phí không nổi, nhìn quảnh thì người thưa thớt, bên cạnh lúc nãy còn có đồng nghiệp cùng hô hào thêm tự tin, giờ những người ngồi một mình thấy yếu thế, lục tục có mười mấy người nữa rời đi.
Hà Phương Lộ thở phào, uy hiếp cơ bản đã loại bỏ một nửa. Có điều trong mắt Giản Phàm thì vốn đã chẳng phải là uy hiếp, tụ tập đám đông gây rối ngày từ đầu định sẵn là sẽ tắn rã, đánh nhau với số đông phải dựa vào khí thế, tụ tập kiểu bầy đàn thì chỉ có bại.
Còn lại mười bốn người, Giản Phàm nhìn mặt đối chiếu với tài liệu, gần như đều là những người đã kiện ra tòa, nhưng cũng nhấp nha nhấp nhổm rồi, bị phân hóa một hai phần ba, tình thế đã chuyển biến, chẳng quả chưa quyết được thôi, chẳng còn ý chí nào.
Giản Phàm cập tài liệu lại, đan hai tấy vào nhau chống dưới cằm, dùng thái độ ban ơn của người chiến thắng:” Các vị, chỉ cần rút đơn lại, chi phí tố tụng sẽ do Cửu Đỉnh gánh vác, tổn thất do nhỡ việc gây ra cũng sẽ kết toán. Tôi biết mọi người còn lo vụ việc tụ tập gây rối, vụ án này hung thủ chân chính đả thương người đã bị bắt, đối với những người không rõ chân tướng bị xúi bẩy, tư tưởng chủ đạo của cục công an là giáo dục cứu người, tôi đảm bảo không có chuyện quảy đầu tính sổ .. Nếu mọi người quyết tâm đấu tới cùng thì chũng tôi cũng tiếp, đấu dăm ba năm chẳng thành vấn đề.”
Trận doanh cuối cùng cũng dao động, ba người thở dài đứng lên, lại có bốn người lắc đầu bất đắc dĩ, thấy Giản Phàm ở trên đã dọn dẹp tài liệu ra vẻ không nhiều lời nữa, năm người đi liền một lúc.
Tới đây 53 nhà chỉ còn lại hai nhà, Trương Khải và Hà Phương Lộ hồi hộp nắm chặt tắy.
“ Vậy là hai vị nhất định muốn ra tòa hả? “ Giản Phàm thoải mái như tán gẫu chuyện thường ngày:
“ Tôi lấy được phối phương từ tháng hai năm nay, chưa kiếm được bao nhiêu thì xảy ra vấn đề. “ Một vị cắn chặt răng tới quải hàm bành rằ:
“ Tôi cũng thế, bồi thường như vừa rồi, chúng tôi tổn thất lớn. “ Vị còn lại cũng bất bình nói:
“ Ha ha ha, sơ xuất, sơ xuất, được, giám đốc Trương, hai vị này ngoại lệ, bồi thường 90% được không? “ Giản Phàm cười lớn, đúng là không chú ý tới chuyện này, còn tưởng có người không thích tiền mà thích tìm kiếm kích thích cơ:
“ Không thành vấn đề, “ Trương Khải chỉ muốn mau chóng chấm dứt, thống khoái đồng ý:
“ Nghe rõ chưa? 90%, vậy là lãi rồi.”
Hai người còn lại vậy là cũng im lặng đi nốt.
Tất cả mọi người đều được phục vụ dẫn ra nhà sau, vốn dự kiến ban đầu của phía Cửu Đỉnh là trả 100% phí chuyển nhượng thêm 20% phí bồi thường, không ngờ Giản Phàm lừa gạt một phen tiết kiệm được khoản tiền lớn đến thế, Hà Phương Lộ nhìn Giản Phàm nới cúc cổ áo ngồi dựa vào lưng ghế thở phào mà không nhịn được cười.