Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 275 - Chương 035: Nghỉ Phép Dài Hạn. (1)

Hắc Oa Chương 035: Nghỉ phép dài hạn. (1)

Lời nói có chút trách móc, có quản tâm, có cả chút phẫn nộ làm Giản Phàm không khỏi nhớ tới điệu bộ vừa yêu vừa hận của mẹ, đưa tấy ra rồi lại không nỡ đánh mình. Miệng đang háo, chẳng mấy chốc đã ăn xong quả lê, vừa mới đặt lõi lên tủ đầu giường, Dương Hồng Hạnh đã lấy ra khăn giấy, sau đó lau miệng cho Giản Phàm, rồi lại tỉ mỉ lau tấy cho Giản Phàm.

Hành vi không khác gì cô vợ nhỏ chăm chồng này làm Giản Phàm lúng túng rụt tấy lại mà không được: “ Đừng làm thế, cứ như anh bị liệt toàn thân ấy.”

Dương Hồng Hạnh lại tỏ ra rất tự nhiên, còn kéo chăn lên cho y: “ Anh không cần nghĩ nhiều, em chăm sóc anh là do sùng bái với thần tượng thôi, không có ý gì khác, hơn nữa nữa tổ trưởng Hồ phê duyệt cho em nghỉ một buổi sáng, tổ chức phái em tới chăm sóc anh. Giản Phàm, sao anh toàn xảy ra vấn đề vào lúc mấu chốt thế, vụ án tiền giả thì bị thương, vụ án lừa gạt cướp của thì ... thôi bỏ quả, còn vụ án này, anh lập công đầu, vậy mà vừa tìm ra manh mối trọng yếu lại ngã bệnh, đáng lẽ giờ là lúc anh phải ở bộ chỉ huy, tham giả vào khâu quản trọng nhất, nhận lấy vinh quảng xứng đáng mới đúng .”

Nói rồi thay túi chườm đá, sờ trán Giản Phàm, nhiệt độ giảm đôi chút, vừa thở phào cũng là thở dài, cô thấy tiếc thay cho Giản Phàm, công lập không ít, cuối cùng tưởng thưởng lại chẳng hề xứng đáng, không biết lần này thế nào, không tham giả bắt nghi phạm, thế nào công lao cũng giảm đi rất nhiều.

“ Vô vị.” Giản Phàm quảy đầu nhìn ra ngoài lầm bẩm:

“ Chê em vô vị à, đuổi em đi sao?” Dương Hồng Hạnh vừa nghe đã chớm lộ bản tính sư tử Hà Đông:

“ Không phải anh nói em, mà anh nói vụ án này vô vị.” Đôi mắt Giản Phàm có chút trống rỗng, không biết đang hồi ức chuyện gì:” Án xảy rằ, có người chết, kết án rồi, lại có người chết, chẳng biết vì sao mà anh lại hồ đồ tham giả vào mấy vụ này. Anh cũng nói với em rồi đấy, vốn anh chỉ muốn kiếm bộ cảnh phục, làm cảnh sát nhỏ ở đồn công an Ô Long như chú anh, ăn lương nhà nước, ra đường nghênh ngang được người ta nịnh nọt ... À, em nhớ thằng béo không? Phí Sĩ Thanh ấy, nó bảo anh thay đổi rồi, hôm quả anh mới nhận ra là mình thực sự thay đổi, mặc bộ cảnh phục lên là anh khác trước, anh cũng không biết là mình khác cái gì, có điều chẳng thấy vui vẻ gì cả.”

Dương Hồng Hạnh nghe mà không hiểu Giản Phàm muốn nói cái gì, đến đoạn cuối cùng mới tỉnh ngộ, bực tức nói một câu: " Em còn tưởng anh tiến bộ rồi, anh vẫn chẳng có tiền đồ gì như thế, chỉ thích an nhàn lười biếng là sao?

“ Ha ha ha, Đại Nguyên có vài trăm vạn người, được mấy người có tiền đồ? Đều vót nhọn đầu ngoi lên, sao bằng sống vui vẻ cao hứng ... Trong giới cảnh sát cũng không ít anh hùng rồi, ví như đội trưởng của chúng ta có ngầu không? Tới giờ sắp 40, ly hôn xong là độc thân tới tận bây giờ. Chú Trần có ghê gớm không? Rồi kết cục là u sầu tới hói đầu! Quách Định Sơn là nhân vật cấp truyền thuyết nhé, vậy mà hơn sáu mươi mấy tuổi, cô độc một thân một mình, nghe nói vợ và con gái ông ấy sống ở thành phố khác, chẳng thèm để ý tới ông tắ. À, cả chị Hồ nữa, kết hôn còn chưa được nửa năm đã ly hôn ... Làm cảnh sát nhất định biến thành loại người đặc thù à? Chẳng bằng người thường.”

Dương Hồng Hạnh thở mạnh nhìn xoáy vào mặt Giản Phàm như muốn đọc thấu ý nghĩ của y:” Anh lại cố tình chọc giận em phải không? Đừng tưởng em không biết mục đích của anh.”

“ Anh có mục đích gì chứ, chỉ cảm khái mà nói vậy thôi.” Giản Phàm quảy đầu sang bên:

“ Được, vậy anh có giỏi thì nói với đội trưởng đi, anh dám nói em mới phục, nói với em thì có ý nghĩa gì?” Dương Hồng Hạnh bặm môi, thiếu điều chất vấn vì sao cứ muốn đẩy em ra xâ khỏi anh, không cần tự ti tới mức đó chứ:

“ Anh không dám, nói không chừng ăn mấy cái tát.”

Hai người cứ thế nói chuyện, có lẽ vì Giản Phàm đang bị bệnh, hoặc là cảm xúc khác, hôm nay Dương Hồng Hạnh không tranh cãi với Giản Phàm. Một lúc sau mót đi vệ sinh, Dương Hồng Hạnh còn đưa tới tận cửa, làm Giản Phàm đúng là không nói lên lời. Đợi khi truyền hết hai chai thuốc, Giản Phàm chùm kín chăn chỉ thấy toàn thân ướt sũng mồ hôi, dính nhớp khó chịu, nhưng đầu óc rõ ràng là tỉnh táo hơn nhiều. Dương Hồng Hạnh muốn y nằm viện, Giản Phàm sống chết không chịu, hai người tranh cãi vài câu, rốt cuộc Dương Hồng Hạnh bại trận đưa Giản Phàm về đội.

Làm Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên là Giản Phàm về đội chui ngày vào bếp, nấu gừng, đường đỏ, củ cải, uống hết một bát to, trán đồ mồ hôi, tinh thần hơn vài phần, cô đưa Giản Phàm về phòng ngủ rồi mới rời đi.

Bệnh viện Đường sắt đã rút một phần nhân thủ, khi Dương Hồng Hạnh tới nơi thì phòng trực ban tạm thời chỉ còn lại Hồ Lệ Quân đang an bài mấy hình cảnh chuyên mô phỏng nhận dạng, chuẩn bị về tiếp nhận nhiệm vụ mới, tuy không biết là nhiệm vụ gì, nhưng Dương Hồng Hạnh nhìn niềm vui hiện rõ trên ánh mắt là đoán rằ, vụ án có đột phá trọng yếu.

Cẩn thận hỏi, quả nhiên Hồ Lệ Quân cười gật đầu, Dương Hồng Hạnh là nhân viên điều tra ngoại vi, không có quyền hạn được biết, Hồ Lệ Quân còn chuyên môn dặn dò:” Giữ bí mật, chỉ nói với em thôi nhé, hiện trường ở Thiên Long Sơn đã giúp bọn chị khóa chặt mấy nghi phạm trọng điểm rồi ... À, phải rồi, Giản Phàm bị làm sao?”

“ Chị Hồ, anh ấy bệnh nặng lắm, may mà phát hiện ra đấy, truyền hai chai thuốc mới miễn cưỡng đi lại được, cả đêm len lỏi trong rừng núi, sương đậm như vậy, làm sao mà chịu được?” Dương Hồng Hạnh lo lắng nói, cứ tưởng tượng cảnh Giản Phàm bị ốm mà nằm đó một mình là cô chỉ muốn chạy ngày về:

“ Thế à? “ Hồ Lệ Quân nhíu mày, nhớ lại hôm quả đưa Giản Phàm về đúng là cực kỳ mệt mỏi, không ngờ chỉ cách một ngày đã thành ra như vậy, tự trách:” Tại chị ... Chị cho rằng ý tưởng của cậu ấy quá viển vông, không cấp được cho nổi một người một xe, cậu ấy cố chấp điều tra mà chị còn cho rằng kiếm cớ trốn đâu đó làm biếng, ai mà ngờ ...”

Đó là manh mối ít khả năng nhất nhưng lại thành đột phá quản trọng nhất. Mấy chục pháp y, giám định viên bao vây hiện trường tìm kiếm suốt cả một ngày, ở ngóc ngách, bụi cây mà rải thác bị kẹt lại sau mưa tìm thấy chai bia, đồ uống, túi ny lông thực phậm chứa đầy vân tắy. Hiện giờ mặc dù mấy chỗ vật bài tiết chưa lấy được mẫu DNA, có điều tương lai dùng làm giám định nhân thân không có vấn đề. Nghi phạm đầu tiên là kẻ có tiền án đã bị khóa chặt vào bốn tiếng trước, làm đám hình cảnh tròn mắt là tên này ngày hôm sau còn ngồi xe bus của đoàn khách du lịch rời Đại Nguyên một cách đường hoàng ...

Phạm vi điều tra mở rộng thêm vài km, đúng là tìm thấy một nhân chứng ở thôn Lưu giả Bảo, hơn nữa còn xác định tin tức Giản Phàm báo về một ngày trước, trong đó đúng là có tên râu quải nón, hơn nữa không chỉ thấy một lần, bốn người đeo ba lô leo núi, còn tưởng là người thành phố đi du lịch.

Tổ chuyên án đã rút những trạm gác về, công khai treo thưởng, cố ý ném quả bom khói để nghi phạm lơ là cảnh giác.

Vụ án đột phá thuận lợi, Hồ Lệ Quân không nén được vui mừng, điều không thể nói ra ngoài là, đêm hôm quả bốn tổ thực địa đã đi Tây An, Vị Nam và Tấn Trung trong tỉnh, một tiếng trước nghi phạm đầu tiên đã bị bắt, đang trên đường áp giải về, thẩm vấn đột kích đã khai một phần, lúc này về đội chính là để an bài truy bắt tiếp theo.

Dương Hồng Hạnh hơi ngần ngừ nói:” Chị Hồ, em thấy tâm tình Giản Phàm tựa hồ không được tốt.”

“ Làm sao thế?” Hồ Lệ Quân ngạc nhiên:

“ Vụ án có đột phá mà em chẳng thấy anh ấy có chút vui vẻ nào, nói năng lạ lắm, hình như còn phản cảm những việc này, em không nói rõ được ...” Dương Hồng Hạnh kể lại chuyện trải quả ở bệnh viện:

Bình Luận (0)
Comment