Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 233 - Chương 084: Trái Tim Đã Tổn Thương. (2)

Hắc Oa Chương 084: Trái tim đã tổn thương. (2)

Tiếng hát đám trẻ con khiêng chiếc kiệu hoa lại văng vẳng bên tắi, tười cười khanh khách như chuông bạc, cành cây vén khăn đỏ, tân nương là Hương Hương ... Giản Phàm ngây người, không biết đó là cảm giác gì, bị vô số ký ức dồn dập tấn công phòng tuyến tâm linh yếu ớt, như than cháy âm ỉ vào thời khắc ngày hôm đó lại bùng lên, yêu và hận đan xen lại một chỗ, rốt cuộc không cách nào cắt bỏ được đoạn tình cảm này.

Phí Sĩ Thanh nhìn vẻ mặt hai người đứng dậy:” Hai người nói chuyện đi, tắo ra ngoài.”

“ Sĩ Thanh, anh ở lại đi, tôi sợ anh ấy lên cơn điên.” Tích tắc bắt gặp ánh mắt Giản Phàm, thái độ Lưu Hương Thuần thay đổi, cô là cô gái hiếu thắng, không muốn tỏ ra yếu thế hay thuả kém, không khách khí chút nào, bước tới ngồi sóng vai với Phí Sĩ Thanh, tấy nắm chặt lấy tấy hắn không cho đi:

Lửa giận vừa bùng lên trong mắt Giản Phàm vụt tắt, nếu hôm đó không phải Hồ Lệ Quân khống chế mình thì không biết chuyện gì sẽ xảy rằ, nghĩ tới mối tình đầu thay lòng đổi dạ, tới nam nhân bị mình đánh biến dạng, vẫn không biết phải đối diện ra sao.

Nói là sợ nhưng mặt Lưu Hương Thuần lại chẳng có vẻ gì là sợ, cắn môi trừng mắt như thị uy, mỗi lần nổi giận cô luôn như thế:” Đừng lo, hiện giờ mặc dù anh sống không tệ, ngày cả đại tiểu thư Tương giả cũng tán được rồi, em cũng không hạ tiện tới mức cầu xin quảy lại với anh. Thế nào, có gan đánh người mà không dám nghe em nói vài câu à?”

Không khó đoán ra Hà Phương Lộ đã kể tình hình gần đây của mình, Giàn Phàm thở ra một hơi dài, trước nay luôn là Hương Hương chủ đạo mối quản hệ hai người, trừ lần đánh người đó, luôn là y bị ức hiếp.

Nhìn Hương Hương vấn như cũ, vẫn xinh xắn như thế, dáng vẻ khi giận dữ vẫn như thế. Giản Phàm ngồi trên ghế, người hơi ngả ra sau, đem trọng lượng toàn thân đè lên ghế, mí mắt hơi hạ xuống, môi mấp máy hai lần như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng bị giữ chặt giữ răng môi, lấy hết sức trấn định tinh thần, gật đầu:” Em nói đi, anh nghe đây.”

“ Có một chuyện em phải làm rõ với anh trước, vốn sớm muốn nói với anh rồi, nhưng lại sợ anh không bình tĩnh được, không muốn gặp em, cho nên em mới gọi Sĩ Thanh tới. Có một thứ em muốn chúng ta hiệp thương xử lý.” Anh ấy thậm chí còn không cả muốn nhìn mình sao, nhói một cái trong lòng, bầu ngực nhô lên hụp xuống mấy cái, rốt cuộc áp chế cảm xúc, Lưu Hương Thuần nói rồi lục túi sách lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, Giản Phàm hồ nghi nhận lấy, nhưng không phải là sổ tiết kiệm mà là sổ cho vay, đang không hiểu gì thì Lưu Hương Thuần lại nói:” Mỗi tháng 3400 đồng, trả trong mười năm.”

“ Liên quản gì tới anh?”

Lưu Hương Thuần chậm rãi nói:” Năm ngoái em mua một căn phòng, trả 20 vạn, thế chấp tiền lương, vay trong 10 năm. Khoản tiền 20 vạn thì anh biết đâu ra rồi, còn lại tới giờ em đã trả 8 tháng.”

Vẻ mặt Giản Phàm không mấy biến hóa, nhưng trong lòng ý thức được điều gì, giọng hơi run:” Thế là ý gì?”

Lưu Hương Thuần hít sâu một hơi:” Anh nhìn tên trên giấy tờ nhà đất đi.”

Giản Phàm thất kinh, giống như giấy tờ đã thấy sáng này, cũng là hai chữ "Giản Phàm!", tức thì lặng người tài chỗ, gian nan thốt lên:” Em, em lấy tên anh?”

Mặt Lưu Hương Thuần co giật khẽ mấy cái, khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích:” Em mua vào cuối năm ngoái, vốn muốn cùng anh thương lượng trả khoản vay, nhưng sợ anh biết em tự ý lấy của Cửu Đỉnh 20 vạn cho nên em không dám nói. Giờ thì không sao nữa rồi, trả nhà bồi thường một khoản tiền cũng hơi tiếc, anh giữ đi, nam nhân sống ở Đại Nguyên khó khăn hơn nữ nhân, không có nhà, tương lai anh chẳng tìm được bạn gái, tìm được người ta cũng không gả cho anh. Chuyện khoản vay em xử lý, muốn trả em thì trả, không trả thì thôi, chẳng bao nhiêu tiền .”

Hai người ngồi đó, Giản Phàm nhìn đôi mắt Hương Hương chất chứa mỗi nỗi đau, nghe những lời này, trong lòng ấm áp lại đau xót, cứ việc vẻ mặt không có thay đổi, nhưng trong sự lạnh lẽo trong ánh mắt tắn dần, khẽ đẩy tới phía trước:” Không cần, em giữ đi, em bảo anh trả anh trả không nổi, tiền lương của anh mới hơn 2000. Em giữ đi, chẳng phải cha mẹ em vẫn luôn muốn tới Đại Nguyên sống à? Đón họ lên đi, số tiền này em lấy từ Cửu Đỉnh, vốn không liên quản tới anh.”

Hai cuốn sổ ngăn cách giữa hai người không phải lạch trời mà xâ vô hạn.

Lưu Hương Thuần không phải không hiểu phản ứng của Giản Phàm ngày hôm đó thể hiện tình cảm sâu sắc giành cho mình, mà thời gian quả nàng ở trong tâm lý hối hận cùng tự bảo vệ, bản năng hết sức kiếm cớ biện giải cho bản thân, khiến cô rơi vào trạng thái hốt hoảng mâu thuẫn.

Trong trạng thái như “nhập ma” đó, khiến cô trở nên mẫn cảm mong manh, sợ tất cả dấu hiệu chứng minh mình sai lầm, vì thế cố gắng tỏ ra mạnh mẽ cứng cỏi, cố gắng đẩy phần sai về Giản Phàm, vì trong tiềm thức của cô, Giản Phàm luôn nhường nhịn cô hết thảy:” Giống như em nghĩ, anh vẫn vô tích sự như vậy, không dám gánh một chút trọng trách nào cả. Em sở dĩ lấy tiền của họ vì em biết anh vô dụng, anh không có gan, hôm nay em để ở đây, anh cũng không dám lấy ... Được, khoản vay em trả hộ anh cũng đáng đời, khi nào nghĩ thông cứ tìm em mà lấy.”

Giản Phàm bỗng nhiên cười một tiếng khinh bỉ, ánh mắt vốn dần ấm sáp lại trở nên lạnh lẽo.

Đang thu lại hai cuốn sổ, Lưu Hương Thuần như bị kích thích, trừng mắt lên, giống con mèo cái giương nanh múa vuốt:” Giản Phàm, anh đừng dùng ánh mắt đó, thái độ đó nhìn em, em không nợ anh gì hết, hai ngày sau khi mua nhà anh biết em thấy cái gì không? Em nhìn thấy ảnh của anh và Tương Địch Giai trên báo, anh chưa bao giờ dẫn em tới khách sạn Ngũ Châu thuê phòng đúng không? Anh không thấy áy náy với em à? Làm chuyện xấu bị trời phạt, sao trận hỏa hoạn hôm đó không thiêu chết hai người đi?”

Lúc này lửa giận bốc lên không phải là Giản Phàm mà là Lưu Hương Thuần, Giản Phàm nhíu mày, mặt âm trầm, đã không có chút dao động tình cảm nào nữa. Phí Sĩ Thanh nghe câu này mà hết hồn biết hỏng chuyện rồi, muốn ngăn lại không được.

Có lẽ thái độ của Giản Phàm kích thích cô, Lưu Hương Thuần cố ý công kích Giản Phàm:” Em vốn muốn đi hỏi anh, nhưng em nhịn, anh và cô gái nhà giàu đó chẳng lâu dài được, em nhịn nhiều rồi ... Tết anh tới nhà em, cha me em không ưa anh, anh thì vẫn bày ra bộ dạng nghênh ngang không thèm để ý, sao nào? Cha mẹ em thì sao? Mắng anh vài câu không được à? Có bản lĩnh thì anh làm cho họ không dám mắng anh đi ... Tháng tư em vốn muốn tìm anh nói chuyện, nhưng anh đi đâu, hai tuần liền không tìm thấy anh ... Em bán cho anh rồi hay em gả cho anh? Hôm đó không ai ngăn cản thì anh bóp chết em rồi phải không?”

“ Bất kể em muốn nói gì, anh coi như không nghe thấy, bất kể em muốn làm gì đều không liên quản tới anh nữa.” Câu nói này có thể xem như một lần tổng bộc phát cho toàn bộ tâm tình Giản Phàm suốt thời gian quả, tính cả cho câu nói độc ác vừa nãy của Hương Hương, cũng là lần nhường nhịn cuối cùng của y, nói rất bình tĩnh và tuyệt tình:

“ Đúng, không liên quản tới anh, em đang nói chuyện với một tên vương bát đản, giờ người đơn vị đều biết Lưu Hương Thuần em vô liêm sỉ một chân đạp hai thuyền. Cuộc sống của em bị anh hủy hoại hoàn toàn rồi, anh cao hứng chưa, thống khoái chưa ... Em mù mắt rồi, theo anh bảy năm, cuối cùng suýt chết trong tấy anh, em hận anh, hận anh cả đời ... Cái đồ vô tích sự, anh trừng mắt cái gì? Làm cảnh sát rồi vẫn vô ích sự Kiếp sau vẫn vô tích sự ...”

Cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn đã đẫm nước mắt, Lưu Hương Thuần vẫn cứ quật cường, không chút yếu thế mà nhìn Giản Phàm, càng nói càng lớn, càng nói càng giận, giận tới không chỗ phát tiết nữa cầm cốc bia hất thẳng vào mặt Giản Phàm, mở tung cửa chạy đi, Phí Sĩ Thanh vội vàng đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment