Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 243 - Chương 003: Đúng Và Sai! (1)

Hắc Oa Chương 003: Đúng và sai! (1)

Nước lũ cho dù đã giảm bớt nhưng uy thế vẫn khiến cho người di dời mặt cắt không ra máu, tận mắt chứng kiến một cái thôn làng tĩnh mịch biến mất ngày trước mắt. Dòng người đang di chuyển không hẹn mà cùng dừng lại, đứng xâ xâ bần thần nhìn lại vị trí thôn trang ngày nào, như hồ tưởng lại nhà cửa, đồng ruộng, bò dê chạy trên những đồng cỏ xânh. Cho dù là nhà dột mái nát, cho dù là ruộng cằn đất bạc, cũng không ai muốn bỏ nhà rời quê, nhiều người già đã sống cả đời ở mảnh đất đó không ngăn được những giọt nước mắt mờ đục.

Để nước lũ nhấn chìm nơi này hay là nuốt chửng thành phố, đoàn cảnh sát biết được nguồn cơn không khỏi thấy cái thôn đó bị hủy trong tấy mình, nhìn ông già bà cụ khóc ròng, không dám nói gì, sợ gây xung đột lớn hơn.

Đội ngũ vừa dừng lại, cán sự xã liền cuống lên, vừa chạy vừa cầm loa hô: “ Các bà con, đừng dừng lại, mưa lớn như thế sẽ còn có một đợt lũ nữa, chính phủ đã an bài chỗ trú chân lâm thời. Sắp tới nơi rồi, huyện đã an bài nhà định cư cho mọi người, khi đó mọi người có nhà mới, có lương thực cứu tế, tiền cứu tế mai sẽ tới ... Bà con, đừng dừng lại.”

Các bà con lờ người này đi, thậm chí là có thái độ thù địch, xem ra độ tín nhiệm của chính phủ trong mắt người dân quá tệ. Cán sự xã còn đang hô hào, không ngờ thình lình có tiếng hô "cứu mạng", hết sức kinh hoàng, làm mọi người rối rít quảy đầu. Giản Phàm đi ở giữa đội ngũ, nhìn thấy Tiêu Thành Cương chạy thục mạng, sau lưng là con chó vàng bị mưa làm ướt sũng đang sủa oăng oẳng, nhìn là biết rồi, có lẽ con chó nhớ mặt thằng trộm lợn lại tấn công.

Nói thì chậm, chuyện xảy ra rất nhanh, thân thủ Tiêu Thành Cương cũng chẳng phải đùa, thuận tấy nhặt một cục đá ném rằ, ném một phát trúng ngày lưng nó, con chó đau đớn "oẳng| một tiếng, loạng choạng, nhưng chỉ vẻn vẹn có thế, nó không sợ mà còn càng phát điên. Tiêu Thành Cương cởi áo mưa rằ, chuẩn bị đợi nó tới thì chùm lên, xem ra bị cắn một phát liền khôn rằ.

Người khôn lên nhưng chó cũng chẳng ngốc, cách mấy bước không đuổi nữa, song vờn quảnh gằm gừ, một người một chó cứ như chơi đấu bò Tây Ban Nha. Cán sự xã từ xâ quát tháo: “ Này chó nhà ai thế, mau gọi về đi, sao để cắn người bừa bãi như vậy?”

Người trong thôn nhao nhao, người bảo "của thím Năm", người bảo "của bà Năm", bà già từ trên xe lừa nhảy xuống quát một câu, con chó rất nghe lời, vẫy đuôi chạy về bên chủ. Cứ nghĩ thế là xong rồi, ai dè đâu bà già đột nhiên nhớ rằ, cầm gậy chỉ Tiêu Thành Cương, vừa chửi vừa đánh:” Cái thằng sói không ăn, trộm gà nhà bà, cái thằng sói không ăn, bắt lợn nhà bà.”

Tiêu Thành Cương không kịp đề phòng, trúng liền mấy gậy ôm đầu lủi như chuột, thấy Giản Phàm vội trốn sau lưng y, Giản Phàm lên tiếng khuyên can: “ Bà ơi, bà đừng đánh, là cháu đây ... Cháu cõng bà ra ấy, bà nhớ cháu không?”

“ Á à, thì ra là mày. “ Bà già rõ ràng là nhớ rất rõ, quơ gậy quất túi bụi, Giản Phàm trúng một phát giữa mặt, đau chảy nước mắt, bà già mặt hầm hầm chửi bới: “ Mày, trộm lợn nhà bà, còn lừa bà, một đám hèn nhát, một đám không ra gì.”

Một đám đồng đội vội chạy tới vây quảnh hai người anh em, bà già vừa khóc vừa mắng, gậy vung như múa, thấy ai đánh nấy, tức thì chó chạy gà bay. Mấy người phụ nữ xúm tới mà không biết phải làm sao, kêu đám cảnh sát chạy đi. Người chạy rồi bà già không còn ai để đánh, ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Một khung cảnh bi thương tự nhiên xảy ra chuyện trời ơi đất hỡi, người khóc chó sủa loạn lên, bà già kia cứ vỗ đùi nói cái gì đó không rõ, nhưng chỉ hai người chửi là trộm, khơi lên thù hận của đám phụ nữ, hùa nhau chỉ trích cảnh sát. Đám cảnh sát đang lúng túng thì cán sự xã kéo trưởng thôn tới.

Mũ cỏ đội lệch, khoác áo mưa đỏ bắt mắt, răng to vàng khè, nhìn là biết dân quê chính gốc rồi, trưởng thôn rẽ đám đông đi vào, chỉ bà già kia mắng mỏ:” Bà định làm cái gì? Muốn phá hỏng chính sách di dòi của xã, để dân binh trói lại bắt đi à? Con trai con dâu bà vi phạm kế hoạch sinh sản, mỗi năm sinh một đứa, gây cho tôi bao phiền toái, cả thôn thì nhà bà nhận nhiều cứu tế nhất, còn mặt mũi mà khóc à? ... À, muốn chết chứ gì? Đi chết đi, không ai ngăn đâu ... Gớm quá, còn dám thả chó cắn cảnh sát, biết đó là ai không? Quản sai trong nha môn đó, lúc khác người ta đem con bà cháu bà bắt ráo ... Trông chó cho kỹ, dám cắn người bừa bãi, tôi tính là bà cắn, người ta làm sao, tôi trừ tiền cứu tế nhà bà.”

Ở thôn, lời trưởng thôn là pháp luật, đem một loạt cái mũ chụp xuống, vừa uy hiếp vừa dọa dẫm, bà lão hết sức sợ hãi, khóc thút thít được đám phụ nữ leo lên xe lừa, lúc đi còn không quên nhổ hai bãi nước bọt về phía Thành Cương, Giản Phàm. Những phụ nữ kia nghe nói bọn họ trộm gà bắt chó, chỉ cho rằng trưởng thôn ăn trong rào ngoài nhổ phì phì một loat, nước bọt ào ào hướng về phía cảnh sát. Hình cảnh tuy đều từng trải sóng gió, gặp lưu manh tội phạm có khi đánh không thương tiếc, gặp phải đám phụ nữ này thì chỉ có thể chịu trận, bực tức đứng đó.

Trưởng thôn dọa bà già sợ lên xe đi tiếp rồi, cũng không rảnh an ùi cảnh sát, thấy đội ngũ đã dừng lại, trực tiếp xông tới tát người đẩy xe ba bánh, đá xe lừa mấy cái, sầm mặt chửi:” Đi, đi nhanh lên, nhìn cái gì, vợ chết hay là mất con thế hả? ... Này, này mấy cô kia, khóc lóc cái gì thế hả? Cha cô chết cũng thấy cô khóc thế đâu? Sao? Không có cái ăn cái mặc hay không có nam nhân? Đi mau lên.”

Dưới sự thúc đẩy của uy quyền thôn quê, đội ngũ lại chậm chạm lên đường, đủ các loại xe, chở đủ loại người và đồ đạc, như đội quân thất trận.

Giản Phàm ôm đầu, không kịp đề phòng nên ăn mấy gậy đau điếng, sưng thành cục rồi, giận dữ nhìn đội ngũ lên đương. Đám cảnh sát ai cũng thấy buồn cười, Tiêu Thành Cương thấy Giản Phàm cũng ăn đòn, tâm lý cân bằng hơn, làu bàu chửi vài câu rồi lại tập tễnh lê cái chân bị chó cắn đi tiếp.

Vừa bị đánh vừa bị chửi làm Giản Phàm ấm ức không thôi, một bàn tấy to như cái quạt đập mạnh lên vai, miệng đang cố nén cười:” Đi thôi, đừng để bị tụt khỏi đội ngũ, còn mười kilomet nữa mới tới nơi.”

Trời vẫn còn mưa, đường xá không tốt, xe thì đủ kiểu, người già nhiều, giả súc giả cầm cũng nhiều, thế nên không đi nhanh được, cảnh sát cứ phải đi đuổi gà bắt chó xuả hàng suốt. Bất tri bất giác Giản Phàm và Tần Cao Phong đi cuối đội ngũ, mấy lần nhìn sang, thấy y mặt nặng mày nhẹ, Tần Cao Phong hỏi:” Có phải bị hiểu lầm nên thấy khó chịu không?”

“ Không.” Giản Phàm đáp không đúng lương tâm lắm, làm ơn mắc oán thì cũng hơi bực thật, nhưng dù là trước kia hay bây giờ y không tới mức đi chấp nhặt một bà già. Giản Phàm từ nhỏ sống ở quê nên cũng hiểu tâm tính của họ:

“ Cậu nghĩ được thế là tốt nhất, cậu từng sống ở nông thôn, giờ ở thành phố, hẳn là biết nông thôn và thành phố không hiểu nhau, mâu thuẫn nhiều, đạo lý nói không thông càng nhiều, tiếng nói chúng ta ở nơi này còn không bằng trưởng thôn.” Tần Cao Phong khuyên nhủ:

Giản Phàm lắc đầu: “ Không phải đâu đội trưởng, tôi không giận, bà già ấy rất đáng thương, tôi không trách, tôi nhìn bà ấy lại nhớ tới bà nội mình.”

“ Công việc của cảnh sát chúng ta là thế, bị hiểu lầm nhiều hơn được thông cảm, bị một người hiểu lầm, bị hai người hiểu lầm thì chúng ta có thể chịu được. Nhưng tới một ngày bị tất cả hiểu lầm thì cậu chịu được không? “ Tần Cao Phong tựa như rất có cảm xúc ở chuyện này:

“ Đội trưởng, sao thế ạ? “ Giản Phàm không hiểu lắm:

Bình Luận (0)
Comment