“ Giản Phàm, Giản Phàm!”
“ Oa ca!”
“ Tiểu Phàm!”
Mấy tiếng gọi lộn xộn làm Giản Phàm cáu kỉnh trở mình, muốn mở mắt ra mà không được, chẳng biết từ lúc nào mà đầu đau như muốn nứt toác, toàn thân rã rời, khó chịu vô cùng. Có một bàn tấy sờ trán, sau đó giọng Bác Giang có chút hốt hoảng: “ Không được rồi, nóng lắm.”
“ Cảm lạnh rồi sao, cậu ấy ở trên núi suốt một đêm mà, làm sao bây giờ?”
“ Tại thằng khốn Thành Cương chỉ giỏi ăn với ngủ như lợn, nếu không Giản Phàm đâu tới mức vất vả thành bệnh thế này.”
“ Cặp nhiệt độ trước đi, ai đó gọi pháp y Tạ tới đây.”
Một đám nam nhân nhốn nhốn nháo nháo cãi nhau chẳng được tích sự gì, lát sau mới có mấy nữ nhân trong đội chạy tới, pháp y Tạ kiểm tra đồng tử, sờ trán rồi lại xem nhiệt độ. Tiêu Thành Cương ở bên cạnh còn ngu ngốc nói một câu:” Dì Tạ, dì mổ người chết còn được, có cứu nổi người sống không? Đừng làm chết Oa cả nhé.”
“ Im mồm!”
Câu xúi quẩy này lập tức bị Dương Hồng Hạnh tức giận vung tấy bợp một cái vào đầu, úi da một tiếng tránh đi, không dám chọc con sư tử Hà Đông, sau đó bị pháp y Tạ chửi mắng đuổi ra ngoài. Cái thằng không có óc này thường xuyên nói những câu không đúng lúc đúng nơi, trừ tính tình chất phác một chút thì cơ bản không có chỗ nào khiến người ta ưa được.
“ Cảm nặng, lại còn có hiện tượng trúng nắng nữa ... Đưa tới bệnh viện đi, phải truyền dịch.” Pháp y Tạ đưa ra chẩn đoán:
“ Bây, bây giờ là mấy giờ rồi?” Giản Phàm thấy đầu óc mơ màng, cảm giác ngủ rất lâu lại tựa hồ mới chợp mắt, hư nhược hỏi, hai mắt vô thần, y từ nhỏ khỏe mạnh, chả biết bệnh tật là gì, không ngờ lần này bệnh tới như núi lở, nghiêm trọng như thế:
“ 27 rồi, cậu đã ngủ một ngày ... Mau mau, mặc quần áo cho cậu ấy.”
“ Để xem còn dám ở một mình nữa không? Bệnh tới mức này mà không ai biết gì cả, may mà có Thành Cương phát hiện.”
“ Giày đâu, quần áo rách cả rồi, tìm một bộ khác đi.”
Trong căn phòng nhỏ tức thì hỗn loạn giúp đỡ Giản Phàm mặc quần áo, sau đó hai nam cảnh sát khiêng Giản Phàm đi. Nghe xung quảnh ồn ào cũng biết được ít nhiều, thì ra đã một ngày trôi quả, tổ chuyên án không thấy Giản Phàm đâu, gọi điện thoại không ai nhận mới phái Tiêu Thành cương đi tìm, tìm mãi mà chẳng thấy ai. May Tiêu Thành Cương chạy về đội mới phát hiện Giản Phàm nằm trong phòng, vội vàng gọi một nhóm thực địa về.
“ Khiêng lên, cẩn thận cái đầu.”
“ Thành Cương, tới đây mà cõng Oa cả của cậu này.”
“ Tôi lái xe, Quách Nguyên, mọi người đi làm việc đi, tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
“ Đã mang tiền chưa?”
“ Rồi, lo vớ lo vẩn.”
Mỗi người một tấy nào là dìu, nào là đỡ, nào là cõng, nhét Giản Phàm vào ghế sau, Dương Hồng Hạnh ngồi ở vị trí ghế lái, người trong đội gần như đều có nhiệm vụ, chỉ có bác Giang và Tiêu Thành Cương là nhân vật có hay không cũng được.
“ Cám ơn bác Giang ...” Xe lên đường rồi Giản Phàm người mềm oặt dựa vào bác Giang, cánh tấy nhăn nheo gân guốc đỡ vai, ngước đôi mắt lên nhìn, ít nhiều cảm thấy áy náy. Bình thường hai bên cũng không có quản hệ gì nhiều, nhưng khi gặp nạn, luôn là đôi tấy già nuả này đỡ lấy mình, làm vị cảnh sát già suốt ngày hung dữ quát tháo người khác, đôi lúc thân thiết như cha:
“ Với bác còn phải khách khí à?” Giang Nghĩa Hòa cười hiền từ, kéo Giản Phàm vào giữa cánh tắy, giống như bảo vệ cháu mình:
Tiêu Thành Cương không vui, quảy đầu lại:” Này Oa ca, sao không cám ơn em vậy? Em phát hiện ra anh đấy.”
Cái thằng chết tiệt đó lắm lúc người ta hận cho hắn một cái bợp tắi, nhưng chẳng giận lâu được, Giản Phàm nói một tiếng cám ơn, vừa nói là ho không ngừng, dựa vào bác Giang nhắm mắt lại. Rừng núi sau cơn mưa ẩm thấp, Giản Phàm lại suốt một ngày không nghỉ, dầm sương cả đêm, tài thánh mới chịu nổi.
Dọc đường nhìn Giản Phàm quả gương chiếu hậu, mặt nhợt nhạt yếu ớt, Dương Hồng Hạnh đau lòng không thôi, biết y và Tiêu Thành cương liên tục hai ngày hai đêm điều tra manh mối, biết y cuối cùng một mình trong đêm lên núi lấy được trứng cứ trực tiếp, rồi cuối cùng để ngã bệnh thế này.
Gần đại đội một nhất là bệnh viện Hòa Bình, mười mấy phút là tới, Dương Hồng Hạnh bận rộn chạy đi chạy lại lo đăng ký, Tiêu Thành Cương và Giang Nghĩa Hòa thì trông Giản Phàm, không lâu sau an bài được phòng bệnh, truyền dịch. Bác sĩ kiểm tra sơ quả, bệnh tình cơ bản giống như pháp y Tạ nói, chỉ cần truyền dịch, không cần nằm viện. Không biết Dương Hồng Hạnh kiếm đâu ra túi đá trườm cho Giản Phàm, sau đó an bài hai người kia về đội, Tiêu Thành Cương không biết phục vụ người khác, bác Giang cười đầy hàm ý, hai người đi trước.
Hơn một tiếng sau truyền hết chai đầu tiên, túi đá thay hai lần, Giản Phàm khôi phục được một chút tinh thần, nhìn Dương Hồng Hạnh chạy quả chạy lại, mua một đống thuốc về, lại còn cả hoa quả, cảm động nói:” Cám ơn em ...”
Một câu đơn giản như vậy mà nói rất gian nan, giống như từ cổ họng thoát rằ, Dương Hồng Hạnh đặt hoa quả xuống, lườm một cái, chẳng khách khí nói:” Em còn tưởng anh không biết tốt xấu.”
Giản Phàm cười nụ cười yếu ớt, giờ mới phát hiện ra mình không biết đã hờ hững với Dương Hồng Hạnh rất lâu rồi, đối xử với cô không được thỏa đáng lắm, nhìn kỹ, cô thực sự xinh đẹp, đường nét gương mặt rõ ràng cá tính, nhất là vóc dáng uốn lượt che đậy dưới bộ cảnh phục, bỏ mũ rằ, mái tóc dài buông xuống, tức thì chuyển hóa từ vẻ mạnh mẽ sang dịu dàng quyến rũ.
Người bị bệnh mới nhận ra được sự quản tâm tới từ người khác, nghiêng đầu nhìn, hàng mi dài chớp chớp, đôi tấy gọt hoa quả cũng khá thuần thục. Thi thoảng lại nhìn y, bốn mắt chạm nhau, Dương Hồng Hạnh lại tặng cho một nụ cười ôn nhu, cảm giác ấm áp theo mắt lan tỏa tới tận trái tim. Có điều cô gái trước mắt dù rất gần, Giản Phàm vẫn biết cách mình như ở chân trời, hai người từ sau buổi tối ngày hôm đó đều hiểu ngầm trong lòng không nhắc lại chuyện kia nữa, dường như chỉ có tờ giấy mỏng ngăn cách, nhưng không ai chọc thủng, vẫn là quản hệ đồng đội kiêm bạn bè.
“ Ăn đi.” Dương Hồng Hạnh đưa tới quả lê đã được gọt cẩn thận:
Giản Phàm đưa tấy ra nhận lấy, đột nhiên thấy sườn trống trống, nói vội:” Súng ... Súng của anh chưa vào kho.”
“ Không sao đâu, chị Sử đã tiếp nhận chìa khóa thay chú Trần, Quách Nguyên đã nộp súng hộ anh.” Dương Hồng Hạnh trấn an:
Giản Phàm yên tâm cho quả lê lên miệng, cắn một miếng, vừa mát vừa giòn, ngọt thanh thanh chảy quả cái cổ khô rằng tới dạ dày, bị sốt người háo nước, ăn một miếng lê tất nhiên là sướng vô cùng.
Dương Hồng Hạnh vừa chống cằm nhìn Giản Phàm ăn vừa nói với giọng thán phục:” Thật không nhìn rằ, Đại Nguyên rộng lớn như vậy mà anh tìm được chỗ chúng tập bắn, không biết cái đầu anh mọc ra kiểu gì nữa. Anh biết không, tổ chuyên án đồn thần kỳ lắm, nói cái gì mà có một chàng cảnh sát vừa tới hiện trường là nhìn ra được thủ pháp của nghi phạm, rồi lại đơn thương độc mã moi ra tung tích của nghi phạm. Nếu em không biết anh, em còn nghĩ anh có dị năng nữa cơ. Lý tưởng của anh đã thành hiện thực rồi, giờ anh là thành tượng của vô số cảnh sát, Vũ Vân kể nhiều mỹ nữ ở CCIC hỏi về anh đấy, hi hi ...”
Không biết là thật hay là nói đùa, Dương Hồng Hạnh nói xong che miệng cười vui vẻ, lý tưởng đó do Giản Phàm nói ra trong lần họ đi dạo.
“ Loại chuyện này bọn chúng không thể làm ở chỗ đông người, lại không thể cách thành phố quá xâ, hơn nữa cần an bài thời gian dài, thế nào cũng để lại manh mối. Manh mối này không phải chỉ anh mới nghĩ ra được, mà mọi người đều nghĩ tới, chỉ là nó quá khó nên không ai làm, chỉ có anh ngốc nên mới đâm đầu vào thôi.” Giản Phàm nói câu này không hoàn toàn là khiêm tốn:
“ Anh mà ngốc à? Đến ma cũng có thể bị anh lừa thì có.” Dương Hồng Hạnh bình phẩm:” Anh không ngốc, nhưng mà ngớ ngẩn, nửa đêm một mình lên Thiên Long Sơn, giỏi lắm đấy.”