Không ai thèm nói, không ngờ nhảy ra một kẻ đánh chó rớt nước, Ngô Đích tóm lấy ngày đề tài này:
- Giản Phàm, cậu có biết Đại Nguyên lớn cỡ nào không?
Giản Phàm lắc đầu, vấn đề này chưa bao giờ để ý.
“ 6988 km vuông, xung quảnh thành phố chủ yếu là bán sơn địa, đồi núi đất vàng, có quá nửa địa phương trồng hoa cúc hoặc là hoa cúc dại, chỉ cần đi ra ngoài là giày của cậu dính phấn hoa, muốn tìm kiếm khu vực lớn như thế cần bao nhiêu nhân lực? “ Ngô Đích thao thao bất tuyệt, liên tục bới móc sơ hở trong lời Giản Phàm, chất vấn:” Dù có điều toàn bộ cảnh sát tới cũng chưa chắc tìm rằ, từ tỉ lệ mà nói còn khó hơn tì nghi phạm trong hơn ba trăm vạn nhân khẩu. Cậu xác định chúng nhất định thử súng chứ? Nhất định là thử ở Đại Nguyên chứ ? Nếu vậy dù tìm được nơi chúng thử súng, ích gì cho việc truy bắt chúng?”
“ Cái này tôi chưa rõ.” Suy nghĩ chỉ mới lóe lên trong đầu, Giản Phàm không xác định:
“ Thế nói làm gì, chẳng bằng cậu tìm luôn chỗ ở của nghi phạm đi, còn dễ hơn đấy.” Ngô Đích kết thúc màn diễn thuyết trịnh thượng:
Giản Phàm ngượng ngùng gãi đầu, cực kỳ hối hận thời đi học mình không chú ý, kiến thức địa lý nhân văn cơ bản này mà không rõ. Lại nhìn Ngô Đích, nụ cười nửa miệng tự cao, làm ra vẻ lãnh đạo chỉ huy mọi người làm việc, lòng hết sức khó chịu.
Quách Định Sơn dù sao về hưu rồi, cho dù nhìn ra thái độ của Ngô Đích có vấn đề cũng không tiện lên tiếng, thảo luận xong cáo từ, đi quả thiện chí vỗ vai Giản Phàm một cái.
Sử Tĩnh Viện và đội trọng án tiếp tục công việc, Hồ Lệ Quân tới bên cạnh Giản Phàm đang nhíu chặt mày, nói:” Đừng sợ sai, có ý kiến là tốt.”
“ Sai?” Giản Phàm ngẩn rằ: “ Ai nói là tôi sai? Chị Hồ, tôi vẫn giữ phán đoán của mình, đây là vấn đề thường thức, loại vụ án này khả năng chúng phải chuẩn bị vài tháng, trong thời gian đó ở Đại Nguyên điều tra không thể ít, chúng phải đảm bảo trạng thái của mình, không thể không tập luyện. Cách này khó thì khó, chính thế nghi phạm có lẽ không để ý, là cơ hội cho chúng ta đâm sau lưng chúng ... Thành Cương, mày mà cười nữa tắo đá chết giờ.”
Trong cái đội ngũ này chỉ có một người mà Giản Phàm dám chửi, không chửi hắn thì ai?
“ Vấn đề này chúng ta bàn bạc sau được không, cậu và Quách Lão đưa ra nhiều phương hướng cần xem xét, tôi không còn đủ lực lượng chia ra làm việc này nữa.” Hồ Lệ Quân khó xử, dọn tài liệu chuẩn bị đi:
Không ngờ lần này Giản Phàm rất cố chấp, giang tấy ra chắn cửa:” Không được, tôi muốn tra manh mối này, chính chị bảo tôi phải kiên trì, bây giờ tôi kiên trì, vì sao muốn tôi bỏ, tôi không cần chị phân cho lực lượng, nhưng chị không thể không ủng hộ tôi chút nào chứ?”
Hồ Lệ Quân nhìn vẻ mặt kiên định của Giàn Phàm, cánh tấy giang ra suýt chạm vào ngực cô, cô thì không chịu lùi. Vì thế hai người có thể chạm nhau bất kỳ lúc nào, kỳ thực mỗi lần tiếp xúc với chàng trai từng đụng chạm thân thể mình, cô đều có chút thiếu tự nhiên.
Tiêu Thành Cương ở sau lưng giơ tấy nói như hô khẩu hiệu: “ Oa ca, em ủng hộ anh, em và anh cùng tra, manh mối này vô cùng có giá trị.”
“ Chị xem, con mắt của quần chúng rất sáng.
“ Giản Phàm vui lắm, thế là có người ủng hộ mình rồi, tuy thằng này hơi ngốc chút:
Hồ Lệ Quân đành chấp nhận: “ Được rồi, ở đây tạm thời không cần hai cậu nữa, các cậu có thể đi, tôi sẽ thông báo cho đồn cảnh sát hiệp trợ, nhung nếu tình hình có thay đổi, phải sẵn sàng về nghe lệnh bất kỳ lúc nào.”
Giản Phàm đứng nghiêm chào:” Được, cám ơn chị.”
“ Tránh rằ, muốn điều tra thì bắt đầu đi. “ Hồ Lệ Quân quát một tiếng khiến Giản Phàm phải thu tấy lại, đi quả rồi chợt quảy đầu hỏi: “ Giản Phàm, cậu muốn chứng minh mình khác người phải không?”
“ Tôi không cần chứng mình vì tôi vốn khác người mà, tôi không có mấy tri thức chuyên nghiệp, không rõ thủ đoạn điều tra, nhưng tôi luôn làm hết sức bất kỳ việc gì trong phạm vi năng lực của mình. “ Giản Phàm trả lời vô cùng nghiêm túc:
“ Được rồi, tôi coi đây là tuyến manh mối thứ sáu, nhớ báo cáo. “ Hồ Lệ Quân chỉ khẽ gật đầu rồi đi, cô dù tán thưởng Giản Phàm chăng nữa cũng không thể ủng hộ y một cách vô nguyên tắc được, hệ thống công an là tổ chức đề cao tập thể hạn chế cá nhân phát huy:
Không còn ai nữa, Giản Phàm nhìn Thành Cương cảm thấy vô cùng thân thiết:” Đi thôi, cám ơn mày vào lúc quản trọng ủng hộ anh.”
“ Tất nhiên là ủng hộ anh rồi, đi theo anh có cái ăn, đi theo anh có thể cùng làm viếng, em ở đây không đi móc nhà vệ sinh thì đi pha trà rót nước.” Tiêu Thành Cương cười rách miệng,
Giản Phàm bực tức xoay người bỏ đi, Tiêu Thành Cương lật đầu theo sau, ra tới ngoài cửa thì hiện trường đã được dọn dẹp, giải phân cách đã được thu về, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Tiêu Thành Cương đột nhiên kéo tấy lén lút chỉ:” Này này Oa ca, anh xem có phải là đối tượng của lớp trưởng không? Bọn họ đang nắm tấy kia, có phải là Ngô Đích không, mẹ, cái tên ngầu.”
Giản Phàm quảy đầu nhìn, Ngô Đích và Dương Hồng Hạnh đang đứng ở bãi đỗ xe nói chuyện gì đó. Ngô Đích dáng cao ráo phải xấp xỉ 1m8, không điển trai nhưng tướng mạo đường đường. Dương Hồng Hạnh mặc cảnh phục vẫn yểu điệu xinh đẹp, thấp hơn hắn một cái đầu, cô ngửa mặt lên, hai tấy còn nắm tấy Ngô Đích cực kỳ thân mật.
Ngô Đích lên xe rồi cô vẫn đứng vẫy tắy, ôn nhu không nói lên lời, giống như hôm đó vẫy tấy với mình vậy, không giống vẻ đanh đá thường ngày.
Vốn đã chướng mắt với tên Ngô Đích rồi, không ngờ tên này con như ruồi vo ve làm mình khó chịu, Giản Phàm vốn định tránh mặt Dương Hồng Hạnh, không ngờ Tiêu Thành Cương lại oang oang gọi:” Lớp trưởng, đối tượng của chị đấy à?”
Dương Hồng Hạnh giật mình quảy lại nhìn thấy Giản Phàm, hẳn là nhìn thấy cảnh vừa rồi, có điều vẻ mặt không giống đang ghen, cố ý nói:” Đúng đấy, sao nào? Là phó khoa trẻ tuổi nhất của cục, đối tượng trong nhà giới thiệu.”
Khi nói những lời này vẫn chú ý sắc mặt Giản Phàm, còn Giản Phàm là lạ, bình thản nhìn cái chóp mũi hếch lên của Dương Hồng Hạnh, trừng mắt như muốn khiêu khích.
“ Không tệ, không tệ, hơn anh em chúng tôi xâ, lớp trưởng, sau này nâng đỡ nhé.” Tiêu Thành Cương tranh thủ nịnh bợ:
Tâm tư Dương Hồng Hạnh chỉ ở Giản Phàm:” Còn anh thì sao, sao không nói gì? Có phải là lửa ghen thiêu đốt không? Có phải là thấy vị khoa trưởng trẻ như vậy, tự thẹn không bằng?”
“ À, lại còn lửa ghen thiêu đốt.” Một câu nói vô tâm nhưng đụng chạm vào vết thương lòng của Giản Phàm làm giận tới cười lớn, nói không lựa lời:” Anh thấy em mới là đang bị lửa thiêu ấy, xuân tâm hừng hực, không nén được nữa chứ gì? Cơ mà thế có sáng Tần chiều Sở quá không?”
“ Anh ...” Dương Hồng Hạnh tái mặt, vốn chỉ trêu một câu, không ngờ kết quả lại bị đáp trả bằng câu hàm ý ác độc như thế, chẳng nghĩ gì co chân đá luôn:
Chỉ nghe "á" một tiếng, có người ngã ngay, không ngờ Giản Phàm nhanh nhẹn né tránh, Tiêu Thành Cương không biết trúng chỗ nào mà gục xuống, Dương Hồng Hạnh vốn định đuổi theo Giản Phàm, nhưng Tiêu Thành Cương nằm đó, xấu hổ đỡ hắn dậy, không nói một lời, tức giận đi vào bệnh viện.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, nhưng càng nghĩ lại càng thấy vấn đề, Giản Phàm tuy thường ngày cũng hay nói chướng tắi, nhưng không bao giờ trực tiếp xúc phạm người khác, câu vừa rồi quá độc địa, tựa hồ không giống con người anh ấy.
Chẳng lẽ mình làm sai điều gì rồi sao?