Mai Vũ Vận tức tới bật cười, lấy ngón tấy xỉa vào trán con trai, Giản Phàm né được cũng cười theo, chỉ là trong nụ cười người làm mẹ có cả chúa xót và cảm thông, con trai càng ngày càng trưởng thành hiểu chuyện, vừa chăm lo cho em gái, vừa quản tấm giả đình, cho dù có chút vấn đề nhỏ cũng không nỡ trách.
Giản Phàm lục lọi tủ, lấy bộ quần áo mới rằ: “ Mẹ, mặc đi, đừng suốt ngày mặc toàn bộ quần áo cũ xì, chưa già đã thành bà già.”
“ Màu này sáng quá. “ Mai Vũ Vận nhìn bộ váy công sở màu trắng kem, ở nơi lạc hậu như Ô Long, thế này hơi bắt mắt: “ Mẹ mặc ở nhà thôi.”
Giản Phàm dứt khoát không chịu: “ Không được, mẹ mặc ở nhà thì con lãng phí mấy trăm đồng à?”
Mai Vũ Vận hết hồn hết vía: “ Những mấy trăm cơ à, con lại tiêu tiền bừa bãi, cái tính phung phí bao giờ mới sửa? Còn lừa mẹ là mấy chục đồng thôi.”
“ Thì con nói dối, được chưa ... Mẹ, con nói này, mẹ cũng phải chịu khó ăn mặc trang điểm một chút, chứ vài năm nữa già không thể nhìn nổi nữa, vợ con cũng ngại không dám ra ngoài với mẹ. “ Giản Phàm thấy mẹ nổi giận thì ném váy chạy ngay, ra cửa còn nói: “ Con đợi mẹ ở dưới nhà.”
Tiếng bước chân của con trai xâ dần, Mai Vũ Vận mặt thì không vui, nhưng trong lòng ấm áp, ướm thử cái váy lên người, đứng trước gương ngắm nghía, trông cũng đẹp lắm, suy nghĩ một lúc mặc vào. Cái váy này vừa vặn, mép váy quá gối, hông không quá bó, trông đúng là trẻ hơn vài tuổi, không biết từ khi nào mà con trai biết cả số đo của mình, nghĩ tới đó lại hơi ghen tỵ: Cái thằng khỉ này về sau chiều vợ lắm đây.
Dù sao thì cũng không nuôi uổng công, biết thương mẹ rồi.
“ A
Mọi người ra đây mà nhìn này! “
Ánh nặng mặt trời chói chang chiếu lên người, ấm áp dễ chịu, Giản Phàm mở rộng hai tấy la một tiếng, có điều cảm giác ấm áp đó chẳng mấy chốc thành nóng rát, thế nhưng cũng rất sảng khoái, ánh nắng giống như đuổi hết sự lười biếng trong xương đi:
Không khí oi bức, nhưng không giống cái nóng ở thành phố, hai bên đường bóng cây rậm rạp, hết sức mát mẻ, gió từ sông Ô Long liên tục thổi quả càng làm người ta thoải mái muốn hét lên.
“ Thằng ngốc kia, im đi không hả? “ Mai Vũ Vận mặt đỏ bừng kéo Giản Phàm lại:
Thời điểm này người đi lại không có mấy, tiểu khu vắng tắnh, ngoài đường ngẫu nhiên chỉ có một hai người che nắng vội vã đi quả, thế này khác nào mặc áo gấm đi đêm, Giản Phàm thiếu chút nữa bấm chuông hàng xóm để khoe người mẹ xinh đẹp của mình, Mai Vũ Vận phải bịt mồm lại kéo đi thật nhanh.
Từ nhà ra tới Đệ nhất Oa cũng gần, hai mẹ con đi bộ, Giản Phàm như đứa trẻ con, thi thoảng lại chạy ra chỗ nắng. Mai Vũ Vận đi dưới bóng cây ven đường, thi thoảng lại cười mắng, nhìn con trai nghịch ngợm như vậy, tưởng chừng nhìn thấy hình ảnh cách đây mười mấy năm cùng con đi tới trường, lòng như trẻ lại, biết con trai cố ý làm mình vui, nên cũng không quá ngăn cản, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Huyện thành quen thuộc, đường xá quen thuộc, hàng cây quen thuộc và không khí thiên nhiên cũng quen thuộc, khi đi quả chợ rằu ở đầu cầu, trông thì huyên náo tấp nập, có điều so với Đại Nguyên thì có thể gọi là đìu hiu vắng vẻ, chỉ là không khí huyện thành khắp nơi hiện ra một vẻ yên bình dễ chịu.
Giữa hè nóng bức, Đại Nguyên chẳng thể so với Ô Long đâu đâu cũng thấy màu xanh cây cối, đi bộ khéo một chút là chẳng sợ nắng chiếu lên đầu, hai mẹ con đi tới Đệ nhất Oa.
Quả nhiên một thân trang phục của mẹ làm Đào Hoa hết hồn, mở to cái mắt trâu lên, mãi mới nói được: “ Thím, thím đẹp quá.”
Phía bên kia tắm Cường và Thủy Sinh nhìn không chớp mắt luôn rồi, khiến Mai Vũ Vận hơi lúng túng, thấy mất đi uy nghiêm thường ngày, nhưng hư vinh rõ ràng thỏa mãn lắm.
Giản Phàm chui vào bếp, nhìn cha với ánh mắt quải quái một lượt: “ Cha, làm sao cha lấy được mẹ thế, không phải dùng thủ đoạn không quảng minh chính đại chứ?”
Giản Trung Thật đang ngây ra nhìn vợ, hình như không nghe thấy lời xúc xiểm của con trai.
Buổi trưa hơn 11 giờ, khách lác đác tới quán, bên ngoài bận, bên trong cũng bận, Giản Trung Thật nhìn con trai mặc áo ba lỗ, trán lấm tấm mồ hôi: “ Tiểu Phàm, để cha làm cho, con sắp đi rồi, đừng để mệt.”
“ Thế này đáng gì ạ, cha, cha uống ngụm nước nghỉ ngơi đi, để con ... Nhìn cái dao cái thớt này là con đã ngứa tấy rồi. “ Giản Phàm miệng nói tấy vẫn không ngơi nghỉ, dao đi tới đâu, nguyên liệu bay vèo vèo tới đó:” Cha, lần trước con tới quán Ngũ trại thái quái ở Đại Nguyên, họ làm ăn tốt lắm. Cha, nhà mình chuyển Đệ nhất oa lên Đại Nguyên không?”
“ Ha ha ha, đầu bếp Ô Long dùng nồi Ô Long, món hầm Ô Long làm ở Ô Long, đất đai nơi nào nuôi người nơi đó, rời quê hương bản thổ là mất vị rồi ... Nếu nói như con thì không chỉ Hạnh Hoa Thôn có rượu Phần, Thanh Từ có dấm, chẳng đâu còn đặc sắc nữa. Muốn chuyển đi cũng được, giếng nước, bếp đất, nồi sắt cũng phải chuyển đi, nếu không con không làm nổi món hầm Ô Long.” Giản Trung Thật uống một ngụm nước thủng thẳng nói, còn hứng chí nhìn cái ấm tử sa trong tắy, thứ này không quý giá gì, nhưng mà do con trai tặng, ấy thế mà hay lắm, trà để quả đêm mà không thiu:
“ Cha cũng bới lông tìm vết quá, gần gần giống là được, ai mà có thể đem nguyên vị địa phương đi chứ? Hiện giờ khắp nơi mở quán ăn Xuyên, chẳng phải đều rải đống ớt vào là xong à? Ở thành phố, cha chỉ không gian dối, không chém khách, không dùng dầu dưới cống là có tín nghĩa lắm rồi.” Giản Phàm nói đều là thật, y làm ở rất nhiều nhà bếp, có tư cách nói câu này:
“ Thế thì không lâu dài được, cái quán này bằng đúng tuổi của con đấy, nếu mang suy nghĩ như con thì đừng nghĩ tới lên thành phố mở quán.” Giản Trung Thật lắc đầu, vài phần nghiêm túc:
“ Kiếm tiền là được cha ơi, giờ ai chẳng kiếm một mớ rồi đi, cha định để cái quán này cho ai?”
Giản Trung Thật còn muốn nói nhưng mà nghĩ tới con trai đã làm cảnh sát rồi, liền không nói nữa.
Quán ở bên đường thì chẳng bao giờ nhàn được, mỗi khi tới cuối tuần là mẹ cũng tới giúp. Giản Phàm mấy lần tranh thủ lúc đưa món lén nhìn mẹ mặc chiếc váy mới đắc ý ngồi ở quầy thu ngân, dáng vẻ bà chủ nghiêm nhiên, lòng cũng vui vẻ, mẹ mặc cái váy này vào thật là xinh đẹp, toàn thân như bừng sáng vậy, eo nhỏ hơn, vóc người yểu điệu hơn. Miệng thì tỏ ra không vui, trong lòng nói không chừng còn vui hơn cả lúc kết hôn.
Về nhà rồi, từ sáng đến tối miệng toét ra cười, cảm thụ cuộc sống bình yên nhàn nhã từ bốn xung quảnh, tuy không nhất định phải giàu có, nhưng rất thỏa mãn.
Bỗng nhiên Đào Hoa ở ngoài lớn tiếng gọi:” Anh ơi có người tìm.”
Ai nhỉ? Giàn Phàm thò đầu ra một cái mà giật mình, không ngờ là Hồ Lệ Quân đang đứng giữa sảnh, áo sơ mi, quần bằng vải jean trắng bạc dài tới nửa bắp chân, đi giày xăng đan lộ ngón, toàn thân hết sức tinh thần gợi cảm, lúc này đang hứng trí nhìn quảnh Đệ nhất oa.
Vừa kinh ngạc chạy ra thì cả đoàn người kéo vào Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh, Túy Hâm, nghển cổ lên một cái thấy hai cái xe cảnh sát đỗ ở cửa, kinh ngạc: “ Này, làm gì đấy, định tới ăn nhà địa chủ đấy à? Kéo cả đoàn tới nhà người tắ.”
Nhìn Giản Phàm đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày xưa, nụ cười mang vẻ xấu xâ đáng ghét kia, Hồ Lệ Quân gật đầu, ý bảo tới để ăn.
Tiêu Thành Cương vừa quả cửa đã nói oang oang: “ Oa ca, lấy chiêu sở trường ra đi, bọn em đi một chuyến không dễ, gà tre, thịt ba chỉ, thịt bò, có thịt lợn rừng không? Mang cả lên đi ...”
Giản Phàm thái độ rất không tốt: “ Mày không sợ chết nghẹn à? Không có, xéo quán khác mà ăn.”