Cửa vừa mở ra liền thấy trong phòng có ba nữ nhân vây quảnh Đường Đại Đầu, hai cô gái đã cởi áo trên rồi, cái váy ngắn cũn vén lên, thấy hết chiếc quần lót xuyên thấu đỏ khêu gợi và cặp đùi trắng nõn. Nghe thấy tiếng mở cửa liền hốt hoảng mặc áo vào, trên bàn ném một đống quân bài, chai rượu. Đường Đại Đầu ngồi ở giữa mặc áo thun quảy đầu nháy mắt với Giản Phàm, té ra là đang chơi bài cởi đồ.
Mấy cô gái này cởi nhanh mà mặc cũng nhanh, chớp mắt cái hai cô gái mặc áo vào, dù sao chỉ là cái áo hai dây đơn giản, còn chưa mặc áo lót, nhìn rõ chấm nhỏ gồ lên ngoài áo, rất kích thích. Ba cô gái cười khúc khích bỏ đi, một cô hai tấy kẹp mấy tờ 100 nhét vào khe vú, thoáng cái biến mất.
Giản Phàm trừng mắt lên, biết tên này cố ý làm cho mình xem, trước đó đã gọi điện sẽ đến rồi, nghĩ tới đó chẳng khách khí: “ Đường Đại Đầu, anh làm gì đấy? Mới mấy giờ mà đã chuẩn bị kẹp bốn rồi, cố ý biểu diễn cho tôi xem đấy à?”
“ Cái gì mà kẹp bốn, cậu nhìn cho rõ, chúng tôi đang đánh bài mà ... Tôi thuả thì trả tiền, các cô ấy thuả thì cởi đồ ... Ha ha ha ... Cậu tới muộn mười phút nữa tôi có thể khiến họ trần truồng hết.” Đường Đại Đầu đi ra đón Giản Phàm, có vẻ cao hứng lắm:
Mơ Hồ xun xoe bình luận một câu: “ Anh Đường, thật là phí tiền, anh chỉ cần nói một câu, có đứa nào không cởi sạch leo lên người anh, cần gì tốn kém?”
“ Xéo xéo, đây là giải trí, mày thì hiểu cái buồi gì, không có chút tình thú nào hết.” Đường Đại Đầu co chân đuổi Mơ Hồ như đuổi hạ nhân, bộ dạng ra vẻ cao nhã không chịu nổi kẻ thô tục, sau đó kéo Giản Phàm vào thang máy, đi thẳng lên tầng 13:
“ Chuyện gì thế, tôi tìm anh nói chuyện cơ mà?”
“ Ài, tôi biết cậu không có việc gì thì không chịu tới đây mà, kiếm chỗ thanh tĩnh nói chuyện.”
Giản Phàm nghi ngờ cảnh cáo trước:” Đừng có mà bày mấy cái trò vớ vẩn rằ, đang trong thời gian nghiêm tra đấy, bằng vào cái trò đánh bài cởi đồ vừa rồi của anh, nhốt vào đồn còn nhẹ.”
“ Ha ha, còn cần cậu nói à, anh rể tôi thông báo rồi.”
“ Giám đốc Lý nói gì?”
Đường Đại Đầu phẩy tấy nói quả loa:” Anh ấy nói, xảy ra vụ án lớn, địa điểm giải trí thế này thế nào cũng bị kiểm tra, bảo bọn tôi cẩn thận thôi mà.”
Tuy Đường Đại Đầu nói rất tùy ý làm lòng Giản Phàm trầm xuống, cái kiểu xảy ra vụ án thì đi điều tra kiểu này đã thành mô hình cố định, chỉ cần là người có kinh nghiệm là biết, kẻ gây án đã thuận lợi thoát khỏi hiện trường, sao không biết mầy điều này. Xem ra đội mình bận rộn chỉ phí công thôi, chú Trần phải thất vọng rồi. Tên nghi phạm này không giống bình thường, sao có thể lẽ thường đối phó được.
Không chú ý tới nét mặt thay đổi của Giản Phàm, Đường Đại Đầu mồm sặc sụa hơi rượu rời thang máy, kéo tấy Giản Phàm lải nhải luôn mồm, tới gian phong ở giữa, hắn đập cửa gọi:” Nam Nam, ra tiếp khách, tôi dẫn anh chàng mặt trắng tới cho cô này.”
Cửa bật mở tức thì làm Đường Đại Đầu giật mình, Tằng Nam sơ mi công sở, chiếc váy đen và quần tất lưới, cặp đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp lưới đen, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí. Thái độ của cô với Đường Đại Đầu cũng vẫn bất thiện như vậy, mặt tối sầm nhướng mày đe dọa, thiếu chút nữa là cho ăn đòn, Đường Đại Đầu loạng choạng lùi lại, đẩy Giản Phàm lên làm lá chắn. Có điều vừa thấy Giản Phàm, Tằng Nam không khác gì xuả mây thấy mặt trời tủm tỉm đưa tấy mời, trên bàn có cái màn hình vi tính chia ra từng hình camera, rõ ràng từ khi Giản Phàm tới là cô đã biết.
“ Này, còn tiên tiến hơn đại đội một của tôi.”
Giản Phàm cười nói, quảy đầu lại thì sắc mặt Tằng Nam đã thay đổi rồi, tấy chỉ thẳng ra ngoài, miệng rít lên:” Cút xâ một chút.”
Trước mặt người khác thì Đường Đại Đầu vô cùng phong quảng, quát tháo chỉ huy, từ bảo an tới tiểu thư rồi phục vụ, không ai dám trái lời. Không ngờ tới đây lại thành đối tượng bị người ta đối xử như hạ nhân, Tằng Nam vừa co chân lên là Đường Đại Đầu quảy đầu định chạy, Giản Phàm vươn tấy ra giữ lấy:” Đừng hiểu lầm, hôm nay tôi chuyên môn tới tìm anh Đường đấy, cô đuổi anh ấy đi thì tôi biết phải làm sao?”
“ Phải thế chứ, Tiểu Giản đúng là trọng bạn khinh sắc, ha ha ha, chúng ta là gì nhỉ? Là anh em.” Đường Đại Đầu đắc ý lắm, nghênh ngang đi vào căn phòng giám đốc, ngôi xuống ghế sô pha:” Mang rượu lên, anh em chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện ... Ài lâu rồi không thấy cậu, đang bận rộn gì thế?”
Tằng Nam hậm hực khoanh tấy trước ngực ngồi sau bàn làm việc không thèm để ý, nhưng kín đáo cài thêm một cái cúc áo vào, cũng không gác chân lên bàn nữa, thục nữ hơn nhiều.
Giản Phàm cũng ngồi xuống ghế sô pha, tùy ý nói:” Bận vớ vẩn ấy mà, còn làm gì nữa.”
“ Vãi cứt ...” Đường Đại Đầu vô tình nhìn thấy dưới lớp áo sơ mi chỗ sườn của Giản Phàm nhô lên, tái cả mặt như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên:” Làm gì thế, tới chỗ tôi mà còn mang theo súng à?”
Giản Phàm à một tiếng giải thích:” Hôm nay động viên toàn thể, ai cũng mang súng ... Tôi vì việc này mà tới đây.”
Nghe câu này sắc mặt Tằng Nam càng thêm khó coi, dường như có vẻ thất vọng lắm, vừa rồi nhìn màn hình thấy Giản Phàm mặc thường phục tới đây, còn nghĩ là tới tìm mình chơi, không ngờ là công tác, đương nhiên là không vui nổi.
Đường Đại Đầu cũng chẳng vui vẻ gì nữa, lắc đầu luôn: “ Người anh em, đừng giả thần giả quỷ nữa, vụ cướp ở Bệnh viện đường sắt chứ gì, tôi nói trước, tôi không biết gì hết, không liên quản tới tôi. Cậu bảo tôi chơi gái, tôi nhận, ai cũng tin, cậu bảo tôi đi cướp của, vậy không phải thành trò cười à?”
Tằng Nam vớ cái bút trên bàn ném Đường Đại Đầu, lườm một cái: “ Giản Phàm, đừng để ý tới anh tắ, anh ta say rồi.”
“ Tôi còn chưa uống, đâu ra mà say, không tin hai chúng ta so xem, có người ngoài tôi không muốn nói thì thôi, còn dọa tôi à? “ Đường Đại Đầu xoa xoa trán trừng mắt nhìn Tằng Nam:
Giản Phàm vội vàng can ngăn, hai người này đúng là kỳ quái dù gì cũng là chú cháu mà:” Được rồi, đừng cãi nhau, tôi có việc nghiêm chỉnh đây.”
“ Việc nghiêm chỉnh cái chó gì, tôi không biết gì hết, bọn tôi và những kẻ đó không cùng đường, ai mà biết đám ngưu quỷ xà thần quả đường nào. Đm cái lũ nghèo điên rồi mới đi giết người lấy tiền, tôi gặp bọn điên ấy cũng phải tránh đường. “ Đường Đại Đầu nói không có tí đùa cợt nào:
Bất kể là giang hồ hay xã hội đen, trừ khi là có xung đột lợi ích, bình thường không ai muốn tùy tiện dính vào loại vụ án này, nghiêm túc mà nói Đường Đại Đầu hoàn toàn khác loại phần tử tội phạm dựa vào cướp giết kia. Làm cảnh sát lâu rồi, Giản Phàm cũng hiểu điều ấy: “ Tôi có nói là anh biết đâu, tôi tới tìm anh giúp, còn có lợi.”
“ Cái này ai dám giúp cậu, lúc khác người ta đòm tôi một phát thì oan à? Lợi cái mẹ gì chứ? “ Đường Đại Đầu mắt láo liên, kỳ thực nghe thấy lợi là để ý rồi:
“ Vụ án này mà không phá được, vài ba ngày lại đi thanh tra nhân khẩu ngoại lai, bảo an, tiểu thư của chỗ anh đều thuê phòng bên ngoài, nói không chừng tra thiếu giấy tờ hay khả nghi gì đó nhốt vài ngày, làm ăn thế nào cũng bị ảnh hưởng, còn yên ổn được không?” Giản Phàm lấy ra một lý do rất khiên cưỡng:
Lợi ích này quả nhiên làm Đường Đại Đầu bĩu môi dè bỉu, Tằng Nam rất nhanh trí nói vào: “ Giản Phàm, anh đang đi tìm manh mối à?”
“ Ừ. “ Giản Phàm đau khổ gật đầu, chỉ cần có người lý giải mình là y đều thấy vô cùng thân thiết:
“ Vậy thì anh tìm nhầm chỗ rồi. “ Tằng Nam giải thích: “ Nếu là vụ án trộm cắp, sau đó vào đây tiêu xài thì có, chứ phạm đại án thì sẽ không tới chỗ cao cấp thế này để trốn đâu. Hơn nữa phía chúng tôi cũng không dám bao che, nếu không thì còn làm ăn sao được nữa.”
Hôm nay dừng ở đây, Hắc Oa không phải truyện đọc nhanh được đâu, mỗi chi tiết đều rất chặt ché, bỏ sót sẽ làm truyện kém hấp dẫn đi nhiều.