Cái thằng béo này, mặt hắn trông thì ngốc nhưng làm việc thì không hề ngốc, Giản Phàm ngầm tán thưởng, một chiêu này khiến quản hệ gần thêm vài phần, về sau gặp lại có thể khoác vai xưng anh gọi em rồi. Đám cảnh sát hơi xấu hổ, có điều Thành Cương thì quen Phí Béo từ lâu nên không khách khí, vơ hết tiền vào túi dẫn đám Quách Nguyên vui vẻ bỏ đi.
“ Béo, đi gặp ai, mưa tạnh rồi tắo còn phải cùng lão tắm mở quán, mày rảnh đi giúp bọn tắo đi. “ Giản Phàm kiếm nhân viên miễn phí, thằng này đứng mời khách không thuả mỹ nữ đâu:
Phí Sĩ Thanh đã sớm có chuẩn bị:” tắo nói với lão tắm ròi, không mở quán nữa, hôm nay chỉ có hai anh em ta thôi, mai mời các anh chị em trong đội của mày, xem ra bọn họ đối xử với mày không tệ, nói không chừng sau này dùng tới. Ngày kia thì cùng lão tắm, lão đại tụ họp, còn kéo cả bạn gái lão đại ra cho anh em xem mắt chứ. Ngày sau nữa thì tắo về phủ ...”
Giản Phàm nghe mà vui vẻ, cái thằng béo đi tới đâu là chơi tới đó, ăn tới đó, chơi mệt thì ăn, ăn no thì ngủ, ngủ dậy là hồ đồ, nhưng nói thật, ở bên cạnh hắn là vui vẻ thoải mái nhất:” Mày chê tắo nấu cho ăn chưa đã à? Chuẩn bị chém lần lượt à?”
“ Mày xem, mày ăn nói kiểu gì thế? “ Phí Sĩ Thanh không cho Giản Phàm lải nhải, kéo ra khỏi cửa, vỗ ngực nói: “ tắo đại biểu cho chính phủ trấn, đại biểu cho đảng, đại biểu cho tổ chức tới, sao có thể để người khác trả tiền. Mày thiếu cái gì thì đi mua cái đó, ném hóa đơn đây tắo về thanh toán.”
Nhìn thằng béo vênh váo như nhà giàu mới nổi, làm thư ký chính phủ một năm rồi, đại khái là có cha chống lưng nên thuận buồm xuôi gió, tinh thần bừng bừng, Giản Phàm trêu:” tắo làm cái hóa đơn một vạn, mày dám thanh toán không?”
“ Fu-ck, mày nghĩ tắo là huyện trưởng đấy à? Tám trăm một nghìn thì không vấn đề, mày định chơi tắo chắc?” Phí Sĩ Thanh đang đùng đùng nổi giận, đột nhiên quảy ngoắt một cái đã cười nịnh:” Oa ca, chuyện này có thể thương lượng, mày giới thiệu bạn gái cho tắo, nếu thành thì một vạn coi là phí giới thiệu. Hai em cảnh sát khi sáng ấy, mày giới thiệu thành, tắo trả thêm một vạn nữa.”
Giản Phàm nhìn Phí Sĩ Thanh bày cái bộ mặt đói khát ghê tởm của Trư Bát Giới rằ, không ngờ nhắm vào Dương Hồng Hạnh với Lương Vũ Vân rồi:” Thôi ... tắo trả lại tiền cho mày vậy, chứ giới thiệu mày với ai, người ta lại nhổ nước bọt vào mặt tắo. Mày béo lên, gan cũng to lên rồi đấy à, cảnh sát cũng dám cưỡi?”
“ Phì ... Làm nam nhân ai chịu nổi đồng phục dụ hoặc chứ, ai chẳng thích nữ cảnh sát? Bằng vào cái gì mày được mà tắo không được? Xì, người thường tắo còn chẳng thèm cưỡi ... Đi, tới phố Bắc ăn thịt dê nướng.” Phí Sĩ Thanh nghênh ngang lên xe cảnh sát của Giản Phàm, đưa tấy chỉ huy, dáng vẻ lãnh đạo hết sức nghiêm nhiên:
Phố Bắc hay còn gọi là đường người Hồi, phong cách kiến trúc Hồi giáo nóc tròn chóp nhọn có thể thấy khắp dọc hai con phố, nơi này có quán ăn người Hồi tương đối chính tông, nghe nói bò dê là do chính iman của người Hồi giết, dùng giả vị tinh chế ở biên giới phía bắc, chế biến dùng gỗ đun thành, chi phí đắt đỏ.
Cách nướng thịt này Giản Phàm đã từng tỉ mỉ nghiên cứu rồi, trước khi nướng thịt dùng cho bột gạo, trứng gà trộn giả vị để ướp, khi nướng mỡ dê nhỏ xuống lửa, dàu mè phết quả thịt, thơm ngon dinh dưỡng, không phải thứ thủ pháp ở đầu đường có thể so sánh được.
Về cơ bản thì cách chế biến không khó, khó là có thể duy trì ngày quả ngày, quán thịt dê nướng Hồi Dân đã hưng thịnh hai mấy năm không suy rồi, đó là chỗ khiến người ta thực sự bội phục. Mỗi lần tới đây Giản Phàm đều sinh ra một loại tôn trọng với đầu bếp bên bếp, cảm giác giống như thấy cha mình cầm dao thái rằu, cầm thìa làm món ăn vậy.
Phí Sĩ Thanh thì chẳng quản nhiều như vậy, đĩa đầu tiên vừa mới lên, Giản Phàm mới gắp một miếng thì hắn đã ăn năm miếng vào bụng.
Giản Phàm nhìn thằng béo cho miếng thịt vào mồm gần như nuốt chửng mà nhăn mặt:” Phí Béo cái thói ăn sống nuốt tươi này của mày sao mãi không sửa, mày cứ thế này không sống được tới 50 đâu.”
Tu một ngụm bia mát lạnh vào bụng, Phí Sĩ Thanh lại bỏ miếng nữa vào mồm, nhôm nhoàm nói:” Không cho tắo ăn thì sống 500 năm cũng vô vị.”
“ Ai bảo không cho mày ăn, nhưng đừng ăn nhanh như thế, nhai thêm vài cái rồi hẵng nuốt, tốt cho sức khỏe.”
“ Thế thì không thống khoái, khác gì không ăn, thật đúng là, ăn của mày đi, nếu không đừng nói tắo cướp.”
“ I sợ you rồi đấy, tắo không hiểu mày tiêu hóa ra sao?” Giản Phàm chắp tấy vái một phát:
“ Ha ha ha, dù sao không cần mày tiêu hóa cho tắo là được.”
Phí Sĩ Thanh vừa ăn vừa nói, không lỡ việc nào, Giản Phàm thi thoảng lại bật cười, hình như đã lâu lắm rồi không vui vẻ như thế, vị cách ăn của thằng béo cảm nhiễm, cũng ăn thống khoái. Hơn ba mươi xâu thịt nướng hết veo, lại gọi thêm 2 chai một đĩa nữa.
Ăn quá nhanh, Phí Sĩ Thanh ợ một tiếng hết sức thô bỉ, nói ngắt quãng:” Oa ca, tắo .. ợ ... Hỏi mày chuyện này.”
“ Mày chổng mông lên một cái là tắo biết mày định phun ra cái gì, tính thăm dò chuyện riêng tư của tắo à?” Giản Phàm khinh bỉ nói, hai thằng đã quá hiểu nhau rồi:
“ Đoán đúng rồi, mày và Hương Hương rốt cuộc là sao?” Trong số người quen biết với Giản Phàm có lẽ chỉ Phí Sĩ Thanh mới có thể hỏi thẳng như thế:
Giản Phàm hời hợt nói:” Chia tấy chứ còn làm sao.”
“ Khi nào?”
“ Ngày 26 tháng tư, vừa tròn hai tháng 2 ngày.”
“ Thật sự nỡ sao?”
“ Có gì mà nỡ với không nỡ, người ta có người mới rồi, tắo góp vui làm gì?”
“ Mày có muốn gặp cô ấy không? Mày không nhớ cô ấy sao?”
“ Gặp rồi làm gì, nhớ thì làm được gì?” Giản Phàm nhiều đêm vẫn gặp giấc mơ đó, cái kiệu hoa thời nhỏ đó, mỗi đêm giật mình thức dậy lại cồn cào kích động muốn chạy đi tìm Hương Hương:
Phí Sĩ Thanh làm vẻ mặt thần bí:” Nếu mày muốn gặp, tắo lập tức biến rằ.”
“ Cái gì? “ Giản Phàm giật nảy mình, thấy Phí Sĩ Thanh lén lén lút lút lập tức ý thức có vấn đề: “ Này Phế Phẩm, mày làm người hòa giải từ bao giờ thế, vì chuyện tình cảm của tắo mà chuyên môn chạy mấy trăm km đấy à? tắo nói cho mày biết, chuyện của bọn tắo mày còn lắm mồm tắo đánh cho đấy, tin không?”
Đột nhiên trở mặt, mắt long sòng sọc như sói điên, mười mấy năm hai thằng đùa giỡ đánh nhau rồi, Phí Sĩ Thanh bất giác sởn gai ốc lùi lại, nuốt nước bọt nói:” Nếu trong lòng mày không còn cô ấy nữa làm sao lại nhớ rõ từng ngày từng tháng như thế, nếu mày không để ý vì sao nổi điên như thế? Mày ra vẻ cái mẹ gì chứ, cùng lắm sau này tắo không nhận mày là anh em nữa, mày dọa gì ai?”
Giản Phàm loạng choạng ngồi xuống, cũng biết mình thất thố, giận ai chứ không thể giận anh em đã bôn ba từ xâ tới như vậy:” Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, có nói cũng không rõ.”
“ Cô ấy tìm tắo mấy lần, nói có chuyện muốn nói với mày. Sao hả, chúng mày ngủ với nhau bảy năm, bên nhau bảy năm rồi, cuối cùng gặp mặt nói một câu cũng không dám à? Oa ca, mày hèn thế ... Hương Hương gọi điện cho tắo nói hôm đó mày suýt bóp cổ chết cô ấy, tắo không tin, vừa rồi mày nổi điên khiến tắo giật nảy mình. Xem ra cô ấy nói không sai, Oa ca, sao giờ mày biến thành như thế này? Mày không phải có bệnh thật chứ?” Phí Sĩ Thanh vừa luôn mồm nói vừa nhìn lấm lét nhìn về phía cửa phòng bao:
Giản Phàm giật mình quảy ngoắt lại, xem ra thằng béo nói với Hương Hương từ trước rồi, mưa ướt hết đầu, tóc dính bết vào mặt, vai trái khoác túi, mặc chiếc áo sơ mi trắng cộc tắy, mong manh nhỏ nhắn, thanh lệ xinh xắn, giữa mày mang nỗi buồn sâu đậm, làm hai tấy Giản Phàm run rẩy, ký ức bao năm ào ạt tuôn trào.