Giản Phàm thì không thấy có gì đáng cười, quảy sang trừng mắt với hai người kia một cái:” Cười cái gì, thấy tôi buồn cười lắm à?”
“ Không không, tôi không ngờ kết quả thế này, cậu tính sổ thú vị thật đấy, làm người ta chạy hết cả. “ Hà Phương Lộ định giải thích thì Trương Khải đã lên tiếng, té ra không phải chỉ có mình cô cười:
“ Tôi chỉ nói theo tâm lý của người dân bình thường thôi, quá nửa chỉ muốn êm chuyện, đó là điều họ lo lắng, tôi nói ra hộ họ, có người dân thường nào muốn đi dây dưa kiện tụng? Chỉ cần thuyết phục được một nhóm nhỏ thôi là trận doanh sẽ sụp đổ, loại đám đông ô hợp này quản trọng ở khí thế, mất khi thế sẽ dễ dàng. Thương nhân coi trọng lợi ích, tiền trước mắt ai chẳng muốn, không phải câu chỉ thấy cái lợi trước mắt rất thịnh hành à, tiếp đó thì không phải là vấn đề rồi.” Giản Phàm nói rất thoải mái: “ Đáng lẽ anh phải hiểu bọn họ hơn tôi chứ, anh với họ cùng loại người mà?”
“ Cùng loại thế nào? “ Trương Khải không hiểu:
“ Đều là gian thương.”
Câu này làm sắc mặt Trương Khải không tự nhiên cho lắm, cơ mặt co giật, ngược lại Giản Phàm lại nửa mặt ra sau cười lớn.
Tương Địch Giai ngồi trên ghế tổng giám đốc, hai tấy đặt trước người, dáng vẻ đoan trang thục nữ.
Cô nhìn Giản Phàm đứng trên bục nói chuyện quả màn hình vi tính, nghiêm túc mà không mất đi vẻ khôi hài, thêm phần thành thục vững vàng, phong độ linh hoạt ... bất tri bất giác hình Giản Phàm dần dần trùng khớp với hình tượng hoàng tử bạch mã mà sâu thẩm trong trái tim mỗi một thiếu nữ đều sẽ có.
Tư thế ngồi của Tương Địch Giai xưa nay luôn vô cùng ngày ngắn, nhưng hôm nay đầu cô hơi nghiêng sang bên, nhìn Giản Phàm nói chuyện trên bục, ánh mắt mông lung, không có tiêu cự.
Bốp! Bốp! Bốp! ..." Một tràng vỗ tấy đánh
thức Tương Địch Giai, nãy giờ cô không chú ý, nhưng cô đã biết Giản Phàm sẽ thành công, vì Giản Phàm đã nói với cô như thế, nhưng đôi mắt đẹp mê hôn ấy lại chảy ra một giọt nước long lanh, rơi xuống, tắn vỡ.
Màu trắng vô cùng phù hợp với Tương Địch Giai, tôn vinh khí chất thanh nhã của cô, nhưng khiến cô luôn mang một mẻ mong manh tựa sương khói, có thể tắn biến bất kỳ lúc nào.
Tương Cửu Đỉnh đang đứng bên vỗ tấy đầy phấn khích, đang định chia vui với em gái, nhìn thấy giọt nước mắt đó niềm vui biến thành đau xót, giang hai tấy rằ:” Tới đây nào.”
Tương Địch Giai đứng dậy nhào vào lòng anh trai, cánh tấy trắng nõn nhưng lạnh ngắt quàng cổ hắn, đầu cúi xuống, mái tóc dài xuôn mặt che đi hết khuôn mặt, chỉ nhìn thấy bờ vai nhỏ rung động.
Tương Cửu Đỉnh ôm lấy tấm lưng ngọc ngà của em gái, vuốt nhẹ nhàng, cho tới em gái bình tĩnh lại mới khẽ hôn lên mái tóc nói nhỏ:” Đợi thêm một thời gian nữa mọi chuyện ổn định lại rồi, anh lo liệu để em sang Mỹ, bên đó khoa học kỹ thuật tiến bộ, biết đâu lại có cách. Cha mẹ cũng đi cùng luôn, coi như du lịch, thời gian quả cha mẹ vì chuyện này mà phiền lòng nhiều rồi, được không?”
Tương Địch Giai không đáp, lặng lẽ gật đầu.
Giống như mưa mùa hè, một hổi sấm nổ chớp giật, bầy trời vẫn trong xânh.
Khách sạn Cửu Đỉnh trải quả "trang trí nội bộ
lại bắt đầu mở cửa đón khách, lặng lẽ chuyển dời nguy cơ trước mắt, tuy phải trả lại một phần tiền chuyển nhượng, tuy một tháng không kinh doanh gây tổn thất nặng, nhưng dù sao nguy cơ đã quả rồi. Trong cuộc họp HĐQT mới, Tương Cửu Đỉnh tuy tự phê bình, nhưng một đám cổ đông biết nội tình không ai dám chỉ trích hắn nữa, lần này tổng giám đốc còn điều động thế lực che dấu đánh gục cả Nhân Thông, ai còn dám kiếm chuyện.
Tương Cửu Đỉnh thấy mình chẳng thiệt, mất tiền, nhưng kiếm được uy tín, giờ ở trong công ty, hắn thực sự là nhất ngôn cửu đỉnh rồi.
Ngược lại với Cửu Đỉnh là địa ốc Nhân Thông bị bốn sản nghiệp lớn liên hợp truy kích, Trương Nhân Hòa sau một phen do dự thấy không cách nào kháng cự nổi đành phải ký tên. Chỉ sau một đêm thôi mà tổng bộ và ba trụ sở văn phòng, nhà và hai nơi ở bí mật với tình nhân đều có người xuất hiện. Đám người này mặc áo phao vàng dán bồn chữ đỏ "thiếu nợ trả tiền", ai cũng biết là chủ nợ tới rồi.
Chuyện này chẳng hiếm gì ở Đại Nguyên nữa, mấy năm trước công an còn đả kích nghiêm khắc hành vi đòi nợ bằng bạo lực, sau đó diễn biến thành hình thức nhìn có vẻ ôn hòa phi bạo lực này. Đám người đó như bóng ma xuất hiện khắp nơi, văn phòng làm việc, trong nhà, thậm chí ra ngoài mua sắm, ăn cơm, đi nhà xí đều có người bám theo, người có làm bằng thép thì cũng phải mềm xuống. Trong cái nghề thu nợ này có câu "ba ngày không trả tiền, làm cho anh mất mặt; mười ngày không trả tiền, sống chết không thương lượng", ám chỉ thời gian càng trôi đi thì càng tệ, ép cho anh phải nổi điên, thậm chí nhảy lầu.
Hiệu quả rõ ràng, Trương Nhân Hòa chỉ chịu được ba ngày rồi ngoan ngoãn kỳ hiệp nghị, tiểu khu Liên Hoa vất vả mưu đồ đã chuyển chủ.
Vì thế rất nhiều chuyện không sao tin nổi xảy ra trước mắt, trước tiên là có lãnh đạo đơn vị tên tuổi đàng hoàng, cùng chuyên giả kỹ thuật có tiếng luân phiên lên truyền thông chứng minh chất lượng kiến trúc của tiểu khu Liên Hoa đạt chỉ tiêu. Sau đó báo chí tiết lộ kẻ cầm đầu hàng loạt sự kiện ở tiểu khu Liên Hoa là phần tử XHĐ tên Kỳ Định Quân, biệt hiệu Nhị Ngốc Tử, nghe nói còn đánh bị thương tổng giám đốc và bao vây khách sạn Cửu Đỉnh, đã bị cơ quản công an bắt giữ. Lại có tin đồn nguyên nhà khai phát tiểu khu Liên Hoa là Nhân Thông ôm tiền bỏ chạy được cơ quản tư pháp giả nhập điều tra ...
Tin tức thật thật giả giả không ngớt, giống như scandal giữ nam nữ minh tinh có gian díu, luôn dễ dàng thành công di chuyển tầm mắt của dân chúng, khi người dân càng đang chỉ trích phần tử XHĐ ngày càng hoành hình thì giá nhà bên cạnh lại bắt đầu tăng lên một cách ổn định.
Trong cái thành phố lạnh lùng bon chen xô bồ này, người ta chỉ quản tâm lúc anh phong quảng gặp thời chứ ai để ý tới kẻ thất bại, càng không để ý phía sau rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu câu chuyện mà người ta không biết.
Một tuần sau vào một buổi sáng mưa nhỏ rả rích, đêm quả mưa lớn ào ào như trút đã gột rửa cả thành phố, bầu không khí mang theo làn hơi tươi mát. Giản Phàm lái xe cảnh sát dừng trong Tiểu khu Bình An trên đường Hòa Bình. Hà Phương Lộ dẫn đường tới một căn nhà trong tầng lầu độc lập bốn tầng.
Tiểu khu này cách đội một rất gần, lài xe chưa tới 10 phút, đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút thôi, là tiểu khu trung cao cấp nên hoàn cảnh rất tốt, tòa nhà bên ngoài trông không trang hiện đại, dải xanh hóa không ít, nhìn đâu cũng thấy bóng cây xanh dịu mắt. Có lẽ vì lần đầu tiên sở hữu một căn nhà cho nên trừ phải đợi một tuần làm hơi sốt ruột ra thì thấy cái gì cũng tốt.
Đi lên tầng bốn, hành lang rộng rãi sáng sủa, mở cửa chống trộm rằ, Hà Phương Lộ giới thiệu rất chuyên nghiệp: “ Đúng theo yêu cầu của cậu, ba phòng ngủ, một phòng khách liền với bếp, diện tích 105 m2, chủ cũ vốn đem cho thuê nên không có trang trí gì cả, căn nhà này ưu điểm là có những hai ban công, thoáng đãng ...”
Giản Phàm hưng phấn đi xem phòng ngủ chính, rất rộng, còn có cái giường không chuyển đi, nhà vệ sinh có cả bồn tắm, phòng khách trống trải nối thẳng với ban công, ngoài đống rác mà chủ cũ để lại chỉ có một lớp bụi dầy, ra ban công mở cửa một cái, hơi mát ập vào sáng khoái như trưa hè làm một ngùm coca mát lạnh, thấm tới tận phổi làm người ta rùng mình sảng khoái.
“ Giản Phàm, phúc của cậu không nhỏ. “ Hà Phương Lộ nhìn căn hộ rộng rãi không khỏi hâm mộ, đi ra ban công đứng sóng vai với Giản Phàm, giang rộng tắy, ngửa mặt ưỡn bộ ngực căng tròn đón lấy cơn gió dịu mát, vẻ mặt như đã ngà ngà say, ánh mắt thì lén quản sát Giản Phàm:
Hôm nay dừng ở đây, GP mất bạn gái lại được cái nhà ngon, coi như tái ông thất mã.