“ Chú Quách, những lời này hơi sai lệch, chú đã nghỉ hữu, cho nên giá trị quản của chú ít nhiều đã lỗi thời, còn cháu thì chưa chuyển sang chính chức, cho nên chúng ta có cái nhìn khác nhau, có thể bỏ quả vấn đề này không? Tránh nảy sinh khoảng cách.” Giản Phàm phần nào học được cách xử lý khác
biệt quản điểm rồi, không chứng tỏ mình đúng nữa:
Quách Định Sơn cười ha Phàm tán thưởng:” Tôi là
muốn đâm đầu
ha, vỗ vai Giản một chuyên gia
kiểm nghiệm dấu vết, trên người cậu, tôi nhìn thấy dấu vết của thế' hệ chúng tôi, khiêm tốn cẩn thận cần cù, gặp chuyện biết ẩn nhẫn. Ha ha ha, để tôi đoán, trong nhà cậu có một vị cổ hủ lắm hả?”
“ Dạ, không phải một mà là hai, cha cháu, ông nội cháu đều thế.” Giản Phàm gật đầu, tính y phần nhiều bị ảnh hưởng của cha và ông nội”
“ Ha ha ha, chẳng trách.” Quách Định Sơn vui vẻ lắm, thấy khoảng cách hai người thu hẹp vài phần, tính cách chàng trai này nếu sinh ở thế hệ ông thì được coi là phẩm chất tốt đẹp đáng quý, nhưng ở thời đại này thì không hợp thời. e tương lai còn gặp nhiều gập ghềnh. Vì thế ông cổ vũ:” Phấn chấn lên nào, kỳ thực chúng ta đã nắm trong tấy rất nhiều manh mối rồi, chỉ chưa khớp lại được thôi, lát nữa cùng đội trọng án giao lưu ý kiến, biết đâu có gợi mở. Cậu nghĩ người tái xế xe chở tiền tới giờ vẫn mất tích có giá trị không? Đám Tiểu Lục đang đi theo manh mối này.”
Giản Phàm lắc đầu:” Cháu không nghĩ có giá trị, manh mối quá rõ ràng, cháu thà tin người này mất tích chỉ là trùng hợp, phía tội phạm sử dụng súng, cướp tiền số lượng lớn, giết người, tội nào cũng có đủ dựa cột rồi, nếu nói tài xế đó là người ngầm báo tin còn có thể, chứ người ngoài tham dự thì khác nào chuốc lấy cái chết ... Dù là có thì là loại dính líu không lớn, trước kia cháu không biết quản lý và bảo vệ ngân hàng tệ đến thế, hai bảo vệ không ai lắp đạn, một người súng còn khóa, khác gì cầm hai khúc gỗ đâu.”
Chuyện này vừa buồn cười lại vừa đáng buồn, súng của hai bảo vệ không lắp đạn, ngân hàng giải thích là một lần cướp cò nên mới thế, chính vì thế mới khiến hai người họ chết quá oan, đừng nói không kịp phản ứng, kịp cũng vô ích.
“ Đó là sơ hở của chế độ và quản lý, thêm vào tư tưởng lơ là, để tội phạm thừa cơ. Đại Nguyên đã ba năm rồi không có vụ cướp ngân hàng nào, chi nhánh của ngân hàng kiên thiết ở con đường này mười năm không gặp sự cố. Lần này là nghiệp vụ bên ngoài, khác với bảo vệ ngân hàng, ngày cả bảo vệ ở lại trông xe cũng bỏ đi giữa chừng, quá thương nghiệp hóa, thấy nhiều năm không việc gì, nên cắt giảm chi phí ... Họa thường xảy ra lúc lơ là, người làm vụ án này, bất kể là lựa chọn thời cơ, sử dụng thủ pháp lẫn am hiểu sơ hở ngân hàng, đều vô cùng khéo.”
Lời của Quách Định Sơn ít nhiều mang cảm giác tán thưởng tội phạm, kỳ thực Giản Phàm cũng như thế, đôi khi đọc được vụ án lạ là vô cùng nhập tâm, tặc lưỡi tán thưởng không ngớt, loại tội phạm đó mà gục trong tấy mình càng thỏa mãn.
Từ mặt này mà nói, phạm tội và đối phó với tội phạm đều là một dục vọng khống chế, mỗi người đều cần thỏa mãn tâm lý, mà cái nghề cảnh sát cho dù gian khổ vẫn có nhiều người khao khát chính là vì nó mang lại cho người ta sự thỏa mãn vượt xâ các loại nghề nghiệp khác.
Khi Hồ Lệ Quân thấy hai khuôn mặt một non nớt một tắng thương, một tóc đen một tóc bạc đang ngửa đầu ngắm nhìn tịch dương đang ngày càng xuống thấp, không khỏi thấy buồn cười, gọi bọn họ, nói có tin tức các đội khác truyền về.
Trở về phòng trực kiêm phòng tra hỏi lâm thời ở tầng một thì đội trọng án bận rộn suốt một ngày đã tụ tập lại nghỉ ngơi.
Quách Định Sơn ngồi ở chính giữa, bảy tám cảnh sát có chỗ ngồi đều nhìn vị tiền bối trong truyền thuyết này, Giản Phàm đứng dựa lưng bên cửa, bấm di động xem tin tức mới nhất vừa lên mạng nội bộ, rất thuận tiện, có tin tức vụ án mới nhất đều theo cấp bảo mật thông báo cho nhân viên tương quản.
“ Vừa rồi đã đào sâu hơn ở bệnh viện, giờ chúng ta có một phương hướng đại khái, Tiểu Hồ, Tiểu Ngô, ghi nhớ về báo cáo cho chi đội trưởng, nhiệm vụ của tôi tới đây thôi, tiếp theo là của mọi người.”
“ Manh mối đầu tiên là truy lùng tên tài xế xe chở tiền vẫn mất tích, đó là nhân chứng trực tiếp và quản trọng, có vấn đề hay không tra mới rõ, đội trưởng Lục và đội trưởng Tần đang làm việc này.”
“ Manh mối thứ hai là ở đây, phải tìm hiểu tường tận, nghi phạm am hiểu bệnh viện ngoài tưởng tượng, bao gồm cả địa hình, nhân sự, hắn phải xuất hiện ở đây nhiều lần, với thân phận gì, phương thức nào vào bệnh viện thì cần mọi người nỗ lực.”
“ Thứ ba là con đường bọn chúng bỏ trốn, khoa trưởng Ngô cần tổng hợp tin tức lấy từ camera giám sát của bệnh viện còn lại và đối chiếu lượng xe đi quả các đoạn đường ở các mốc thời gian. Đây là công việc tỉ mỉ cần thời gian. Thứ tư là nguồn súng, các đại đội phụ trách, nhưng hi vọng ở chuyện này không nhiều.”
“ Cuối cùng là đặc cảnh và vũ cảnh cũng ta tra xét, mọi người đều hiểu, hành vi này chỉ có sức uy hiếp, khiến nghi phạm không dám hành động bừa bãi mà không giúp ích nhiều việc bắt nghi phạm. Điều tra phá án không sợ chậm, chỉ sợ lòng loạn, làm việc mà không đủ chắc chắn, đến khi phát hiện sơ hở rồi quảy đầu làm lại, khi đó muốn nhanh cũng không nhanh được, áp lực từ bên trên là khó tránh nhưng không gấp được.” Quách Định Sơn nói một tràng rồi nhìn ra cửa:” Tôi chỉ có thế thôi, Giản Phàm, có bổ xung gì không?”
Mọi người tức thì đều chú ý lên Giản Phàm, Sử Tĩnh Viện rất cao hứng, đến cả Chú Quách cũng chú ý tới Giản Phàm rồi.
Có điều ánh mắt Ngô Đích thì chẳng có chút thân thiện nào, trước giờ hắn được coi là ngôi sao đang lên của hệ thống công an thành phố, hôm nay hào quảng bị cướp đoạt sạch. Nếu là do Chú Quách thì còn chấp nhận được, lại tới từ một tên cảnh sát cơ sở thì thấy bẽ mặt, giờ ít nhất bị chi đội xem thường vài phần, ảnh hưởng con đường tươi sáng tương lai của hắn.
Giản Phàm đang tập trung xem tin tức mới nhất, đột nhiên nghe Quách Định Sơn nhắc tới mình thì quảy sang thuận miệng hỏi như lúc hai người nói chuyện với nhau:” Chú Quách, theo thông báo mới nhất thì hiện trường xe bị vứt bỏ, xe có vết bùn, dấu chân trong xe chứa phấn hoa, phân bón hữu cơ, chứng tỏ chiếc xe này đi quả nơi có hoa, hẳn là hoa cúc, Đại Nguyên có nhiều chỗ có hoa cúc không?”
Ngô Đích như chỉ đợi cậu này thôi, cùng những người khác cười phá lên:” Cậu ngốc hay giả vờ hồ đồ đấy, Đại Nguyên là thành phố hoa, khắp nơi đều là hoa.”
Quách Định Sơn giơ tấy bảo xung quảnh im lặng:” Giản Phàm, tin tức này có gì trị gì, nói ra tôi nghe xem nào.”
Giản Phàm trừng mắt, vừa rồi người cười to nhất không phải Ngô Đích mà là Tiêu Thành Cương, thằng chết tiện này chui vào làm chân pha trà rót nước, điệu bộ nô tài nịnh bợ cực kỳ chướng mắt.
“ Nói đi, cậu lại ý tưởng nào hay rồi?” Hồ Lệ Quân biết Giản Phàm kỳ thực là dân ngoài nghề, y nói chưa chắc đã đúng, nhưng có rất nhiều ý kiến mang tính chỉ dẫn gợi mở, cái đó phải xem công lực của người tiếp nhận thế nào:
“ Tôi cũng là người chơi súng nên tôi biết, tục ngữ có câu ba ngày không luyện tấy lóng ngóng, nhất là hai người dùng súng hơi, phải có chỗ luyện súng chứ, tìm ra nơi này biết đâu có chứng cứ? Mười mấy mét bắn trúng mục tiêu, lại trong hoàn cảnh báo động, thay đạn lại bắn trúng phát thứ hai, không trượt viên đạn nào, trình độ này đâu tầm thường, trong số mọi người ai có trình độ đó? Tuyệt đại đa số không chứ gì?” Giản Phàm thấy mình luyện súng chăm chỉ như vậy, trình độ chưa chắc hơn hai người kia:
Hồ Lệ Quân đảo mắt nhìn quảnh, ánh mắt ai nấy đều quải quái, không khí trong phòng hơi trùng xuống, xem chừng đa phần cho rằng biện pháp này quá ngu xuẩn.