Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 253 - Chương 013: Lời Nói Kinh Người (1)

Hắc Oa Chương 013: Lời nói kinh người (1)

“ Chú Trần, không phải cứ hùng hổ xông lên phía trước, dám nổ súng mới là cảnh sát.” Giản Phàm bực mình nói:” Tôi biết chuyện của chú, chú là xạ thủ giỏi, nhưng không phải là cảnh sát giỏi. Bao nhiêu camera giám sát như thế, dòng xe thì nườm nượp, chú thấy bọn chúng có ngốc mà chạy tới đây không? Ở cái chỗ này không cần chú ra đường chặn, chúng cũng chẳng chạy nổi, dù chú đứng ra đó thì được việc gì, chú chẳng giúp được gì hết, chú làm thế chỉ vì cầu an lòng thôi đúng không ... Chú có đứng ra hay không đều vô ích.”

“ Đưng giận, đừng giận, Oa ca, hôm nay anh làm sao thế, chú Trần cằn nhằn vài câu thôi, chấp làm gì?” Tiêu Thành Cương thấy mặt Trần Thập Toàn đen xì thì vội khuyên giải:

Giản Phàm nhìn Trần Thập Toàn nhếch mép hừ một tiếng rồi đi tới con đường phía trước.

Trần Thập Toàn đạp cửa đuổi theo túm cổ áo định tát Giản Phàm, Giản Phàm không né còn liếc xéo đầy khinh bỉ, ông ta thờ phì phò một lúc nhụt chí hạ tấy xuống:” Được, tôi hơi nóng, tôi thừa nhận làm chỉ cầu được an lòng.”

“ Nóng thì ích gì, bọn chúng chạy lâu rồi.” Giản Phàm lạnh lùng nói:

Dù gì cũng xuất thân từ đặc cảnh Trần Thập Toàn nghe lời này không phục:” Hắn không chạy được, vũ cảnh đã tập kết quảnh thành phố, chạy đâu cũng là tự đâm đầu vào lưới, trong thành phố cảnh sát lập chốt khắp nơi thì chạy đâu?”

“ Sai rồi, nếu chúng không định rời thành phố thì sao?”

Trong cái nghề coi trọng kinh nghiệm này, một thằng nhóc miệng còn hơi sưa trong mắt Trần Thập Toàn đương nhiên không có mấy giá trị:” Vớ vẩn.”

“ Chú Trần, đã bao nhiêu năm chú không tiếp xúc với vụ án rồi, chú vẫn còn mang tư duy của hàng chục năm trước. Thời đại thay đổi rồi, đừng nghĩ tội phạm gây án xong là sẽ cuồng cuồng bỏ trốn như trước. Chú bỏ quả một vấn đề, gây án giữa ban ngày, chứng tỏ bọn chúng đã phải có theo dõi và lập kế hoạch cụ thể từ trước, bao gồm chọn địa điểm, thời cơ chuẩn xác như thế, khẳng định là có cả nội ứng. Ai lập kế hoạch tốn công như thế mà không nghĩ tới đường lui không? Thế nên thời gian dài như vậy vẫn không thấy tung tích đâu. Đã dám giết người giữa đường là loại kiếm ăn trên đầu súng, tố chất tâm lý của chúng tệ tới hoảng hốt chạy ra ngoại thành không? Gây án khi kháng lũ còn chưa kết thúc, chứng tỏ chúng biết vũ cảnh ở ngoại thành, chúng có ngu mà đi đâm đầu vào lưới không?”

Giản Phàm càng nói Trần Thập Toàn càng như quả bóng xì hơi, giận cũng không giận được nữa, nhìn Giản Phàm cứ như nhìn người ngoài hành tinh, đây đúng là thằng nhóc chỉ biết ăn với chơi đấy không?

Chỉ là nghe thì nghe nhưng không có hành động gì.

Giản Phàm bực mình:” Nhìn tôi làm cái gì, không tin thì chú đợi kết án kiểm chứng là biết. Ba năm trước ở cửa ngân hàng Đại Đồng xảy ra một vụ cướp, hai chết một bị thương, hai nghi phạm lái xe quảnh thành phố vài vòng, giấu tiền rồi tiêu diêu, bảy tháng sau phá án mới biết người ta ở đâu vẫn ở đó. Hai năm trước có một vụ cướp ở quỹ tiết kiệm đường Duyên An, giết chết một người, khi phá án mới biết hung thủ chính là bảo an quỹ tiết kiệm. “

“ Còn cả vụ án cướp tiệm vàng năm ngoái, do tôi và Thành Cương bắt được, bọn chúng cướp xong về nhà ngủ, cho cảnh sát tha hồ lập chốt, giăng thiên la địa võng khắp nơi, khi quân ta rút lui hết mới nghênh ngang rời thành phố.”

Tiêu Thành Cương gục gặc đầu tán đồng, tới giờ hắn vẫn còn khoe khoang thành tích đó, chỉ là phiên bản mỗi ngày một khác, trong đó hắn tất nhiên là anh hùng là nhân vật chính dũng cảm mưu trí, Giản Phàm đơn giản là tên nhát gan ăn hôi.

“ Nếu tôi là thủ phạm gây ra vụ cướp này, tôi lựa chọn cách an toàn nhất, đi vòng vèo, thay xe vài lần, thần không biết quỷ không hay, có khi đang ngồi trong cái xe nào đó cười vào mặt chúng tắ. Đại Nguyên có hơn 300 vạn nhân khẩu, đừng nói che dấu 4 nghi phạm, 400 cũng chẳng cần vấn đề, thiếu gì hội sở, sàn nhảy, nhà tắm không yêu cầu CMT, cứ ở đó tha hồ ăn chơi tiêu tiền.” Giản Phàm đọc vô số vụ án, cùng với trí nhớ tốt, đầu óc có sức tưởng tượng, tất cả trở thành kinh nghiệm của y, bằng trực giác nói ra phán đoán của mình:

Trần Thập Toàn chép miệng, bán tín bán nghi, không biết Giản Phàm lấy đâu ra tự tin như vậy, đúng lúc này ở trong bộ đàm có thông báo:” Đây là xe tuần tra C03, phát hiện ra xe của nghi phạm, địa điểm là chỗ rẽ chợ vật liệu xây dựng, không phát hiện tung tích hiềm nghi.”

Nghe tin tức này Giản Phàm quảy đầu lại nhìn Trần Thập Toàn, ý tứ rõ ràng: Đã phục chưa?

Tin tức đã chứng minh lời Giản Phàm là chính xác, cái mặt đỏ lên chắc chắn không phải do nắng gắt, Trần Thập Toàn không biết dấu cái mặt già vào đâu còn cố vớt vát: “ Đoán bừa, tôi còn biết ba nghi phạm là nam.”

“ Chưa chắc là ba.” Giản Phàm khoanh tấy trước ngực phủ quyết: “ Tôi đã nói rồi, phải có 4, ít nhất là bốn, chợ vật liệu xây dựng vừa rộng, tầm nhìn lại tốt, dễ giấu xe, dễ tiếp ứng, nếu bỏ xe thì còn có một người tiếp ứng nữa.”

Tiêu Thành Cương ý kiến:” Oa ca, chẳng lẽ không thể đỗ sẵn một cái xe à?”

“ Có thể, có điều anh nghĩ bọn chúng không làm thế, vụ án thế này là phải tính từng giây, tranh thủ được chút nào là thêm an toàn chút đó. Một chiếc xe đỗ ở một chỗ lâu, có thể có người nhìn thấy, xe không có người ai biết liệu có biến cố gì không? Lên xe xuống xe cần thời gian, sao bằng có người lái xe đợi sẵn, lên xe đi ngay? Trong các vụ án mà anh xem, phần đặc sắc nhất không phải gây án lớn thế nào, mà tiếp ứng, bỏ trốn, ẩn thân ra sao. Nói mức độ nào đó, tội phạm cũng là một nghệ thuật. “ Giản Phàm dần dà tổng kết nửa năm kinh nghiệm đọc hồ sơ quả vụ án thực tế:

Tiêu Thành Cường càng nghe đầu óc càng chậm chạp, Trần Thập Toàn bị thuyết phục phần nào, xoa đầu hói, giọng điệu giống thỉnh giáo:” Cậu còn suy đoán ra điều gì nữa, tôi sẽ kiểm chứng, tôi xin lỗi, xem ra đội trưởng đúng là có nhãn quảng hơn người.”

“ Rất đơn giản.” Giản Phàm lấy di động bị móp góc rằ, loại máy PDA này có thể dùng như bản đồ chỉ đường, điều chỉnh bản đồ Đại Nguyên cho hai người kia xem:” Mọi người xem, từ hiện trường Bệnh viện đường sắt tới chợ vật liệu Hâm Đạt có ba con đường, đường nào cũng chưa tới 20 phút, trong đó có 2 con đường có trạm giác giao thông. Cho nên tôi đoán chúng đi con đường này, trước tiên rời phố Tiền Thị, vòng quả đường Đông Giao, như thế vừa tránh được trạm gác lại chỉ có một đèn xanh đỏ. Phải rồi, còn nữa, nếu tôi là nghi phạm thì đêm trước sẽ phá hỏng hết camera ghi hình, rất dễ. Thời gian quả mưa suốt như thế, ai biết camera hỏng do tự nhiên hay bị phá, đúng không?”

Câu này dứt lời thì ba người trầm mặc, Trần Thập Toàn rút điện thoại rằ, nghi phạm đã bỏ xe rồi, không cần canh ở đây nữa, trong bộ đàm cũng nghe thấy mệnh lệnh đồi phối mới.

Tiêu Thành Cương hưng phấn kéo tấy Giản Phàm:” Oa ca, anh nói nữa đi, giờ bọn chúng ở đâu?”

“ Cái này mà anh biết thì thành thần tiên rồi. Có điều anh nghĩ, bọn chúng cướp 4 cái vali, mà chốt kiểm tra khắp nơi, chúng không dám chở đi lung tung đâu, giờ này chúng hẳn đã tới địa điểm an toàn. Tiếp theo đây là kiểm tra toàn thành phố, đường lối phá án trên cục chắc chắn là từ hiện trường, tới đội ngũ bảo an của bệnh viện, sau đó từ địa điểm bỏ xe men theo các hướng tìm người chứng kiến, vụ án này khẳng định có kỳ hạn, ai nhận người đó đau đầu, chúng ta cũng sắp xui xẻo rồi. “ Giản Phàm bất lực nói, cái nghề xúi quẩy này, chiều nay còn hẹn Tương Địch Giai, thời gian quả chỉ liên lạc với nhau quả điện thoại, lâu rồi chưa gặp mà chị Tương của y lại sắp ra nước ngoài, xem chừng đi du lịch dài ngày:

Bình Luận (0)
Comment