Lúc tới tiêu diêu, lúc về vội vã, Giản Phàm đưa Tằng Nam về tới Thịnh Đường sau đó lái xe về thẳng đội, lòng còn làu bàu, cái nghề xúi quẩy, nghe lão tắm bỏ quách cho xong. Ăn cơm cũng không cho người ta yên, nói gì tới nâng cao tiêu hóa, vài lần thế này thành bệnh dạ dày bà nó rồi ..
Không khí bên trong ngõ làm Giản Phàm thấy có chút quái dị, không phải khẩn trương mà vắng lặng khác thường, không có lấy một cái xe cảnh sát nào cả, đỗ xe lại nhìn cảnh tượng này, Giản Phàm không khỏi lo lắng, tính thời gian thì mình quảy về hết 23 phút, có hơi lâu. Đi vào trong sân cũng chẳng thấy bóng người, thò đầu vào phòng trực hỏi:” Tiểu Lý, có chuyện gì thế, mọi người đâu rồi?”
“ Giản Phàm, lên đây.”
Từ tầng hai có người gọi, là Trần Thập Toàn, khẩu khí nghiêm túc, Giản Phàm chạy vội lên, đi vào kho súng liền giật mình, vũ khí đã phân phối hết, vậy là mình về muộn mất rồi.
Trần Thập Toàn mặt tối đen, nghiêm khắc mắng:” Đi đâu vậy, còn chưa hết giờ làm mà đã trốn, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp mà không mở được kho vũ khí, đội trưởng bắn chết cậu.”
Chưa bao giờ thấy sư phụ nổi giận như thế, bình thường đùa cợt quen rồi, cái đầu hói bóng loáng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của sư phụ thường ngày lúc nào cũng môi cong lên, mắt cong lên, cười suốt, nổi giận một cái lộ bản mặt hình cảnh.
Giản Phàm vừa rồi còn cả thán vì phá hỏng bữa ăn bên mỹ nữ, lúc này im re không phản bác được câu nào.
Hôm nay Trần Thập Toàn giận thật rồi, mở ngăn kéo ra lấy vũ khí, lắp răng rắc, miệng không ngừng: “ Không hiểu đội trưởng nghĩ cái gì mà nhận cái thứ chỉ giỏi ăn vào đội, xem đi, có ai về muộn hơn không hả? Làm việc chểnh mảng, cậu làm cảnh sát mà vô kỷ luật hơn cả chăn dê ...”
Giản Phàm cúi gằm mặt xuống, thế nhưng đang chửi hăng thì cứ như ông trời muốn cà khịa với Trần Thập Toàn vậy, Tiêu Thành Cương cà nhắc đi vào, cái mồm còn oang oang: “ Oa ca, có chuyện gì vậy, em đang ăn cơm đấy, nghỉ mà cũng không yên thân! Con mẹ nó, vài ba bữa thế này đau dạ dày.”
Trần Thần Toàn nghe được một nửa đã sôi máu vung tấy tát, Tiêu Thành Cương tái mặt trốn ngày ra sau lưng Giản Phàm, thế là hai thanh niên tới từ Ô Long bị chửi chung:” Đúng là bọn vô dụng ở cùng một ổ, nhìn hai đứa xem, đứng đây oai phong quá nhỉ, cả đội ngày cả người ngồi văn phòng cũng ra trận rồi, còn ở đây ăn với uống.”
“ Chú Trần, hôm nay tôi xin nghỉ phép mà, tôi bị chó cắn, ai mà chẳng biết, giờ tới đây là trách nhiệm lắm rồi, hơn nữa tôi có thuộc quyền quản lý của chú đâu.” Tiêu Thành Cương cãi bướng:
“ Kệ cậu chó cắn hay cắn chó, ký tên, lấy súng ... Giản Phàm quả đây.”
Giản Phàm và Tiêu Thành Cương nhìn nhau, biết phát sinh ra chuyện không tầm thường rồi, không dám nghịch ngốc nữa, cả hai ngoan ngoãn ký tên, tất nhiên Giản Phàm rút một khẩu K54 ra đút vào đai súng đeo vai do Hồ Lệ Quân tặng. Tiêu Thành Cương thì như mọi khi, chẳng biết súng gì cứ thuận tấy đút vào thắt lưng, dù sao cũng chẳng bắn.
Trần Thập Toàn vừa đi vừa giới thiệu tình hình:” Vào khoảng 12 giờ 32 phút, bệnh viện đường sắt bị cướp xe chở tiền, ác đồ đánh chết hai bảo an của ngân hàng, hiện giờ đã quả gần 30 phút, trung đội vũ cảnh còn chưa rút hết về, đặc cảnh, hình cảnh đã toàn quân hành động, phong tỏa các con đường. Loại chuyện chúng ta không thể ngồi nhìn, thêm một người là thêm một phần lực lượng, thêm một phần uy hiếp ... Làm cảnh sát cả đời gặp vài vụ án, vậy mà tới lúc cần còn lấc cả lấc cấc, có thấy hổ thẹn với bộ cảnh phục trên người không?”
Tiêu Thành Cương là tên phổi bỏ, bị chửi cũng chẳng hổ thẹn hay phật ý:” Không thể nào, giữa ban ngày ban mặt mà dám cầm súng đi cướp? Kẻ nào ăn gan hùm thế? Đây có phải nước Mỹ đâu.”
“ Biết thì còn cần cậu làm cái b ... gì nữa?” Trần Thập Toàn vẫn chửi:
Ba người mau chóng xuống lầu, ra tới cổng thì có người gọi tên Giản Phàm, Giản Phàm vừa dừng chân lại thì Trần Thập Toàn và Tiêu Thành Cương đã chạy xâ mười bước, chính là Dương Hồng Hạnh, cô biết có án, không nhiều lời, khẽ cắn môi hồng nói:” Chú ý an toàn ... cẩn thận!”
Ba chữ chú ý an toàn nói rất lớn, là nói với cả ba người, còn hai chữ "cẩn thận" chỉ vừa đủ cho Giản Phàm nghe, chỉ mấy chữ đơn giản lại giống như hòn đá ném xuống mặt nước yên ả, khiến lòng Giản Phàm gợn lên vài đợt sóng li ti. Song tình thế khẩn cấp không dám chậm trễ gật đầu một cái rồi tăng tốc đuổi kịp mọi người.
Trần Thập Toàn đứng chờ sẵn bên xe việt dã cảnh sát đánh mắt ra hiệu, Giản Phàm ném chìa khóa rồi leo lên chỗ phụ lái, Tiêu Thành Cương ngồi ghế sau.
Thường ngày lề mề chậm chạp, vậy mà hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ, Trần Thập Toàn đạp ga, xe chồm lên khiến hai người Giản Phàm suýt ngã, mồm miệng không tích đức gì cả:” Tôi thấy cả đời này cậu chết vì nữ nhân thôi, tới lúc nào rồi mà còn không quên tình tứ hả? Tinh thần lên một chút, điều chỉnh tần số ...”
Tiêu Thành Cương ngồi ở phía sau cười khùng khục, Giản Phàm điều chỉnh tới tần số chỉ huy, chỉ nghe âm thanh trong đó có phần hỗn loạn, mệnh lệnh gấp gáp từ bộ chỉ huy lâm thời, xem ra động tĩnh rất lớn. Giản Phàm nhận ra giọng của phó cục trưởng Tiêu phân quản trinh sát hình sự, vụ án rất đơn giản, do mưa lớn, bệnh viện trì hoãn chuyển tiền 1 ngày, nên lượng tiền mặt tích trữ đã lên tới hơn 200 vạn. Bốn cái vali chứa tiền bị cướp hết, bắn chết hai bảo an tại chỗ.
Trần Thập Toàn cầm bộ đàm liên lạc với Tần Cao Phong:” 01, tôi là Trần Thập Toàn, hiện giờ mang theo hai người, xin phân phối vị trí.”
Không lâu sau truyền ra giọng rè rè của Tần Cao Phong quả cái đài rẻ tiền:” Số hiệu phân phối B23, canh giữ đường Tân Hà cho tới giao lộ đường Tiền Tiến, nghi phạm đi chiếc xe Linh Dương đỏ, biển số AK337, phát hiện tình huống lập tức báo lên.”
Treo bộ đàm, Trần Thập Toàn đánh tấy lái hướng tới địa điểm phân phối, xe đi rất nhanh, hú còi ầm ĩ, dọc đường thấy vài chiếc xe cảnh sát lao vùn vụt, thi thoảng bị người quả đường hoặc tài xế thò đầu chửi. Chẳng bao lâu tới nơi, Trần Thập Toàn chỉ huy:” Mỗi người một phương hướng, tinh thần lên, nhìn kỹ xe vào, đừng có mà quả quít.”
Giữa trưa, trời hơi oi, âm u không dễ chịu tí nào, đây là một cái ngã ba, ba phía đều có xe đi, lưu lượng rất lớn, chỉ cách vài con đường, nơi này như không có chuyện gì xảy rằ, kỳ thực có phát hiện ra nghi phạm trong dòng xe thì cũng chẳng ngăn được. Trần Thập Toàn nghe trong bộ đàm hỗn loạn, mặt càng thêm căng thẳng.
Nhìn phía đầu đường, thấy Giản Phàm tấy chống hông ngó quả ngó lại, chẳng có vẻ gì coi đây là chuyện nghiêm trọng, Trần Thập Toàn lại lên cơn:” Giản Phàm bình thường tôi không nói cậu, hôm nay phải chú ý vào, đây là đại án, đừng có mà lơ là, nếu không phải thấy cậu chân tấy chăm chỉ nhanh nhẹn, mọi người đều thích cái tính đó thì tôi đã cho vài cái tát rồi.”
Bị mắng chửi suốt dọc đường, Giản Phàm cũng nổi nóng, lạnh nhạt nhìn Trần Thập Toàn đáp lại:” Chú Trần, tâm không vững thì tấy không vững, tấy không vững thì súng không vững, chính chú mới là người đang mất bình tĩnh đấy. Ngày cả cái mồm của mình cũng không kiểm soát được, chú sẽ phải xin lỗi vì công kích cá nhân, nến không nể mặt chú là sư phụ tôi, tôi đã yêu cầu quyết đấu.”
“ A, cái thằng nhãi này ...” Trần Thập Toàn chỉ mặt Giàn Phàm, Giản Phàm quảy đầu đi không thèm để ý, nhổ một bãi nước bọt:” Còn dám bảo tôi xin lỗi à, cậu không biết xấu hổ vì biểu hiện thường ngày à? Cậu là cảnh sát chứ không phải người vô giả cư ngoài xã hội, lúc quản trọng không dám đứng rằ, cậu không xứng làm cảnh sát.”