“ Đây chính là điều mà tắo định nói với mày, làm cái nghề cảnh sát nát có gì mà hay, còn chẳng nhiều tiền bằng người ta đạp xe ba bánh ngoài đường, hay gì chứ? Lại còn là hình cảnh, nguy hiểm chết mẹ, năm ngoái mày nằm viện, không cần tắo nhắc chứ? Vả lại thanh danh cũng chẳng hay ho gì, cái bọn mặc cảnh phục còn nát hơn lũ thành quản.” Hoàng Thiên Dã cực kỳ thành kiến với nghề cảnh sát này:
“ Ê, mày có thể chửi tắo, đừng xỉ nhục nghề của tắo, hiểu không? Khác nào chỉ hòa thượng mắc lừa trọc?” Giản Phàm trừng mắt lên không khách khí nữa, nếu là trước khi tới đại đội một, suy nghĩ của y không khác lão tắm là bao, có điều bây giờ thân đó mới hiểu cái nghề đó mà nói như lão tắm thì quá lệch lạc rồi. Vừa mới ở tiền tuyến kháng lũ về, cùng bao nhiêu anh em cảnh sát chung vai cứu nạn như thế, nghe mấy lời này đặc biệt chướng tắi.
“ Mày xem đi, xem bây giờ mày nói chuyện ngang ngược thế nào, Phí Béo nói mày thay đổi, tắo cũng thấy mày thay đổi rồi.” Hoàng Thiên Dã trách móc, vẫn không quên ý tưởng của mình, uy hiếp:” Thực sự không làm à, vậy thì lần sau đừng vay tiền tắo nhé? Đừng để khi cưới vợ xây nhà hay có chuyện khẩn cấp thì lại tìm tắo kêu nghèo.”
“ Mày ép tắo à, không cho vay thì thôi, ai thèm, tắo không quen mày.” Giản Phàm nằm xuống không thèm nói nữa:
“ Cái thằng buồi này.” Hoàng Thiên Dã tức mình nhảy xuống ghế kéo Giản Phàm lên:” Được rồi, mỗi người nhường một bước, mày chỉ điểm cho tắo cách mở quán, khi nào rảnh rỗi tới giúp tắo được không?”
“ Lão tắm ...” Giản Phàm thấy thằng này nghiêm túc như vậy ngồi lên nói:” Mày nghĩ cho kỹ đi, người kinh doanh quán ăn bị lỗ nhiều vô kể, đó là điều thứ nhất, đừng nghĩ làm cái nghề này là lãi, đánh du kích còn dễ ăn chứ có cái quán cố định lắm thứ phiền lắm. Thứ hai mày phải có món đặc sắc, vì dụ Xuyên vị lâu mà chúng ta hay tới, nơi đó toàn món đặc sắc của đất Xuyên, ăn là chuẩn vị. Không có gì đặc sắc, mày treo biển lên chẳng ma nào để ý, đổi công sức lấy miếng ăn là đỡ đấy, nói không chừng lỗ vốn. Thứ ba, con người mày quá gian, không kinh doanh được quán ăn, đây là cái nghề làm nhiều mà lợi mỏng, mày bán bia chỉ hận không thể cho thêm nước, tắo cho mỳ vào bát đầy một chút mày chê nhiều, vậy làm ăn lâu dài sao được? Thứ tư, thứ mình không hiểu, đừng làm.”
Hoàng Thiên Dã bị nói chẳng những không giận mà còn cười toét miệng, tấy xoa vào nhau liên hồi:” tắo biết mà, Oa ca, mày là chuyên gia, nói câu nào chuẩn câu đó, mày giúp anh em đi. Làm sao cứ phải ôm lấy cái công việc cảnh sát như thế? Mày cũng có hiểu đâu, mày là đầu bếp cơ mà.”
“ Vốn ban đầu tắo cũng không hiểu, nhưng bây giờ tắo nhận ra làm cảnh sát không hề tệ, sau khi chuyển sang chính chức, tắo thành nhiên viên quốc gia, lĩnh lương tới chết, chết rồi còn có mười tháng tiền tuất. Mày không biết kinh doanh quán ăn vất vả ra sao đâu, mẹ tắo kể, năm xưa cha tắo làm đầu bếp ở tỉnh thành, đi đâu cũng bị người ta xem thường. Trắc trở mãi mới mở được cái quán ở quê, năm 82 một trận lũ cuốn phăng hết, làm nhà tắo khuynh giả bại sản, hai vợ chồng nghèo tới không có cái bỏ vào nồi, mẹ tắo giờ nghĩ về ngày tháng đó vẫn rơi nước mắt ... Khi tắo học sơ trung còn phát sinh một việc, có nhà nhìn thấy quán nhà tắo làm ăn tốt, ép nhà tắo bán quán, mấy anh em nhà đó ngày ngày tới kiếm chuyện, nếu không phải chú tắo làm cảnh sát thì có khi bị chúng cướp quán rồi. Cha tắo va vấp cả đời, mẹ tắo sợ lắm, cho nên không muốn tắo dính vào nghề này, chỉ muốn anh em tắo bình an cả đời, chẳng cần hơn ai, làm nhân viên nhà nước là mẹ tắo hài lòng, đó là chấp niệm của mẹ tắo, nên tắo không bỏ nghề này được.”
Anh em với nhau không cần dấu diếm gì cả, lý do của Giản Phàm không thể trách, Hoàng Thiên Dã càng nghe mặt càng ỉu xìu, muốn khuyên người ta không ngờ bị người ta khuyên lại:” ra là thế, vậy tắo không ép mày nữa, tắo tự nghĩ cách, có điều lúc tắo cần phải tới giúp.”
“ Không vấn đề, mày chỉ cần nói một câu.” Giản Phàm cười hì hì:” Trả tiền là tắo tới.”
“ Nhưng mà tắo tiếc cho mày quá, tấy nghề tốt như vậy.”
“ Lối suy nghĩ của mày có vấn đề, ví như tắo biết chơi súng, chẳng lẽ nhất định phải đi giết người à? Ví như tắo biết nấu ăn thì nhất định phải đi bán cơm? Còn mày, mọc sẵn cái đó, sao không đi bán thân? Lão tắm, làm việc gì phải cho chắc chắn cho tốt, làm tốt rồi thì tiền sẽ có thôi. Còn mày, mày làm cái gì cũng chỉ vì tiền, rốt cuộc sẽ không làm được gì.” Giản Phàm gần đây trải quả nhiều chuyện không khỏi sinh ra suy tư về cuộc sống:” Rốt cuộc có tiền rồi mà cuộc đời trống rỗng, mày nghĩ có đáng không?”
Hoàng Thiên Dã thừa nhận Giản Phàm nói có phần đúng, cũng nằm xuống:” Vậy mày nói, học những cái đó làm gì?”
“ Chịu, tắo cũng không biết nữa, có lẽ năm mười năm nữa tắo với mày từng trải rồi sẽ nghiệm ra nhiều hơn, có lẽ suy nghĩ của tắo là sai, ít nhất tắo thấy nếu ai cũng sống chỉ vì tiền không phải hay. Cái gì chưa nói, không có những người như cha tắo, vậy thì mày cầm tiền trong tấy muốn ăn một món ngon được không? Không, vì ai cũng đi kiếm tiền cả rồi, ai cũng gian dối để tối ưu hóa lợi ích.” Giản Phàm trầm tư, mới có vài cảm ngộ trong đầu, nghĩ chưa thấu triệt nên không diễn tả được trọn ý:” Không làm ra nhiều tiền, cũng có thể sống kiêu hãnh mà.”
Nấu ăn với Giản Phàm mà nói như súng trong tắy, thích tự do phát huy, thích hưởng thụ quá trình, trước kia nghĩ nếu hết cách rồi, cầm dao làm cơm cũng được, nhưng bây giờ làm cảnh sát hơn nửa năm, nhất là mấy ngày quả, tư tưởng đã thay đổi.
Hai người ra ngoài, trong cái sân rộng một góc dùng bạt che mưa che chắn đồ dùng để bày quán của họ, liên tiếp mấy ngày mưa làm hỏng cả chuyện làm ăn. Hoàng Thiên Dã nói chuyện với Giản Phàm một phen, càng thêm quyết tâm:” Oa ca, nếu mày muốn, tắo cho mày vay tiền mua nhà, mày làm ông chủ, tắo làm giúp việc. tắo tư tưởng thấp lắm, đằng nào cũng chỉ vì tiền thôi, tài năng gì đó của tắo có mai một cũng không sao, nhưng để tấy nghề mày mai một thì tiếc quá.”
Ngôn từ khẩn thiết, lý do sung túc lắm, Giản Phàm vẫn lắc đầu:” Cứ kinh doanh tốt cái cửa hiệu của mày đi, mày không phải là người chịu nổi việc bán cơm đâu.”
Nói rồi lên xe, nổ máy đi thẳng.
Đi trên đường phố Đại Nguyên sau mưa lớn, hoàn toàn khác với bầu trời vẫn còn âm u, tâm tình Giản Phàm lại vô cùng tươi sáng, hôm quả đi kháng lũ về mệt bã người, sáng ngày hôm nay quá nửa số người trong đội xin nghỉ, ở nhà. Giản Phàm trốn Dương Hồng Hạnh nửa buổi sáng, đem tiền giấu dưới giường chia rằ, một phần cất đi, còn lại đem trả Hoàng Thiên Dã 2 vạn, trả Phí Béo 1 vạn, cảm giác như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.
Hành vi thời gian trước của Giản Phàm là bị chuyện của Hương Hương chi phối, nhưng tới giờ tâm tình của y hoàn toàn bình ổn lại rồi, thậm chí còn thấy tốt hơn vài phần, ít nhất không còn thấy sợ hãi hoang mang về tương lai nữa. Bây giờ đừng nói nhà xe, thậm chí biệt thự, xe sang, Giản Phàm cũng đủ tự tin tranh thủ, nhưng đó không phải là cuộc sống mà y muốn, chẳng dễ dàng gì mới phá bỏ được những sợi xích trói buộc mình bao năm, y không muốn lại bị gông cùm bởi đồng tiền.
Giản Phàm muốn sống, sống thực sự cho ra sống, tiền bạc là một phần rất quản trọng trong đó, nhưng không phải tất cả.
Lũ lớn đã quả, mưa cũng đã ngừng, đường phố sạch sẽ tươi mát, Giản Phàm thoải mái hạ cửa kính cho gió lùa vào xe, thích chí từng cơn gió mát thổi ngược mái tóc, ngoài mùi món ăn ra thì Giản Phàm thích nhất mùi vị thanh mát của thiên nhiên.
Lên đường vành đai phóng xe cho thỏa thích một hồi, xem đồng hồ đã hơn 11 giờ, lấy điện thoại cho Tằng Nam, vẫn còn một món nợ nữa phải trả.