Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 242 - Chương 002: Đêm Mưa Kháng Lũ. (2)

Hắc Oa Chương 002: Đêm mưa kháng lũ. (2)

Mười phút sau tổ Vương Minh phát hiện một người uống say ngủ trong chuổng giả súc, ai cũng biết người say rất nặng, chân tấy mềm nhũn, gian nan lắm mới vác ra cửa thôn, bí thư chi bộ nhìn người đó một cái sôi máu, vung tấy cho mấy cái tát, chửi cái gì mà tưởng mò vào nhà quả phủ kia rồi, té ra là chui vào làm bạn với lừa ... Người say kia chẳng tỉnh, bị tát mấy cái còn hạnh phúc rên mấy tiếng, làm đám cảnh sát tức tới bật cười.

Lại thêm một lúc nữa tổ Cao Ái Quân có báo cáo chi viện, bốn người vác hai ông bà già nhất quyết không chịu đi, liên tục chửi bới thô tục, đợi vừa thả xuống một ông già khóc lóc muốn về nhà, hết đấm lại đá cảnh sát, là người gần đất xâ trời rồi, không ai dám mạnh tấy với họ.

Tiêu Thành Cương gọi chi viện gấp quả bộ đàm, Giản Phàm cách đó không xâ liền bì bõm lội nước chạy tới, nước trong thôn lúc này có chỗ ngập quả đầu gối, đường đi toàn bùn nhão, rất nguy hiểm.

Tìm tới đầu tây thôn thấy có một viện tử tách biệt, gian nhà chính khóa chặt, trong đó có người già kiên quyết bám trụ. Dưới ánh đèn pin 15 oắt tờ mờ chiếu vào, bà già tóc bạc trắng tấy cầm chổi, như người xã hội cũ nhìn thấy địa chủ tới nhà thu lương thực vậy, thấy Quách Nguyên và Thành Cương vẫn giằng co, Giản Phàm vuốt nước mưa trên mặt hỏi lớn: “ Sao không mang đi?”

Gâu! Gâu! Gâu!

Vừa hỏi xong thì một con chó vàng lớn chồm lên sủa điên cuồng, hàm răng nhe re trắng ởn dãi dớt không biết có mang bệnh dại không làm Giản Phàm kinh sợ nhảy ngược ra sau.

Bà già đó già lắm rồi, nói năng không rõ, giọng thù hận tới tận xương tủy thì rất rõ:”Cút xéo, đám người sói không ăn kia, cút đi, con dâu ta không có nhà, muốn bắt nó à, ôm giấc mộng quỷ đó đi, chỉ có một mình bà già này thôi, xem Hoa Hoa cắn chết các ngươi.”

Hoa Hoa chính là con chó kia rồi.

Mấy cảnh sát nhìn nhau, thế quái nào bọn mình lại thành đi bắt con dâu người ta thế?

“ Oa ca, anh lên đi.” Thành Cương lùi lại, người thì hắn không sợ, chỉ sợ chó:

“ Hết rồi, chúng ta gặp phải là đấu tranh giai cấp rồi.” Giản Phàm chợt hiểu nguồn cơn:” Nhìn bức ảnh kia kìa, tám thành là coi chúng ta tới bắt người đi triệt sản rồi.”

Hả? Mấy người chiếu đèn nhìn, một đôi vợ chồng, mỗi người bế một đứa con.

Triệt sản? Sao nghe như chuyện thế kỳ trước thế?

Giản Phàm thấy cả đám thộn mặt không hiểu mô tê gì cả thì giải thích thêm: “ Ở thành phố còn đỡ chứ, ở quê bây giờ vụ sinh đẻ kế hoạch vẫn quản chặt lắm, sinh đôi phạt, sinh ba bắt được thì triệt sản, có bầu thì bắt phá. Hai vợ chồng khẳng định là vỡ kế hoạch nên ra ngoài chốn, còn lại bà già.”

Ra là thế, cơ mà chẳng ai quản tâm, cả đám đùn đẩy Giản Phàm lên:” Nói cho bà ấy hiểu đi, lũ sắp tới rồi.”

“ Nói cái rắm, có biết hình tượng cảnh sát ở thôn thối hoắc không? Còn không bằng đám kế hoạch sinh sản, ai mà tin.”

“ Vậy phải làm sao?” Quách Nguyên sốt ruột lắm rồi, chậm chân ở đây là chết hết:

“ Lại đây, chúng ta làm thế này.” Giản Phàm nhìn quảnh sân, ổ gà chuồng lợn đều có, bốn người xúm lại thì thầm một hồi, sau đó tản ra bốn phía:

Không lâu sau trong tiếng mưa rơi chợt truyền ra tiếng kêu thảm thiết, không phải người mà là lợn, tiếng kêu chói tắi, giống như bị người ta kéo đuôi hay bóp cổ. Bà già ngồi trên giường giật mình, vội vàng khoác áo chửi bới:” Bọn chết chém, bọn sói không ăn, bắt lợn nhà bà.”

Tiếng lợn kêu chưa dứt lại tới tiếng gà kêu quảng quác loạn cả lên, giống như nửa đêm cáo trèo vào chồng vậy, bọn trộm khốn kiếp muốn vét cả ổ rồi, bà già đá con chó, con chó sủa oăng oẳng lao vào chuồng lợn, chỉ nghe một tiếng "mẹ ơi!", thế rồi một người một chó đuổi nhau chạy đi xâ.

Bà già chống gậy ra ngoài, thình lình có người chạy tới hô:” Bà ơi bà, đừng sợ, cháu là con lớn nhà trưởng thôn, bà nhớ cháu không? Có người trộm lợn con nhà bà chạy rồi.”

“ Cái gì ... Nhà trưởng thôn không phải là đại nha đầu à, sao biến thành tiểu tử hả?” Mặc dù mắt kèm nhèm, nhưng bà già còn chưa lẫn:

“ Ài, cháu là nam nhân nha đầu đó, con rể gả tới có khác gì con trai ... Ngoài trời mưa to, bà, để cháu khoác áo cho ..” Giản Phàm nói dối không chớp mắt, quản tâm cầm áo mưa lớn khoác lên người bà già, khoác được cái là cõng luôn:” Bà, không nói chuyện này nữa, nào, cháu cõng bà đuổi theo hắn ... Thằng trộm đó chạy nhanh quá, bà không đuổi được đâu.”

Thôn tối om om, tên trộm cầm đèn pin thủng thẳng chạy trước, cách đó mười mấy mét, Giản Phàm cõng bà già thở như chó thở chạy theo, bà già ngồi trên lưng cầm gậy thúc như thúc lừa:” Nhanh ... Nó chạy mất, bắt thằng trộm giao cho thôn.”

Giản Phàm vừa hành quân mười mấy km, sau đó lại dầm mưa khuân đồ giúp người trong thôn suốt hai tiếng, chạy được một lúc thì lảo đảo, hai chân muốn xoắn vào nhau.

Bà già thương hại xoa đầu:” Ài, tiểu tử, nghỉ chút đi, đừng để lợn con không bắt được lại mệt ngã ra đó.”

“ Không ... Không ... sao ạ, bà cứ yên tâm, cháu nhất định bắt được thằng trộm lợn ... Đưa nó lên thôn ...” Giản Phàm bước chân khó nhọc, lòng vẫn vui vẻ, bà biết đứa cháu này quý hơn con lợn:

“ Thật là ngoan ... Trưởng thôn à là cái đồ hèn, vậy mà có đứa con rể ngoan.” Bà già cảm kích lắm, thế là hồ đồ bị đưa khỏi thôn:

Quách Nguyên theo sau, chọc ổ gà thế nào mà vạt áo trước toàn phân gà, tấy không biết sao còn bị vuốt gà cào xước xát, đang chửi bới Giản Phàm chỉ đưa ra chủ ý nát. Tiêu Thành Cương tập tà tập tễnh trở về, còn thảm hơn mấy phần, nói bị chó cắn, chiếu đèn pin tới thấy bắp chân toàn máu, vừa buồn cười vừa lo.

Lác đác tìm ra được hơn mười người không chịu đi, cũng không chịu tin lũ sắp tới, tới tận 6h20 phút sáng tin tức thôn Long Hưng sơ tán hoàn tất mới truyền về bộ chỉ huy, nhiều người thở phào.

Bóng đêm chuyển dần về sáng, một trăm cảnh sát phân chia ra bốn đoạn, bảo vệ quần chúng rút lui, đội ngũ mấy trăm người trông hết sức hùng tráng, xe bò, xe ba bánh chở thứ đáng tiền trong nhà, bên trên chùm vải ni lông, giống như đại quân chạy nạn. Vị cán sự xã gầy gò cao ráo đeo kính, gặp hộ nào là giải thích cho họ cái lợi di dời, nhưng mà đại đa số lạnh nhạt, tới khi đến điểm an trí lâm thời do chính phủ huyện bố trí mới biết đây là đợt quần chúng cuối cùng.

Đúng bảy giờ một tiếng động long trời lở đất truyền tới, mặt đất như rung lên, làm quần chúng hoảng loạn nhìn hết về phía đông bắc, cách núi non chẳng biết xảy ra chuyện gì, có điều ai cũng biết không phải chuyện tốt.

Không lâu sau, ầm ầm như có mười mấy chiếc tàu hỏa đang cùng chạy tới, dưới chân rung lên bàn bật, đám đông la hét í ới gọi người thân tụ tập một chỗ. Tiếp đó từ giữa khe núi một dòng nước vàng đục ngầu trào rằ, rầm rập đổ tới, đi quả tới đâu cuốn theo cát đá, đất đai như bị bàn tấy khổng lồ bẻ ra từng mảng, giả nhập dòng lũ, thôn trang nhìn xâ xâ trong mưa hết sức nên thơ, chớp mắt bị dòng nước cuốn quả không còn tăm tích. Thiên uy của đại tự nhiên làm người chứng kiến rụng rời chân tắy, đứng ở trên cao nhìn mặt nước nghe tiếng động tựa sấm rền, ai nấy chóng mặt, sợ hãi tột độ.

Bốn cổng xã lũ của Phần Hà Nhị Khố đồng loạt tiết lũ, trạm giám sát thủy văn mắt nhìn không chớp nấc đo mực nước, từ bộ chỉ huy có thể nhìn thấy rõ ràng nước Phần Hà kéo quả thành phố Đại Nguyên, nước dâng tới tận mặt cầu, người dân thành phố kinh hoàng, cảnh tượng đó kéo dài mười phút rồi bình an rút đi. Phòng hội nghị tổng hộp ở chính phủ thành phố bùng lên tiếng reo hò, mọi người vui sướng vỗ tắy, Đại Nguyên an toàn rồi, thành phố an toàn rồi ...

Bình Luận (0)
Comment