Dương Hồng Hạnh băn khoăn về hành động vừa rồi của Giản Phàm, càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng rút di động gọi điện cho quân sư đầu chó của mình:” Vũ Vân, em rảnh không, chị muốn hỏi em một chuyện, được rồi chị đợi ... chuyện là thế này, lúc nãy chị và anh Ngô Đích gặp nhau ở cổng bệnh viên ...”
Dè đâu ở đầu bên kia Lương Vũ Vân vừa rời văn phòng đi ra chỗ vắng người còn chưa nghe tới đoạn lời nói của Giản Phàm đã kêu lên:” Đại tỷ, chị có bị ngốc không thế, chị muốn khơi lên lòng ghen tuông của anh ấy sao? Chị ơi là chị, em bảo chị nhé, đừng thử thách tình cảm của nam nhân, đó là sai lầm mà bọn nữ sinh cao trung mới mắc phải.”
“ Này, em còn chưa nghe hết đã mắng chị rồi.” Dương Hồng Hạnh hơi chột dạ, song vẫn chưa cam lòng:
“ Không cần chị kể, hiển nhiên là Giản Phàm nói gì đó khó nghe, nên khiến chị bất an gọi điện tìm em chứ gì? Chị quên cô gái kia bỏ rơi anh ấy vì cái gì rồi hay sao mà còn lấy chàng trai khác đi kích thích người tắ, em không mắng chị thì mắng ai? Lần này em đứng về phía anh ấy.” Lương Vũ Vân hết sức tức giận:
Dương Hồng Hạnh lập tức ý thức được sai lầm của mình, thấy mình vừa làm một chuyện khủng khiếp, rối rít hỏi: “ Chị phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói gần như cầu khẩn ấy làm Lương Vũ Vân mềm lòng thương hại, nghĩ kỹ rồi mới từ tốn nói: “ Chị theo đuổi Giản Phàm, em hoàn toàn ủng hộ, tiếp xúc với anh ấy càng lâu càng nhận ra anh ấy là chàng trai tốt, nhưng lúc này vấn đề của anh ấy cũng rất nhiều, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nói hình tượng một chút thì anh ấy vẫn đang đi nhặt lại mảnh vỡ trái tim của mình, tình cảm của anh ấy không ổn định, vừa hoài nghi lại vừa muốn tìm một chỗ dựa, chị phải cực kỳ kiên nhẫn và bao dung anh ấy, dù hai người có tình cảm với nhau cũng chưa chắc gì đã thành, chị đừng quên còn trong nhà chị nữa nhé! Chị à, cả này của chị khó lắm đấy .”
19 giờ 40 phút, Lục Kiên Định và Tần Cao Phong chia nhau hành động, cuối cùng bắt được lái xe Liếu Húc Thành đã mất tích bảy tiếng ở một tiểu khu của Vạn Bách Lâm, thành viên đội trọng án lòng như lửa đốt chùm mặt đưa nghi phạm đầu tiên về đội trọng án. Thẩm vấn chưa được 20 phút thì nghi phạm trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân co giật, lăn lộn trong phòng. Kiểm tra càng nghi ngờ thêm vài phần, tên này bị nghiện, vậy là có động cơ gây án. Cùng lúc với việc cứu chữa nghi phạm, đội trọng án theo lời khai của Liêu Thành Húc triệu tập 5 người, trong đó có 3 người có tiền án.
Ở Bệnh viện Đường sắt, sau hai tiếc phác họa đã có bức hình đầu tiên, nhưng không được như ý lắm, vẻn vẹn chỉ là một bác sĩ đeo khẩu trang, cao từ 1m72 tới 1m76, nặng chừng 60 - 65 cân, mặt dài, trán rộng, lông mày rậm, khẩu âm bản địa ... Đặc chưng không ít, nhưng không cách nào định vị.
Ban CCIC do Ngô Đích chỉ huy cũng rất bận rộn, từ camera giám sát giao thông trích xuất ra hình ảnh 10 phút sau vụ án có 370 chiếc xe đi quả cổng sau bệnh viện. Trong quá trình xử lý lượng thông tin khổng lồ ấy Ngô Đích đã thể hiện được chỗ hơn người của mình, sau hai tiếng so sánh, tiến hành kiểm tra 13 cỗ xe đáng nghi, phát hiện trong đó có một chiếc xe báo mất tích ba ngày trước đó.
Tin tức phát đi khắp thành phố, cảnh sát sớm giăng thiên la địa võng khắp nơi nên nhanh chóng tìm được chiếc Jetta màu trắng vứt bỏ ở bãi cỏ bên đường quốc lộ khu Tiêu Thảo Bình, không có dấu vết gì giá trị. Nhưng bỏ lại trứng cứ trực tiếp nhất 4 cái valy trống, nghi phạm đã lần nữa bỏ xe.
Tới đây toàn bộ vụ án trở nên rõ ràng hơn, Ngô Đích bất giác dùng giả thiết bốn hiềm nghi A, B, C, D của Giản Phàm, lấy A là nghi phạm lãnh đạo, nhưng Ngô Đích còn đưa ra miêu tả càng chuẩn xác hơn Giản Phàm, đó là: Người này sau khi rút vào bệnh viện, hư trương thanh thế chỉ huy đội ngũ bác sĩ cấp cứu phá hỏng hiện trường, còn bản thân từ khu phòng bệnh lái xe thẳng tới chọ vật liệu Hâm Đạt, thời gian vừa vặn cùng chiếc Linh Dương đỏ tới chợ. Như thế người đoạn hậu thành người tiếp ứng, sau đó bốn nghi phạm cạy valy tiền, đi vòng quảnh thành phố, vứt xe lần thứ hai, biến mất.
Nói cách khác trong khi hơn hai nghìn cảnh sát bận rộn chặn các lối ra khỏi thành phố thì bốn nghi phạm lái xe quảnh thành phố, trải quả hai lần bỏ xe đã kim thiền thoát xác thành công, biến mất khỏi tầm mắt cảnh sát.
Hiện trường vụ án không khiến thành viên đội trọng án sợ, nhưng khi thủ pháp gây án tinh xảo lộ rằ, thành viên tổ chuyên án không ai không hít một hơi lạnh.
Lục Kiên Định thì nhắm chuẩn tài xế có thành phần hiềm nghi, cứ theo manh mối này điều tra.
Ở bộ chỉ huy Ngô Đích sau khi có thành tựu sơ bộ càng thêm tự tin chỉ huy một đám cảnh sát tinh anh đào tạo chính quy ý đồ thông quả hình ảnh camera giao thông khả năng lấy được đặc trưng của nghi phạm. Hồ Lệ Quân vẫn ở bệnh viện đào bới tin tức từ lời khai nhân viên bệnh viện, phạm vi mở rộng tới cả những nhân viên tạm thời từng làm việc ở bệnh viện như đốt lò, khuân vác cùng công nhân vệ sinh thêm vào một đống tài xế, phạm vi quá lớn.
Nhân viên tra xét ở các con đường không giảm mà tăng bộ phận vũ cảnh, tấm lưới lớn này chưa chắc bắt được cá, nhưng nhốt cá trong phạm vi thành phố là không thành vấn đề, nghi phạm lớn gan tới mấy cũng dám đấu với vũ cảnh.
Thời gian đã trôi quả 8 tiếng, vụ án ngày càng rõ ràng hơn, mặc dù không có được tin tức về thân phận nghi phạm, nhưng có thể nói là tiến triển trọng đại rồi. Biết được phương thức gây án, biết con đường bỏ trốn, men theo đó tìm kiếm, ai cũng thấy cách nghi phạm không còn xâ nữa, đều kích động hoa chân múa tấy muốn là người đầu tiên phá án, đây sẽ là đột phá lớn trên sự nghiệp. Ví như Ngô Đích, ví như chi đội trưởng Ngũ, đều mong dựa vào vụ án này để tiến thêm một bậc, tương lai thay thế phó cục trưởng Tiêu. Các đại đội cũng tích cực, dựa vào vụ án này nói không chừng sẻ thành phó chi đội trưởng tiếp theo.
Đây là đội ngũ đặc thù, cái gì cũng có thể là giả, chỉ tỉ lệ phá án và phá đại án thì không ai xem nhẹ được.
Đúng rồi, còn một manh mối nữa, Giản Phàm.
Xem tin tức mới nhất của tổ chuyên án đưa rằ, không kìm được cảm khái: Bọn tội phạm này đúng là thông minh, bà nó chứ, mình có nghĩ vỡ đầu cũng không ra nổi, đoạn hậu rồi biến thành tiếp ứng, vứt một lần xe lại vứt lần được, thông minh, đặc sắc.
Cười nhét di động vào túi, trả tiền tắxi rồi xuống xem, mục tiêu ngày hôm nay là hộp đêm Thịnh Đường.
Thành Cương bị ném lại đội, ăn cơm xong tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Đồng đội người thì bận bịu giúp phá án, người không có việc gì thì theo đội trưởng tới đội trọng án giúp đỡ. Tinh thần tiểu tập thể trong hệ thống công an vô cùng nghiêm trọng, đội trọng án và đội hình cảnh giống như ngự lâm quân và người bình thường đi làm lính vậy, hai bên không ưa nhau mấy. Có điều đội một và đội trọng án thường xuyên hợp tác phá án, không có khúc mắc nhiều như vậy.
Xuống xe đi bộ, Mơ Hồ cười híp cả mắt chạy lên đón, ân cần đưa Giản Phàm lên tận phòng bao ở tầng 6, hôm nay làm ăn rất tốt, phòng nào cũng đủ giọng nam tiếng bắc truyền rằ. Tới cửa phòng 718 liền nghe thấy giọng nói quen thuộc:” Cởi cởi cởi ... Không chơi quịt, tôi không quịt, mọi người quịt cái gì?”
Là giọng Đường Đại Đầu, xen lẫn vào còn có tiếng cười của nữ nhân, Giản Phàm giật thót, chẳng lẽ trong phòng đó đang diễn trò thác loạn, đang nghĩ có nên vào hay không thì Mơ Hồ gõ cửa, Đường Đại Đầu hô lớn:” Vào đi.”