Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 267 - Chương 027: Lại Tới Thịnh Đường. (3)

Hắc Oa Chương 027: Lại tới Thịnh Đường. (3)

“ Các cô không làm được, nhưng có người được. “ Giản Phàm đột nhiên thái độ rất giống đàn em học hỏi: “ Anh Đường, thủ hạ trong tấy anh có thể điều động là bao nhiêu?”

“ Cái này sao tôi biết, phải dăm ba trăm, vãi cứt ... Cậu không định lập đội ngũ của mình chứ, đó là đám lưu manh trộm cắp đánh nhau, biết cái chó gì đâu. “ Đường Đại Đầu la oai oái, sợ Giản Phàm làm bậy:

“ Nhờ người của anh tìm cái này. “ Giản Phàm lấy trong túi áo ra một bản photocopy, Tằng Nam cũng tò mò ghé đầu nhìn, là một khẩu súng hình dáng kỳ quái, cả hai người đều không nhận ra là thứ súng gì, lại nghe Giản Phàm nói:” Đây là một loại súng hơi, anh chỉ có vài ba trăm người, nhưng bọn họ quen biết người khác, ba trăm lên ba nghìn rồi ba vạn ... Đơn giản lắm, loại súng này có một cái bình, rất dễ nhận rằ, người của anh nói không chừng vô tình nhìn thấy ở đâu đó có người chơi thứ này, thấy rồi là khó quên. Chỉ cần cho tôi biết nhìn thấy ở đâu là đủ, được không?”

Đường Đại Đầu thấy vậy thì cũng không khó, vẫn kiếm cớ:” Có mỗi một tấm ảnh, sao tôi giúp được cậu được?”

“ Tôi chuẩn bị rồi. “ Giản Phàm nghe thế rút ra một tập chừng trăm tờ: “ Rất dễ nhớ, người của anh lang thang khắp nơi, đầu đường xó chợ chẳng có ai rõ hơn bọn họ, cũng chẳng ai mò mẫm tới chỗ kỳ quái như họ, tôi nói đúng chứ?”

“ Bà mẹ nó, cậu ăn chắc tôi rồi.” Đường Đại Đầu há hốc mồm cầm đống ảnh photo, chuyển khoai nóng sang cho Tằng Nam:” Nam Nam, cô thấy có nên giúp không?”

“ Dân cảnh hợp tác, thân như một nhà, người một nhà phải giúp nhau chứ, anh Đường ... Tôi coi anh là anh cơ mà.” Giản Phàm cười hì hì:

Tằng Nam che miệng phì cười, nhận ra rồi, Giản Phàm mà gọi "Đường Đại Đầu" thì không sao, nếu gọi "anh Đường" là có rắc rối, mắt lúng liếng liếc Giản Phàm:” Giúp đi, lại chẳng phải chuyện xấu, tìm một cái manh mối thôi mà.”

Bị sức ép từ hai đằng, Đường Đại Đầu vỗ đùi chấp nhận:” Được, để lát tôi bảo người để ý.”

“ Đừng lát, làm ngày đi, tôi đang sốt ruột chờ tin đây, đơn giản lắm mà, treo phần thưởng, bảo chúng đừng nói linh tinh đấy.” Giản Phàm dặn dò:

“ Được, tôi bảo Mơ Hồ và Hắc đàn lo liệu, có điều chắc gì đã tìm được chứ, tôi chưa bao giờ thấy thứ này.” Đường Đại Đầu đứng lên gọi điện thoại:

“ Anh Đường, nhất định phải bảo mật, tin tức này còn ở giai đoạn không công bố, đừng để họ làm lộ, không là tôi cũng mất việc luôn, có khi còn bị kỷ luật.”

“ Biết rồi, lo vớ vẩn, ý thức bảo mật của bọn tôi còn cao hơn đám cớm các cậu.”

Trò chuyện mấy câu thì có tiếng bước chân, Đường Đại Đầu ra ngoài dặn dò, Tằng Nam đột nhiên nói:” Giản Phàm, anh dẫn người tới à?”

Giản Phàm nhíu mày:” Làm gì có.”

“ Anh xem đi, kiểm tra đột xuất, đó là ai?”

“ Hả?” Giản Phàm ra nhìn màn hình, lẩm bẩm:” Người của đồn công an Ngũ Nhất và đại đội của tôi cùng tới, khả năng muốn kiểm tra theo thông lệ.”

“ Sao mà hỏng, anh cũng tra án mà.”

“ Chậc, tôi tới đây là hành vi tư nhân, làm gì có ai đi tra án một mình. Hỏng, nếu bị phát hiện tôi tới đây, đội trưởng thế nào cũng không tha cho tôi ...” Giản Phàm đau đầu, chưa nói cái khác, để đồn công an bắt được hình cảnh đi chơi hộp đêm, truyền ra ngoài không hay, lại đang giai đoạn nhạy cảm y chuẩn bị chuyển chính chức.

“ Theo tôi.” Tằng Nam cầm lấy bộ đàm vừa chỉ huy vừa kéo Giản Phàm đi, ra ngoài còn đá Đường Đại Đầu một cái:” Đừng đứng ì ra đó, đồn công an kiểm tra đột xuất.”

Đường Đại Đầu nhìn dáng vẻ họ, không hiểu: “ Đồn công an không phải đều là anh em của chúng ta à? Chạy cái gì? Thật là ...”

Bóng dáng hai người vừa biến mất ở cuối hành lang thì người tới kiểm tra cũng xuất hiện ở khu quản lý, Đường Đại Đầu gặp cảnh sát là phải quen biết gần một nửa, đứng ở cửa cầu thang máy trì hoãn thời gian, trách:” A, đồn trưởng Giang, còn tưởng người anh em nào, anh tới cũng nên gọi điện thoại chứ, chúng tôi là người kinh doanh tuân thủ pháp luật mà.”

“ Đừng lải nhải, không phải tới vì vấn đề của các anh, có thấy cái xe này chưa?” Đồn trưởng Giang tấy cầm ảnh cái xe Linh Dương đỏ:

Đường Đại Đầu ngốc nghếch lắc đầu.

“ Vậy cái xe này thì sao?” Lại là ảnh chiếc jetta màu trắng:

Đường Đại Đầu càng ngốc hơn lắc đầu.

Người tới kiểm tra là đồn công an và Vương Minh của tổ một, cơ bản kết quả là không biết không nghe không thấy, thời buổi này người sở hữu xe nhiều lắm, ai mà thèm chú ý đến một cái xe rẻ tiền chứ? Biết hình thể đại khái của nghi phạm, nhưng mà thế thì vẫn có cả tá người, làm sao xác định được, huống hồ đây không phải nơi cảnh sát được hoan nghênh, đến khách khứa cũng nhìn bọn họ đầy vẻ chướng mắt, đành tìm bảo vệ, phục vụ hỏi quả loa một phen cho có lệ rồi lái xe đi. Dù sao cái Thịnh Đường này không phải nơi mình có thể tra được.

Giản Phàm bị Tằng Nam kéo chạy ba tầng lầu, rồi lại chạy tới cuối tầng, tới gian phòng có thể là phòng VIP, vào trong đèn cửa chưa tắt, lại thấy Tằng Nam như hóa phép, cổ tấy xuất hiện một cái đèn pin nhỏ chiếu ra ánh sáng mờ mờ, vào phòng mở công tắc nào đó, tủ rượu trượt sang bên, phía sau là một chỗ ẩn thân, kéo một cái, tủ rượu quảy về chỗ cũ.

“ Lợi hại thật, cái hắc điếm này không phải vừa đâu.” Giản Phảm nhỏ giọng nói, không gian chừng một mét vuông, vừa vặn cho hai người, chắc chắn là để trốn cơ quản kiêm tra đột xuất:

“ Suỵt ... Tắt di động đi. “ Tằng Nam thì thào nói:

Giản Phàm chỉ thấy làn gió thơm âm ấm thổi quả tắi, vội vàng tắt di động, ánh sáng ở cổ tấy Tằng Nam cũng tắt đi, cái khoang tức thì tối om om, bốn bề im phăng phắc, giác quản nhạy bén thêm vài phần, tức thì cảm thụ được cả hai ấm từ thân thể thơm tho bên cạnh, Giản Phàm liền nhích sang bên chút.

Tằng Nam ghé tới gần nói nhỏ:” Thế này có tính tôi cứu anh một lần không?”

Giản Phàm đâu biết mấy người kia lại làm việc cho có lệ tới mức đó, còn nghĩ ít nhất cũng phải vào phòng Tằng Nam nói chuyện, kiểm tra camera giám sát gì đó, gật đầu:” Cám ơn cô.”

“ Chỉ nói miệng là không được đâu nhé, anh phải có hành động thực tế cám ơn tôi.” Tằng Nam cố nén cười:

“ Tôi mời cô một bữa nhé.”

“ Một bữa sao được, anh phải chuyên môn làm cơm cho tôi ăn.”

“ Hì hì, nghĩ kỹ chưa đấy, tôi là cảnh sát nhé, để ở bên cạnh không an toàn đâu, nhỡ tôi phát hiện ra điều gì.” Giản Phàm uyển chuyển từ chối.

“ Nói cũng phải.” Tằng Nam có vẻ tán đồng, không cưỡng ép, có điều được một lúc lại xuýt xoa:” Nơi này lạnh quá, này đừng cám ơn vội, cho mượn cái vai dựa đi.”

Lời thì nói người thì hành động, xoay lưng dựa vào ngực Giản Phàm, đại khái là vì chạm vào khẩu súng ở nách trái, thế nên nhích quả phải, thành ra không khác gì được Giản Phàm ôm trọn trong lòng. Dựa vào rồi, Tằng Nam còn hăm dọa: “ ... Đừng có kêu, người ta mà phát hiện thì chỉ có anh xui xẻo thôi.”

Giản Phàm cảm thấy rõ cơ thể cô hơi rung rung, chắc chắn đang cười trộm, làm y cũng bật cười trong cổ họng, vai trò hai bên thay đổi rồi, cứ như mình là cô gái nhỏ bị nam nhân đùa bỡn. Có điều thân thể mềm mại đó dựa vào, lòng không khỏi sinh tơ tưởng, mới đầu Giản Phàm còn cố gắng đè nén, dần dà không kiểm soát được nữa, thân dưới rạo rực như hòn than.

Không thể nào khác, hai tháng rồi ngoại trừ lúc kháng lũ và điều tra vụ cướp, một lần cùng Tương Địch Giai gần gũi chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, Giản Phàm gần như sống khổ hạnh, nói một cái cũng giật mình, giọng khàn đi mấy lần:” Này, Tằng Nam, cô không phải đang quyến rũ tôi chứ, sức kiềm chế của tôi với mỹ nữ không tốt đâu đấy.”

Bình Luận (0)
Comment