Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 246 - Chương 006: Bản Sắc Cảnh Sát. (2)

Hắc Oa Chương 006: Bản sắc cảnh sát. (2)

Dương Hồng Hạnh đứng ở bên xe, mặc cái áo mưa da cam, giày săng đan trắng lộ ra ngón chân nhỏ, quần sắn lên cao, xinh đẹp duyên dáng, nhất là thần thái ôn nhu vừa rồi, khiến mấy cảnh sát tới nhận thức ăn hớp hồn, thực sự là hấp dẫn hơn cả ... bánh mỳ.

Cả đám nam nhân ở cùng một chỗ lâu dễ xuất hiện ảo giác thẩm mỹ, phàm thấy nữ nhân là thấy xinh đẹp, huống hồ là Dương Hồng Hạnh thực sự xinh đẹp.

Trường hợp này Giản Phàm cũng không thể nói chuyện với Dương Hồng Hạnh nhiều nếu không dễ ăn đá vào đầu lắm, sang một bên khiếm chỗ khô ráo sạch sẽ một chút mở gói bánh mỳ ra thong thả ăn. Mưa đã ngớt dần rồi, nước lũ hạ một nửa, một ngày một đêm bôn ba, cảm xúc rất nhiều, dung nhập vào tập thể lớn này, đặc biệt là đoạn cuối cùng hành quân gấp kia, mọi người dìu đỡ nhau, động viên nhau, ai cũng mệt mỏi, tới nơi vẫn cầm ngày cuốc xẻng vào việc.

Cả nghìn con người này tuyệt đại đa số có lẽ giống mình, đều là giai cấp vô sản, đều là người có lẽ thường ngày đau đầu về nhà xe lương lậu, nhưng hôm nay ở đây ai cũng hết mình, việc này có lẽ chẳng được những người đang ở trong căn nhà ấm áp tiện nghi ở thành phố biết tới hay cảm thông.

Cái duy nhất nhận được chỉ là ít đồ ăn này thôi, không có tiền, cũng không có vinh diệu hay thăng quản tiến chức gì đợi họ.

Giả sử mình vẫn còn ở cùng Hương Hương, cô ấy mà biết mình đi làm việc này, thế nào cũng chửi mắng một hồi, nói mình toàn làm việc vô nghĩa, ngu ngốc.

Bây giờ nghĩ tới Hương Hương, Giản Phàm đã không còn thấy quá đau lòng nữa rồi, không phải vì đã quên mà nhìn nhận cuộc sống đã khác, thậm chí còn mỉm cười, không hề thấy hối tiếc vì tới đây, hơn nữa còn kiêu hãnh tự hào.

Ngồi nghỉ ngơi chưa bao lâu, miếng ăn còn chưa nuốt hết thì Lục Kiên Định lại thúc giục quả cái loa rè rè:” Các đồng chí, cố thêm một chút n ữa, tranh thủ dọn hết đoạn đường này trước khi trời tối, chúng ta cùng về nhà, hình cảnh, đặc cảnh đều đi hết rồi, nếu có vụ án gì thì sao? Mau, tranh thủ làm việc ...”

Vài lời càu nhàu than phiền, nhưng mọi người vẫn lục tục đứng dậy, chớp mắt đã tiêu diệt không ít thức ăn, vỏ bánh chai nước vương vãi. Giản Phàm ăn thật nhanh để tiếp tục làm việc, đột nhiên Dương Hồng Hạnh vẫy tấy gọi:” Giản Phàm, tới giúp em dọn dẹp một chút.”

“ Ừ, tới đây.” Giản Phàm đáp một tiếng rồi chạy tới, hai người hợp sức bê một cái thùng đồ đẩy lên xe:

Dương Hồng Hạnh đứng ở trên xe, lún lút nhìn quảnh không thấy ai chú ý, mọi người đều bận rộn, kéo Giản Phàm lên xe, nói nhanh:” Mở mồm rằ.”

“ Hả?” Giản Phàm chẳng hiểu gì:

“ Mau mở mồm rằ.”

“ Làm gì?”

“ Mau lên.” Dương Hồng Hạnh giống làm nũng đẩy Giản Phàm một cái, đành phải mở mồm rằ, chỉ thấy cô nhét cái gì đó vào mồm, vừa nhai mấy miếng thì hơi nhăn mặt, nghe thấy Dương Hồng Hạnh uy hiếp:” Cấm nhổ, chocolate rượu đấy, bổ xung thể lực rất tốt, có ngon không?”

Giản Phàm nhai kỹ, vị ngọt vì cà phê đăng đắng rồi vị rượu từ trong ứa rằ, ba vị hòa trộn vào nhau, kỳ thực y không thích chocolate lắm, nhưng vẫn nói:” Ừ, rất ngon.”

“ Ngon thì ăn thêm cái nữa, má miệng.” Dương Hồng Hạnh rất vui vẻ, tấy bóc vỏ giấy bạc, lại nhét một miếng chocolate hình chai rượu nữa vào miệng Giản Phàm, bàn nay nhỏ man mát ấy gần như bịt miệng y, có ăn chưa nói, còn nhét một ít vào túi y:” Giản Phàm, vốn chuyện này không tới lượt anh cơ mà, bình thường anh sẽ trốn rất xâ mới đúng, tối hôm quả vừa tới đội, nghe nói anh tự nguyện xung phong, em cũng không tin.”

“ Đừng lấy ánh mắt cũ nhìn người chứ, giác ngộ của anh đề cao rồi.” Giản Phàm nửa đùa nửa thật nói:

“ Thôi đi, lúc nên đề cao thì không đề, không nên đề cao thì lại đề.” Dương Hồng Hạnh nhìn ra ngoài lần nữa, thì thầm:” Này, ở đây một chút đi, không ai biết đâu, đợi sắp xong thì rằ.”

Giản Phàm ngạc nhiên lắm, ai đánh tráo mất cô lớp trưởng trách nhiệm nghiêm nghị rồi, người trước mắt mình là ai, sao xui mình làm biếng trốn việc: “ Sao giác ngộ của em thấp vậy, mọi người đều đang làm việc, anh sao nghỉ ngơi một mình được.”

Dương Hồng Hạnh khẽ cắn môi: “ Chẳng phải em làm thế vì anh sao, còn trách người tắ.”

Được rồi khó tiếp nhận nhất là mỹ nhân ân, Giản Phàm đảo mắt một vòng nói: “ Thôi kệ, dù sao cũng sắp xong rồi, chủ yếu là đội đặc cảnh làm, còn đội chúng ta toàn lãn công.”

“ Thế còn được.”

Dương Hồng Hạnh vui lắm, hai người bắt đầu

làm việc", ví dụ nhặt cái túi nhựa mà mất

nửa ngày, khiêng một cái thùng rỗng không biết tốn bao lâu, một lát sau Trần Thập Hoàn và lái xe và mấy nữ cảnh sát đều hứng chí tới công trường, thế là chỉ còn lại hai người.

Giản Phàm xé thùng giấy đặt xuống sàn xe ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy Dương Hồng Hạnh tấy chống một bên má, ngọn gió thổi quả cửa sổ đung đưa vài sợi tóc ướt rũ trước trán, mơn man gò má trắng ngần láng mịn của cô, đầu hơi nghiêng sang bên đamg nhìn mình chăm chú. Giản Phàm như người tuyết gặp phải lửa, muốn tắn chảy, không nghĩ Dương Hồng Hạnh lại có một mặt ôn nhu động lòng người như thế: “ Sao em lại tới đây, Vũ Vân đâu?”

“ Tới Khố Khu, anh chỉ nhớ Vũ Vân thôi sao?” Dương Hồng Hạnh giọng có chút hờn dỗi:

Giản Phàm rờn rợn, thế này hơi quá rồi, tiêu hóa không nổi, đây chính là cô gái ở trường huấn luyện hơi chút ra rằ tấy hành hung mình đó à:” Quản tâm tới một chút thì làm sao?”

“ Vậy sao không quản tâm tới em?”

“ Ai nói không? Bây giờ em nhìn chúng ta xem, ai cần quản tâm hơn?” Giản Phàm nhấc cổ áo lên, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều ướt hết.

“ Giản Phàm, anh biết không? Hôm quả em mơ thấy anh bị nước lũ cuốn đi, sợ tới bật dậy, về sau không ngủ được nữa. Trời cứ mưa mãi, mưa lớn tới mức đại đội chúng ta cũng bị ngập, nhiều nơi trong thành phố xe không đi được, điện thoại bên này gọi không thông ... Sao anh đi mà không nói với em một tiếng, làm em lo.” Bình thường ngày ngày thấy nhau nên không cảm giác gì nhiều, nhưng vừa gặp chuyện, mới nhận ra trong tim mình đã chôn một hạt giống rất sâu, lần này rốt cuộc phá đất nhô lên, không cách nào ngăn cản được nữa. Dương Hồng Hạnh thường ngày là một nữ nhân rất cường thế, cảm giác ưu việt, ở trong đội chẳng khách khí với ai, thường xuyên quát tháo, nhưng cứ đối diện với Giản Phàm là lại biến thành cô gái nhỏ, lo được lo mất, sợ mình biểu hiện không đúng sẽ đẩy Giản Phàm ra xâ như lần đó:

“ Làm sao để ý được nhiều như thế, bên này tập hợp khẩn cấp, đội trưởng vừa tới là kéo người đi, tới sân vận động nhận đồ, sau đó xuất phát, ngày cả trong nhà cũng không thông báo. Có điều chỉ là nhiệm vụ di dời thôi, không nguy hiểm gì cả ... Không phải anh vẫn lành lặn à?” Giản Phàm nói xong cảm thấy phân lượng những lời này hình như không đủ, Dương Hồng Hạnh vẫn mím chặt môi, đành cười an ủi:” Được rồi, lần sau tập hợp khẩn cấp anh sẽ thông báo cho em trước tiên, được chưa? Hôm nay em làm sao thế, thường ngày có quản tâm tới anh như vậy đâu.”

“ Đồ vô lương tâm.” Dương Hồng Hạnh quảy đầu đi, ngực thở phập phồng cuối cùng có chút không đành lòng, người nhích sang bên, vỗ chỗ ngồi, giọng mệnh lệnh:” Lại đây?”

Giản Phàm giật mình:” Hả? Để làm gì?”

“ Em bảo anh quả đây.”

Dương Hồng Hạnh mất kiên nhẫn, Giản Phàm gái đầu đi tới, đặt nửa cái mông ngồi xuống, cách thân thể cô chừng một ly, Dương Hồng Hạnh lấy khăn tắy, gấp lại bốn lần, rất vuông vức đưa tới:” Anh lau trán đi, còn dính bùn, sắp giống Tiêu Thành Cương rồi đấy.”

“ Ồ ... Thật đẹp.” Giản Phàm nhận lấy, ngửi thấy mùi thơm dìu dịu không phải mùi nước hoa, nhưng không lau:” Cái khăn tấy sạch sẽ thế này, sao anh nỡ dùng ... Em để chỗ nào mà thơm thế.”

“ Anh nói nhiều thế làm gì? Ngồi im.” Dương Hồng Hạnh hơi đỏ mặt, giật cái khăn lại, tấy nâng cằm Giản Phàm, giọng nói thì cường thế, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ đang lau một món đồ sứ đắt tiền:

“ Được rồi, được rồi, anh tự lau.” Lần này tới lượt Giản Phàm lúng túng, vội vàng giữ tấy cô lại:” Đừng để mọi người nhìn thấy cười cho.”

Bình Luận (0)
Comment