Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 278 - Chương 038: Ai Mới Là Con Dâu Tương Lai. (2)

Hắc Oa Chương 038: Ai mới là con dâu tương lai. (2)

“ Này, mọi người nhìn chưa, anh ấy vênh cái mặt lên rồi, chúng ta tới ăn là nể mặt anh ấy thế mà thái độ không ra gì. Nói cho anh biết nhé, không chiêu đãi cũng phải chiêu đãi, dám đuổi công an đi à, có muốn mở quán nữa không ... Oa, dì, dì đẹp quá.” Tiêu Thành Cương đang nói dở, đột nhiên đẩy Giản Phàm sang bên, thì ra Mai Vũ Vận đã rời quầy đi tới, mắt tròn mắt dẹt nhìn một hồi mới vội quảy đầu giới thiệu:” Mọi người ơi, đây là mẹ Oa ca, dì Mai.”

Dương Hồng Hạnh sững sờ chốc lát, nhưng lập tức miệng ngọt ngào đi tới, thái độ đoan trang thùy mị:” Cháu chào dì, bọn cháu là đồng nghiệp Giản Phàm, hôm nay thuận tiện đi quả huyện Ô Long nên vào thăm anh ấy:”

Lương Vũ Vân biểu hiện càng trực tiếp, cứ như thấy người trời:” Oa, dì, dì xinh đẹp quá! Dì không phải là chị Giản Phàm chứ, dì làm cháu ghen tỵ chết mất rồi, làm sao dì còn trẻ như thế, phải dạy cháu.”

Mấy cô gái trẻ còn đỡ chứ, Hồ Lệ Quân thực sự là xấu hổ rồi, trông tuổi mẹ Giản Phàm không hơn mình là bao, bị đả kích hết sức nặng nề, chẳng trách Giản Phàm lại đẹp trai hớp hồn người như vậy, ra là thừa hưởng hết từ mẹ.

Mai Vũ Vận hỏi mới biết là đồng nghiệp kiêm đồng đội, và ba cô gái xinh đẹp thân phận không rõ, đều xinh đẹp, trong đó một cô gái cứ bên lên nhìn trộm con trai mình, làm sao quả được ánh mắt của cô giáo Mai, không hiểu mới là lạ. Bà cười tươi như hoa nở, mời mọi người lên lầu, quảy lại xỉa tấy vào trán con:” Sao không tiếp chuyện đồng nghiệp, không có chút phép lịch sự nào, nói với cha con làm vài món ngon chiêu đãi mọi người, thật đúng là, càng ngày càng không hiểu chuyện.”

Mẹ ra tấy là khác ngay, dù Giản Phàm cũng không dám ho he cãi lại, khiến Lương Vũ Vân thường ngày gặp họa bới cái miệng ác độc của Giản Phàm hả hê lắm, ôm tấy Mai Vũ Vận vô cùng thân thiết.

Đồng đội tới nhà, tất nhiên không dám chậm trễ, hai cha con dùng hết sở trường, gà tre tươi ngon nhanh chóng rời nồi, thịt ba chỉ xếp khéo léo với củ cải đầy một bát màu mỡ, đậu hũ tươi tự làm, miến vừa kéo tối quả ... Tổng cộng tám chín cái nồi lớn đưa lên phòng bao tầng hai.

Giản Phàm bê món ăn vào phòng suýt rớt cả mắt, mẹ ngồi chính giữa, rót ngọc mễ hoàng ướp đá thay đồ uống mời mọi người, Dương Hồng Hạnh và Hồ Lệ Quân một trái một phải, trò chuyện tưng bừng.

Món ăn vừa đặt xuống, đám đồng đội nam đi cả đoạn đường dại lập tức bị mùi vị thu hút, đũa thìa thay nhau lên trận,.Mai Vũ Vận sợ mấy cô gái còn ngại, gắp món ăn mời từng người, sai bảo Đào Hoa chạy ngược chạy xuôi, thấy con trai còn đứng đó, mắng:” Đứng ngây ra đó làm gì, không mau chuẩn bị món kế.”

Cả đám đồng đội khốn kiếp cười đắc ý, Giản Phàm bực bội đi ra ngoài, sau đó nghe một tràng khen ngợi mẹ mình uy phong, mẹ thì cứ như là tự mình xuống bếp làm món ăn vậy, giới thiệu xong hỏi:” Tiểu Dương, Tiểu Hồ, cái thằng ngốc đó ở trong đội có nghe lời không? Có vấn đề gì không được giấu diếm, lần trước nó đánh người mà che giấu trong nhà đấy, bao lâu sau dì mới biết.”

Mẹ ơi là mẹ! Giản Phàm đứng ở giữa lưng chừng cầu thang nghe trộm chưa đi, lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong, mẹ chả bao giờ giữ thể diện cho mình gì hết, lần này thì xong rồi, về đội không biết bị trêu chọc bao lâu.

“ Dì ơi, dì đừng lo, Giản Phàm giỏi lắm ạ.” Dương Hồng Hạnh nhoẻn miệng cười nói:

“ Đúng đấy ạ, anh ấy là cảnh sát ưu tú toàn đội năm nay.” Rất bất ngờ Lương Vũ Vân lại nói được một câu tử tế, chỉ là cái mồm lúng ba lúng búng, không biết nhét bao nhiêu thức ăn vào đâm ra sức thuyết phục không cao:

Ở đây Hồ Lệ Quân dáng vẻ trưởng thành chững chạc nhất, nên lên tiếng rất có sức nặng:” Dì ạ, Giản Phàm vì công tác vất vả nên mới ngã bệnh, chi đội trưởng bọn cháu vốn muốn đích thân tới thăm hỏi cậu ấy, có điều công tác bận rộn quá không bỏ thời gian ra được, nên cử cháu đại diện tới hỏi thăm chú dì. Dì yên tâm, Giản Phàm công tác rất ưu tú, ai cũng khen cậu ấy.”

Mai Vũ Vận còn chưa tin lắm: “ Thành Cương, có thật không?”

“ Dạ, thật đấy ạ, thật còn hơn vàng đó dì, đầu óc Oa cả rất là nhanh nhạy, kẻ xấu vừa gây án là anh ấy nắm thóp được chúng ngay, còn thông minh hơn cả bọn tội phạm. “ Tiêu Thành Cương đang nói thì "á" một tiếng, thì ra bị Quách Nguyên dưới bàn dậm chân một cái, sợ thằng này nói lăng nhăng, so gì không so lại đem so với tội phạm, làm như vẻ vang lắm:

Có điều Mai Vũ Vận đang trong niềm vui con trai được người ta cả ngợi, nên không chú ý, luôn mồm mời:” Ăn đi, các cháu ăn thêm đi ... Còn mấy chục km nữa mới tới núi Ô Long cơ, buổi tối về nhớ đi quả đây nhé ... Sau này tới Ô Long, nơi đây sẽ là nhà của mấy đứa, đừng khách khí. Mấy năm trước định đưa Tiểu Phàm đi lính mà không được, xem ra làm cảnh sát cũng không tệ, cái tính của nó, không có kỷ luật là không xong ...”

Giản Phàm ở ngoài lặng lẽ nghe một lúc thở phào, xem ra không có chuyện gì xấu, có điều vẫn nghiến răng nghiến lợi, ai dám nói linh tinh trước mặt mẹ tôi, tôi cho tiêu chảy cả ngày.

Bữa ăn hương vị thôn dã đạm đà khiến mọi người không bỏ đũa xuống được, Tùy Hâm, Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân đều lớn lên trong thành phố, tuy từng ăn cơm do Giản Phàm nấu, nhưng hôm nay thấy mùi vị càng hơn vài phần. Quách Nguyên ăn xong lấy đũa lau miệng giải thích nghi vấn này, kỳ thực rất đơn gián, rằu hái ngày ngoài ruộng, nước máy đổi bằng nước giếng sâu ngọt mát, khác biệt không cách nào so sánh.

Làm hình cảnh có một đặc điểm là ăn nhanh không lề mề, chưa tới nửa tiếng đã như gió cuốn mây tàn, xử đẹp cả bàn ê hề món ăn rồi, mấy người chuẩn bị lên đường. Mai Vũ Vận gọi con trai ra tiễn chân, thấy những cảnh sát này không tệ, ăn xong còn nhất định trả tiền, nói là công quỹ thanh toán, hơn chú hai Giản Phàm ăn không bao giờ trả tiền nhiều.

Mai Vũ Vận đứng bên cửa vẫy tấy tới tận khi hai chiếc xe đi xe mới kéo con trai tới thẳng bếp, hỏi ngay:” Giản Phàm, nói thật với mẹ đi, cô bé đó có ý với con phải không?”

“ Cô bé nào ạ?” Giản Phàm đến sợ mẹ luôn:

“ Chính là cô bé dáng cao cao, mặt trái xoan, tết đuôi ngựa ấy, ánh mắt khi nhìn con, mẹ nhìn là nhận ra ngay, giống như con hồi cao trung yêu sớm vậy.” Mai Vũ Vận tra hỏi, nhưng giờ đã khác xưa, con trai một thân một mình ở Đại Nguyên, lại là người trong đơn vị, thích hợp quá rồi, mừng còn không kịp:

“ Mắt mẹ chuẩn thật đấy, chọn luôn cô gái xinh đẹp nhất.”

“ Vậy thì chọn cô không xinh đẹp có được không? Cô gái mặc quần jean khá lắm, tên Hồ Lệ Quân đúng không? Nhìn là biết người biết chăm sóc người khác đấy, tuổi hơi nhiều một chút nhưng không hề gì, rất chững chạc nhiêm túc, con cần một cô gái như vậy ở bên cạnh mới quản lý được ... Còn cô bé mặc đồ thể thao hoạt bát ấy, vô tư tự nhiên, không tâm cơ gì, đúng ... là Lương Vũ Vân, đó là kiểu con gái không biết so bì, cưới về không sợ nó đem con so với người khác.” Mắt Mai Vũ Vận lấp lánh niềm vui, liệt luôn cả Hồ Lệ Quân và Lương Vũ Vân vào vị trí dự bị: “ Nhưng mẹ vẫn ưng nhất là Dương Hồng Hạnh.”

“ Vì sạo ạ? Vì cô ấy xinh đẹp sao? “ Giản Phàm tròn mắt, thấy mẹ quá mức thần kỳ rồi:

Cô giáo Mai không có tính nói bừa như con trai, lập luận rất có cơ sở:” Xinh đẹp thì tất nhiên là tốt, nhưng chọn vợ có nhiều thứ quản trọng hơn, cô bé đó sinh ra lớn lên ở thành phố, nghe lời ăn tiếng nói là biết được ăn học dạy dỗ đàng hoàng. Quản trọng nhất con xem, nó ăn mặc giản dị thoải mái, tóc không nhuộm không uốn cũng không ép, để tự nhiên, mẹ nhìn biết ngày nó là kiểu con gái truyền thống, quản chồng chăm con, đó chính là mẫu con dâu tốt nhất.”

Bình Luận (0)
Comment