Đi theo chỉ dẫn của Tằng Nam, từ xâ đỗ lại ở cửa một tiểu khu liền bật cười, chẳng phải đâu xâ lạ mà ở cổng sau của tiểu khu Bình An, căn nhà kia của mình cũng ở đó. Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chẳng lẽ nhà cũng ở cùng một chỗ? Nghĩ có chút buồn cười, Giản Phàm không thích tin vào mấy thứ như duyên phận.
Chẳng bao lâu sau, một cô gái mặc váy liền thân, vai đeo túi đi ra tung tăng đi rằ, váy trắng hoa nhỏ li ti màu đen tung bay theo nhịp bước chân, thuần tịnh xinh đẹp, mỗi lần mép váy chập chờn lại nhìn thấy một phần cặp đùi thon thả mê đắm bên trong, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn làm Giản Phàm một thoáng sững sờ. Cô gái thanh thuần này chính là Tằng Nam luôn theo đuổi phong cách gợi cảm sao? Khi Tằng Nam tới gần mới Giản Phàm phì cười, đón đúng người rồi, thiếu chút nữa còn tưởng nhầm.
Tằng Nam hơi hoang mang cúi đầu nhìn trái nhìn phải, vội vội vàng vàng mặc đồ chạy rằ, sợ có chỗ gì chưa ổn:” Sao vậy, có gì không đúng à?”
Giản Phàm chỉ sau lưng Tằng Nam, phía trước kín đáo nhưng phía sau gần như khoe trọn cả lưng trần gợi cảm tinh tế, nhìn một cái hồn xiêu phách lạc:” Rất xinh đẹp, có điều đi ăn cơm cô ăn mặc gợi cảm thế làm gì? Tỉ lệ quảy đầu quá cao.”
Tằng Nam nghe câu này không khỏi vui thêm vài phần, nghênh mặt lên:” Nữ nhân có ai không thích đẹp, này, anh đừng có nói tôi, anh mới có vấn đề đó, sao lại mặc cảnh phục?”
“ Hết cách. “ Giản Phàm làm điệu bộ bất đắc dĩ: “ Đang đi làm thì lẻn ra ngoài mà.”
Hiểu lầm được trừ bỏ, hai người thân thiết cũng nhanh, Tằng Nam mở cửa lên xe, để ý thấy mấy lần liếc trộm mình, sau đó lại nhíu mày có vẻ khó hiểu, bật cười khúc khích, đôi mắt đẹp mê hồn nguýt y một cái:” Có phải đang thắc mắc xem tôi có mặc áo lót hay không chứ gì? Vì đằng sau không có dấu vết nào phải không ... tôi không nói đâu, anh phải tự tìm hiểu thôi.”
Giản Phàm bị nói trúng tim đen, gãi mũi khởi động xe, cặp mắt như biết nói kia cho dù không hề có ý khêu gợi, cũng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ rồi, hắng giọng một tiếng: “ Hôm nay tôi mời cô đi ăn.”
Tằng Nam xem như phần nào hiểu tính Giản Phàm nên không đùa quá đà, cô dừng lại đúng lúc: “ Cứ cho rằng anh thất hứa cơ, không ngờ thật nhanh, chuẩn bị mời tôi đi đâu?”
“ Một nơi hay, Ngũ trại quái thái, đã nghe tới bao giờ chưa?”
“ Có, nhưng chưa đi bao giờ, hình như ở đông thành phố, cách nơi này xâ lắm.”
“ Đúng rồi, ở Đông tập hổ doanh, mùi vị được lắm, quản trọng là rẻ.”
“ Đồ hẹp hòi, hì hì.”
Tằng Nam cười trách, trước khi đi, Giản Phàm nhìn Tằng Nam vài cái, nếu nói tới gợi cảm, Tằng Nam còn hơn Tương Địch Giai vài phần, bất kể nhìn chỗ nào cũng khiến người ta sinh liên tưởng vô biên.
Quãng đường đúng là rất xâ, hai người trò chuyện vui vẻ, phải đi hai mấy phúc mới tới nơi, mặt tiền không lớn, chỉ hai tầng, năm chữ "Ngũ trại quái thái quán" đã chiếm hết chiều rộng cửa hiệu, cực kỳ bắt mắt, đi tới chỗ đã đặt, gần bên cửa sổ, vừa vặn ngắm cảnh đường phố.
Kéo ghế mời khách, cô phục vụ rót nước rồi đưa thực đơn, Tằng Nam chỉ chọn món bánh rồi đưa Giản Phàm, Giản Phàm thuần thục gọi vài món. Gần trưa, quán đã sắp kín khách, nhìn Giản Phàm tỉ mỉ mặn dò phục vụ vị đừng quá đậm, không nên quá cay, không cho nhiều mỳ chính, làm Tằng Nam bất giác mỉm cười. Những lời này do chính cô nói trong lần trước đi ăn cùng Đường Đại Đầu và Giản Phàm, chỉ nói đúng một lần, không ngờ Giản Phạm nhớ rõ như thế.
Trong lúc đợi món ăn, Tằng Nam xoay tròn ly thủy tinh trong tắy:” Giản Phàm, tôi có câu hỏi nhỏ, không biết anh có muốn trả lời không?”
“ Ài, câu hỏi của cô luôn điêu ngoa, được rồi, đừng khó quá nhé, nếu không tôi không đáp nồi đâu.” Giản Phàm đan mười ngón tấy chống lên bàn, làm ra vẻ sẵn sàng:
Tằng Nam có vài phần ngập ngừng:” Tôi chỉ muốn hỏi anh, có phải vì áy náy do bỏ rơi tôi trong mưa nên mời khách, hay thực lòng coi tôi là bạn mà mời khách?”
“ No, no, sai rồi.” Giản Phàm trêu chọc nói:” Vì số tiền hôm đó mà mời khách.”
Tằng Nam tỏ ra không hài lòng:” Thẳng tuột thế sao, không sợ tôi phất tấy bỏ đi à?”
“ Cô không bỏ đi đâu, trong lòng cô đã có đáp án rồi, vì sao nhất định phải chứng thực.” Giản Phàm cười, ánh mắt toát lên vẻ giảo hoạt:
“ Anh thật là ...” Tằng Nam hết lời, kỳ thực trong lòng cô hiểu, quản hệ hai người cải thiện nhanh chóng khỏi nói cũng biết là vì Giản Phàm biết thân phận của mình, mà né tránh trả lời câu hỏi của mình là do ngại nhắc tới chuyện đã quả. Chuyện quá khứ, người quá khứ, cho dù bản thân cũng không muốn đề cập, đúng là chàng trai tốt biết chiều lòng người:
Hai người không nói chuyện nhiều, dùng ánh mắt giao lưu với nhau, có chút cảm giác càng nhìn càng thú vị.
Thức ăn đưa lên rồi, đầy ắp mỡ màng, bất giác đã ứa nước miếng. Giản Phàm ân cần mời, Tằng Nam đưa mũi hít thử, nếm thử, sau đó ăn liền vài miếng lớn, ngạc nhiên lắm:” Món gì thế, thật ngon.”
“ Không thể nào thịt đen hổ lốn của Ngũ Trại mà cô không biết à?”
“ Đã nghe nói rồi, nhưng chưa ăn, tôi đi học ở trong ký túc, học đại học ở Trường Sa, về đây làm việc thì ngày đêm đảo lộn, làm gì có thời gian đi vui chơi ăn uống như người khác .
Ừm, quái thái không phải là canh à? Không giống lắm.” Tằng Nam ăn tới miệng bóng nhấy mỡ, xem ra thích thú lắm:
“ Ồ, cô nói trúng rồi, đây chính là điểm đặc sắc của nó, dùng phương pháp nấu cách thủy để nước canh thu hết vào trong món ăn, cho nên khi ăn vị thịt đậm đà, khoai tây nguyên miếng, đậu vẫn có vị tươi. Rẻ mà ngon, đây là ý nghĩa thực sự của món ăn đại chúng.”
Nói tới món ăn thì đề tài của giản Phàm chưa bao giờ hết, nói ra ưu điểm chỉ trích khuyết điểm, chỉ ra hương vị mà người ăn nếu không biết thì không cảm nhận được tinh tế trong đó, có thể nói, ăn với Giản Phàm thấy ngon hơn ba phần.
“ Đây còn là cách chế biến bị thương mại hóa rồi đấy, giả vị, mì chính, viên nước cốt dùng hơi nhiều, khoai tây và thịt hầm trong nồi áp suất. Món ăn Ngũ Trại thật sự chỉ có ở quê, rằu vừa mới nhú đầu ngoài ruộng, lợn mới giết ngoài sân, còn có cả miến vừa rút xong, nguyên hương nguyên vị, khi toàn bộ nước canh hút hết vào món ăn, vị đó mới là tuyệt vời.”
Nghe thôi mà thấy ngon hơn ăn, người nói không sao mà người nghe đã ngây ra rồi, Tằng Nam hỏi xen vào:” Giản Phàm, tôi nghe Đường Đại Đầu nói anh từng làm đầu bếp, còn tưởng hắn ta nói linh tinh, chuyện là thế nào, bỗng nhiên thành cảnh sát?”
“ Đó là lý tưởng của tôi ... Có điều thông thường thì lý tưởng thì không thực hiện được mà.”
“ Tôi thấy mừng, anh làm cảnh sát vẫn đẹp trai hơn.” Tằng Nam ánh mắt mê ly háy một cái:
Không biết là vì có người khéo giới thiệu, hay là vì món ăn ngon, Tằng Nam ăn vô cùng ngon miệng, gọi thêm món mấy lần, đến khi ăn no rồi mới phát hiện bát đĩa bên phần mình nhiều hơn hẳn của Giản Phàm, dáng vẻ thẹn thùng đặt đũa, đổ tại:” Đầu bếp ở đây thật giỏi.”
“ Ha ha ha, nghiên cứu khoa học cho thấy, khi tâm tình vui vẻ, công năng tiêu hóa tốt hơn bình thường 20% đấy.”
“ Vậy bây giờ anh có vui vẻ không?” Tằng Nam hơi nghiêng đầu:
Giản Phàm tỏ ra thâm trầm nghiêm nghị:” Đương nhiên, trên bàn có mỹ thực, bên bàn có mỹ nhân, không vui sao được?”
Tằng Nam đang cười khúc khích thì chuyện không vui đã tới, điện thoại của Giản Phàm vang lên, nhìn số thì ra là của phòng trực, nhận điện thoại, nghe được vài câu nụ cười tiêu tắn làm Tằng Nam cũng không cười nữa, đợi Giản Phàm đặt máy xuống, hết sức thông cảm nói: “ Có nhiệm vụ rồi à, không sao đâu, tôi không để ý.”
“ Tôi để ý. “ Giản Phàm bực tức: “ Khó khăn lắm mới cùng mỹ nữ đi ăn được một bữa, thật mất hứng, còn phá chúng ta hai lần, may mà ăn xong rồi.”
“ Vậy thì đi thôi. “ Tằng Nam rất biết ý, chủ động đứng dậy khoác túi sách trước: