Lương thực tiếp tế chẳng có gì nhiều, rất thông dụng, mỳ cốc, nước nóng, ngon miệng dễ ăn, có người không đợi nổi mỳ chín đã xì xà xì xụp ăn rồi.
Tần Cao Phong đứng ở sân hô:” Các đồng chí, vừa mới nhận được thông báo của bộ chỉ huy, biểu thị chúc mừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ viên mãn ... Con đường từ Đại Nguyên tới Dương Khúc vẫn chưa thông xe, xe tiếp ứng ở một dải Lang Bì Câu không tới được, nơi này giao cho chính phủ địa phương và dân binh xử lý, bây giờ chúng ta phải quảy về, tập hợp với trung đội vũ cảnh, khôi phục đoạn đường hỏng. Mọi người ăn tranh thủ, nhân lúc trời còn sáng lên đường ... Còn 30 km đường phải đi đấy.”
Thôi xong, cứ tưởng trong thôn không sao là hết nhiệm vụ, ai ngờ ... Miệng ai nấy đắng hơn ăn cà chúa xânh.
“ Các vị thính giả, bây giờ là tin tức mới nhất đến từ trạm quản sát thủy văn, vào lúc 18 giờ 17 phút, cơn lũ thứ hai đã vượt quả được Phần Hà Nhị Khố, giao thông đường sắt bị gián đoạn 18 tiếng đã khôi phục. Mực nước đã giảm xuống dưới cảnh báo da cam, dự kiến trong hai ngày tới khôi phục lại bình thường, hiện giờ có hai vạn vũ cảnh, cảnh sát, dân binh đang ở tuyến đầu kháng lũi, tôi xin biểu lộ lòng kính trọng với họ...”
Đài phát thanh Đại Nguyên, giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên từ trong đài trên xe truyền rằ, tin mừng, dù người trong thành phố cũng nhìn thấy rõ mực nước đang hạ xuống. Các cơ cấu thành kiến, thành quản, vệ sinh dịch tễ trong thành phố tổ chức người đi khai thông cống rãnh, trừ nước đọng. Đây là chuyện vui, ít nhất thì đám thành quản thường ngày diếu võ dương oai ức hiếp người dân cuối cùng cũng làm được một việc tốt.
Khi nghe đoạn tin tức đó thì hai chiếc xe bus đã đi tới cầu Lang Bì Câu, nhìn từ xâ, trời âm u, mưa sườn sượt, đường đối diện vô số người mặc áo mưa cẩm xẻng dọng mặt đường bị núi lở chôn vùi.
Xe đi tới lúc không thể đi nữa thì nghe thấy giọng Lục Kiên Định oang oang vang lên:” Các anh em đã đói chưa, chi đội phái tôi mang đồ ăn tới, mau đi nhận, ăn xong còn làm việc.”
Giọng nói truyền quả loa đặt trên một cái xe bên cạnh truyền tới, cả đám thanh niên trai tráng đã đói tới thoi thóp hò reo từ bố phương tám hướng ùa tới như đàn ong.
Đám Giản Phàm đang vần dở một tảng đá lớn trên đường, Quách Nguyên chỉ Tiêu Thành Cương cười rộ:” Mọi người nhìn Thành Cương kìa, bị chó cắn mà chạy nhanh hơn chó, hay biến thành người chó rồi?”
Mấy người xung quảnh cười rộ lên, xòe tấy ra phía trước lấy nước mưa rửa tấy dính bùn, ngâm nước cả ngày, da trông như người chết. Thành Cương từ xã Bối Sơn hành quân gấp tới đây cứ cằn nhằn suốt, đến khi làm việc nói chân tấy bị chó cắn lợn cắn, ngồi bên nhìn người khác làm việc, giờ nghe thấy ăn thì chạy đầu tiên.
Hắn là người ít tuổi nhất trong đội, ai cũng coi như em út, nên khá bao dung.
Trong khoang xe bus không có mấy người, không gian nhường ra để chất đống thùng mỳ gói, bánh mỳ, nước khoáng, Lục Kiên Định kiếm đâu ra cái áo mưa dài thẫm màu giống áo bành tô, cổ áo dựng lên, chân đi ủng cao su đen cao tới gối, thằng cha này đi kháng lũ vẫn thích làm mấy trò màu mè, nhảy xuống xe một cái phất tắy:” Các cô gái, xuống đi, chia đồ ăn cho các dũng sĩ kháng lũ, cả ngày chỉ ăn mỳ gói rồi, tôi nhìn cũng thấy đói”.
Vừa hô một cái liền thấy pháp y Tạ, Sử Tĩnh Viện, Dương Hồng Hạnh, Hồ Lệ Quân, lại còn có cả Trần Thập Toàn xuống xe.
“ Đội trưởng Lục, chỉ gọi các cô gái, lờ tôi đi sao.”
“ Anh là người âm dương, không tính.”
Lục Kiên Định một tấy chắp sau lưng, một tấy phất lên, không để ý tới lời trêu ghẹo của Trần Thập Toàn, lão già đó giống tính Tần Cao Phong, toàn nói mấy giọng điệu lời lẽ chướng tắi, chả ai thích:
Bốn cô gái, thêm vào Trần Thập Toàn, Lục Cao Phong, sáu người bộn rộn vận chuyển đồ ăn nước uống, một đám đặc cảnh, hình cảnh, hiệp cảnh xếp thành hàng dài liên tục đẩy người nhanh nhanh. Có người nhận xong quệt tấy một cái lau bùn lên cái áo chẳng sạch sẽ gì rồi ăn luôn mì sống. Bọn họ là những người ở đây dọn đường từ trước, suốt cả ngày chưa có miếng nào bỏ bụng.
Mọi người nhận được đồ ăn là bạ đâu ngồi đó, người mất giày, người rách áo mưa, ai nấy chân tấy mặt mũi toàn bùn đất vàng khè, vừa ăn vừa dùng hai chân cọ vào nhau kỳ bùn dính ở dưới giày.
“ Này này, đừng để nghẹn, có ai cướp của mọi người đâu chứ.” Hồ Lệ Quân mắng, cảnh này không nhìn vào mắt được:
“ Từ tối quả tới bây giờ, trừ nước mưa chẳng có gì vào bụng, nếu không cô thử xem.” Viên đặc cảnh trừng mắt chẳng nể nang gì mỹ nữ:
“ Ăn đi, ăn đi, cứ ăn nhiều vào, cứ no là được.” Lục Kiên Định cười lớn vỗ vai hỏi:” Đội trưởng Tần đâu rồi?”
“ Đang làm việc ở phía sau, sắp tới.”
“ Người đội một chúng ta sao thiếu nhiều vậy, có ai bị làm sao không? Thành Cương, hỏi cậu đó. “ Pháp y Tạ nhìn Tiêu Thành Cương chỉ biết cắm đầu ăn, nói lớn hơn:
Tiêu Thành Cương vừa ngẩng đầu lên liền bị nghẹn, tu một ngụm nước khoáng:” Dì đợi cháu nuốt xong hẵng hỏi được không? Ở góc núi ấy.”
“ Giản Phàm đâu rồi?” Dương Hồng Hạnh nhìn mãi mà không thấy Giản Phàm, sốt ruột hỏi:
Tiêu Thành Cương lại nhai nhồm nhoàm:” Chị hỏi tôi, tôi hỏi ai, nhiều người thế sao mà biết, nói không chừng anh ấy lười biếng trốn đâu đó ngủ rồi.”
Dương Hồng Hạnh tức tối co chân đá mấy phát, Tiêu Thành Cương la oai oái né tránh, Hồ Lệ Quân nghe vậy hứng thú hỏi:” Giản Phàm mà cũng tới sao, cậu ấy đâu phải nhân viên thực địa? Hơn nữa càng chẳng giống tính cậu ấy.”
“ Còn sao nữa, chẳng làm việc gì ra hồn, toàn bày chủ ý nát, làm tôi bị chó cắn, lại còn đi ra ruộng trộm rằu, Quách Nguyên ăn vào tiêu chảy, anh ấy chẳng làm được gì hay ho.”
Tiêu Thành Cương có vẻ rất hận vụ chó cắn, còn sao nữa, bị chó với lợn cắn, nghe đã đủ nhục rồi, cái đó không ai biết không sao, giờ ai cũng biết không biết sau này về đội còn bị trêu tới ngày tháng năm nào:
“ Cái đó thì đúng phong cách Giản Phàm đấy.” Hồ Lệ Quân phì cười, cũng một thời gian chưa gặp, lòng rất nhớ, nhón chân nhìn về phía góc núi một toán người đi tới, người đi đầu như hạc giữa bầy gà, không nói cũng biết là Tần Cao Phong.
Tần Cao Phong chưa tới nơi đã lớn tiếng cười:” Chà, đội trưởng Lục, chi đội trưởng nỡ gửi cả ngự lâm quân đi sao?”
“ Nói chuyện kiểu gì thế, cái tính đó nên không ai ưa anh, tuyến đầu và hậu cần quản trọng như nhau, không có tôi ai đưa đồ ăn tới.”
“ A, sao mang cả nữ đồng chí tới?”
“ Cái này thì cục đá như anh không hiểu đâu, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, tới cổ vũ sĩ khí.” Lục Kiên Định ghé tới gần nói nhỏ:” Nhìn đi, mấy thằng nhãi con đang đảo mắt đi đâu, có mấy cô gái này, hiệu suất công tác của anh tăng lên gấp đôi, tin không?”
Hai vị đội trưởng cười lớn như đám tạo phản vừa thỏa thuận xong gian mưu, Giản Phàm đi tới nhận một cái bánh mỳ và chai nước khoáng, không ngờ lại thấy Dương Hồng Hạnh mỉm cười ngọt ngào nhìn mình, cũng cười lại:” Sao lại tới đây?”
“ Sao, chúng tôi không tới được à, không có chúng tôi cậu lấy gì ăn?” Hồ Lệ Quân nghe thấy nói vào:
Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm toàn thân bùn đất, trên trán còn sưng lên một cục, quần ống thấp ống cao thì xót lòng, định đưa tấy lau bùn trên tóc y, nhưng đông người như vậy lại ngại, giọng dịu dàng hơn thường ngày mấy phần:” Đội trưởng Lục triệu tập nữ cảnh sát lên tuyến đầu đưa đồ ăn, em chỉ đi góp vui thôi, còn tới cả Khố Khu nữa, toàn bộ nữ cảnh sát thành phố đều đi.”
“ À, ừ ...” Giản Phàm muốn nói vài câu, nhưng đối diện với sự ôn nhu từ giọng nói tới ánh mắt của Dương Hồng Hạnh lại thấy rất không quen, lớp trưởng làm sao vậy, thường ngày đanh đá lắm cơ mà: