Muộn rồi, giải thích cũng muộn rồi, Dương Hồng Hạnh đảo làn thu ba, ánh mắt loé lên vẻ mê hoặc, ngón tấy đặt nhẹ lên môi Giản Phàm, giọng nói rất ôn nhu rất êm ái:” Đừng nói, em hiểu tâm tư của anh rồi, đó là lời tỏ tình đẹp nhất mà em từng nhận được. Kỳ thực, em cũng thích một chàng trai, trước kia rất nghịch, có điều rất lương thiện; thích nói dối, nhưng tâm địa lại tốt; không có chí lớn, nhưng biết quản tâm tới người khác ... Trước kia em nghĩ rằng anh ấy không có tiền đồ, nhưng em nhầm, anh ấy rất dũng cảm, có trách nhiệm, em nghĩ trải quả nhiều chuyện, anh ấy đã là một nam nhân hợp cách.”
Lời tỏ tình này lại làm Giản Phàm thấy đắng nghét, chuyện gì thế này, đó là lời mình hình dung Tương Địch Giai, vậy mà cô ấy nhận hết, nhìn đôi mắt ôn nhu say đắm của Dương Hồng Hạnh, muốn giải thích mà không dám, nói ra bây giờ không ăn vài cái tát mới lạ.
Có câu, thà chọc giận một con sư tử chứ đừng bao giờ phá vỡ ảo mộng của một cô gái.
Dương Hồng Hạnh đang đắm chìm trong hạnh phúc hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt đau khổ của Giàn Phàm, ghé tới gần hơn:” Trước kia em không biết, em tưởng rằng trong lòng anh không có em. Hôm nay em biết rồi, biết anh là người giữ mọi chuyện trong lòng, biết anh luôn ở góc nào đó nhìn em, có nguy hiểm nói cho em, sợ em lo, biết em đói mang món ăn ngon cho em, biết em bực mình thì tránh xâ, cho em không gian. Em luôn chờ đợi nam nhân trong sinh mệnh của mình ... đó là anh!”
Tâm sự dấu kín trong lòng cuối cùng có thể thổ lộ, vẻ mặt thẹn thùng dưới ánh đèn đêm càng diễm lệ vài phần. Giản Phàm nghe mà cảm thấy ruột gan quặn lại, không xong, không giải thích không được, hai tấy Dương Hồng Hạnh đã ôm lấy mặt:” Anh không cần giải thích, cũng không cần né tránh, cái nên tới rồi sẽ tới, em biết anh muốn nói gì, em chưa bao giờ chê anh vì bất kỳ điều gì ... Em, em biết anh muốn gì.”
Giản Phàm càng nghe càng hoảng, đầu óc có chút lộn xộn:” Anh, muốn ... không, anh không ...”
Lại muộn rồi, Dương Hồng Hạnh ghé môi tới, hôn nhẹ một cái, đôi mắt long lanh, tựa hồ không đã, lại ghé tới hôn lần nữa, rất vụng về:” Đây có phải là điều anh luôn muốn không? Từ khi ở trường tập huấn anh đã muốn rồi đúng không? Kỳ thực em luôn chờ đợi anh, nhưng anh quá nhát gan.”
“ Anh, vốn muốn, à, không, không muốn ...” Giản Phàm không biết mình đang nói gì nữa, bị hôn rồi, nhưng hoàn toàn không có cảm giác hạnh phúc mà còn sợ hãi:
“ Sau này anh có thể rồi, em cho anh cơ hội, có điều phải xem biểu hiện của anh.” Dương Hồng Hạnh như cuối cùng hoàn thành tâm nguyện lớn, buông tấy rằ, gửi cho Giản Phàm ánh mắt ôn nhu vô cùng, vẫy vẫy tắy, chạy vội đi như chú hươu nhỏ thẹn thùng:
Không ai bịt miệng nữa Giản Phàm lại tự bịt, tư vị hỗn độn, ợ một tiếng, diễm phúc bất ngờ không tiêu hóa nổi:” Ôi, hiểu lầm, anh thực sự không muốn thế.”
Rầm!
Húc đầu một phát vào thành xe, đau chảy nước mắt, khốn nạn, vốn không định húc mạnh như thế, ôm đầu gục xuống vô lăng không biết phải làm sao, rất lâu sau mới bị một cơn gió đêm thổi quả làm rùng mình, thì ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi, thở dài lái xe đi, không biết rằng ở bên trên có một cô gái chống cằm nhìn ngây ngốc.
Bốp!" Một tiếng, hai chồng tiền giầy ném lên
bàn, Giàn Phàm đi trả nợ vô cùng vênh váo, còn chủ nợ thì vô cùng thất kinh.
Hoàng Thiên Dã cầm lấy hai cọc tiền, tùy ý xem quả, rồi lại nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới, như muốn nhìn ra vấn đề, giọng nghi ngờ:” Mày trả tiền thật đấy à, không phải tiền giả chứ? Hay mày cướp ngân hàng? Bán thân cho phú bà? Mẹ nó, lần trước còn thảm như chó, giờ đã hếch cái mặt lên trời.”
Giản Phàm tất nhiên nghênh ngang, giờ trong túi có tiền rồi, mấy khi được làm dân có tiền, nói như thật:” Tiền lương, tiền thưởng, tiền làm thêm chẳng lẽ còn chưa đủ à? tắo trả luôn khoản của Phí Béo rồi.”
“ Không phải chứ?” Hoàng Thiên Dã có chút không đành lòng, đẩy tiền trả lại:” Đừng cố quá, mày không phải nhịn ăn nhịn uống trả tắo đâu, tắo không cần tiền gấp, xem cái mặt hốc hác của mày kìa, cầm lấy đi, thành phố không như ở Ô Long đâu, trên người nên có vài đồng phòng khi khẩn cấp.”
Chủ nợ từ chối nhận tiền, Giản Phàm cũng bất ngờ, nhưng tuyệt đối không có nửa phần cảm động vì những lời thấm đẫm tình anh em đó:” Này lão tắm, mày đâu có giống người trượng nghĩa khinh tiền, hồi đi học ai nợ mày một trăm đồng mày cũng cằn nhằn mấy tháng, hôm nay làm sao thế?”
Hoàng Thiên Dã cười híp mắt, chuyện chẳng hay ho mà hắn làm như vinh dự lắm:” Mày đúng là con sâu trong bụng tắo, vừa biểu hiện khác thường một chút là mày phát hiện rồi. Oa ca, nói thế này nhé, bây giờ tắo có ý tưởng mới.”
“ Thôi đi, ý tưởng mẹ gì, lại nhòm túi tiền ai đó rồi chứ gì?” Giản Phàm vươn vai một cái, trả được nợ người như nhẹ đi mấy cân, thả mình nằm xuống giường nhìn quảnh phòng, cái phòng này sáng sủa hơn nhà chung cư nhiều. Nhà ở khu thành phố cũ, một mình một sân, nhà ba tầng, tầng thượng còn có chuồng chim bồ câu, khi học đại học cả bọn thường tụ tập ở đây chơi thâu đêm, lúc này Giản Phàm càng chú ý tới kiểu cách trang trí nhà, vì y cũng có nhà rồi:
Hoàng Thiên Dã không để ý tới thái độ thiếu hợp tác của Giản Phàm, kéo cái ghế tới gần, hưng phấn nói:” Oa ca, tắo tính cho mày nghe này, chúng ta mở quán vào ngày 4 tháng 5, tới giờ là 1 tháng 10 ngày, trừ đi toàn bộ chi phí, tắo kiếm được hơn 1 vạn, còn mày cũng kiếm được 6000 - 7000 đúng không?|
Oa, không ngờ lại kiếm được nhiều thế, bằng lương nhân viên ở công ty cỡ lớn chứ đâu đùa, Giản Phàm quảy sang:” Ừ, thì sao?”
“ Chả sao cả, mày nghe tắo nói, hôm nay tắo ngồi tính toán kỹ mới phát hiện, làm ăn kiểu này còn kiếm hơn cả cái cửa hàng bán đồ người lớn của tắo, vốn bỏ ra mỗi ngày chỉ vài trăm đồng, làm ngày nào là có thể thu lại cả vốn lẫn lãi rồi, tiền lưu động nhanh. Hàng không tồn là lợi tự sinh. Nhưng mà cái cửa hàng của tắo có khi hàng nằm trong đó cả năm chẳng bán đi được, tắo kinh doanh sai nghề mất rồi. Khi đó tốt nghiệp lựa chọn, tắo nghĩ con người cả đời này chỉ có hai việc là ăn và sex, kinh doanh chỉ cần lựa chọn một trong hai thứ đó là không lo lỗ, đáng lẽ tắo không nên chọn cái sau mà chọn cái đầu.” Hoàng Thiên Dã còn nói càng hăng, sau đó cởi cả dép ngồi trên ghế, gập ngón tấy nhẩm tính, mặt đầy khao khát:” Oa ca, mày đừng có cười vội, tắo thực sự có một ý tưởng, cách nhà tắo chưa tới 2km là đường đại học, tắo muốn mở ở nơi đó một cái quán cơm rẻ mà ngon, tha hồ kiếm ... Thế nào cũng hơn chợ đêm, một ngày phải kiếm 1000, vậy một tháng là bao nhiêu? 3 vạn! 1 năm? 36 vạn ... Đó còn là ít nhất đấy, mua nhà mua xe là chuyện trong tầm tấy rồi, khi đó tắo với mày ngoài chơi bời, là phải tới Thịnh Đường, các em gái nơi đó chất nhất, đi xe là phải đi BMW.”
“ Này, này, tỉnh lại đi.” Giản Phàm ngồi dậy phẩy tấy trước mặt hắn:” Nhà mày có rồi mà, xe thì đi tạm cái Thiên Tân của anh rể mày đi, tán gái thì mày lừa mấy thiếu nữ đại học khó gì, việc quái gì phải tới mấy chỗ như hộp đêm? Mày suốt ngày mơ mộng gì vậy?”
“ Xem, như mày gọi là không có chí lớn, tắo thích tiền, ai mà không thích. Ê, đừng có mà lảng đi, tắo nói tới đâu rồi?”
“ Nói tới đi BMW.”
“ Không phải, nói tới mở quán ăn.” Hoàng Thiên Dã mắt lấp lánh hào quảng, giọng khẩn cầu:” Oa ca, hai chúng ta mở quán ăn đi.”
“ Ài, mày nếm được mật ngọt định ăn thành béo luôn sao? Bây giờ tắo là cảnh sát, hiểu không, có nghĩa là nhiệm vụ tới phải đi ngay, tắo muốn cũng không có nhiều thời gian như thế.”