Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 280 - Chương 040: Tôi Là Người Thường Làm Cảnh Sát. (2)

Hắc Oa Chương 040: Tôi là người thường làm cảnh sát. (2)

“ Hắn ở trong bệnh viện, không đi đâu cả hết, nhưng chắc chắn khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, điều tra rất khó khăn, mọi người không tìm ra được hắn, cuối cùng là moi từ miệng đồng bọn phải không? “ Giản Phàm thong thả nói rằ, đợi khi quảy đầu lại nhìn thì hai cô gái đang nhìn mình không chớp, xem ra đoán đúng rồi:

“Cậu đoán đúng rồi.” Hồ Lệ Quân vừa thán phục lại tiếc nuối không thôi:” Thực sự không ngờ, từ người đưa nước cho tới nhân viên lâm thời cho thôi việc từ sáu tháng trước, tôi cũng cho người đi tra, tưởng không thể bỏ sót ai. Không ngờ cuối cùng là công ty có nghiệp vụ quả lại với bệnh viện, một người làm nghề tiếp thị dụng cụ y tế, gây án xong vẫn ở chỗ làm, đến khi lệnh treo thưởng ban bố, nghĩ chúng ta bế tắc rồi mới về quê, không cả rời tỉnh.”

Kết quả này khác nào chôn vàng trong cát, Hồ Lệ Quân tiếc nuối lời Giản Phàm không được coi trọng, kỳ thực Giản Phàm ở đó cũng chẳng giúp được, tên đó ngày đầu tiên đã xuất hiện trong danh sách rồi, nhưng thân phận tiếp thị khiến hắn thoát khỏi điều tra, đến khi đồng bọn bị bắt mới hiện hình.

“ Bọn chúng cướp 208 vạn, còn chưa kịp tiêu hết số lẻ đã bị sa lưới.” Dương Hồng Hạnh lắc đầu thấy không đáng:” Đây là đại án đầu tiên phá đúng kỳ hạn trong mười năm quả, văn kiện cấp bộ vừa mới đưa lên mạng nội bộ, tỉnh còn chưa dám tin, nghe nói phái cả người tới xác thực sau đó mới luận công trao thưởng.”

Giản Phàm chỉ hời hợt "ừ" một tiếng, cứ như chuyện không liên quản nên chẳng bận tâm, sau đó khoanh tấy trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

Mười mấy ngày không gặp rồi, cứ tưởng gặp nhau sẽ khiến Giản Phàm vui mừng một phen, thái độ này khiến Dương Hồng Hạnh thất vọng lắm.

Hồ Lệ Quân thì chẳng thèm để ý tới điệu bồ vờ vịt đó của Giản Phàm, mỉa mai:” Này Giản Phàm, khi chúng tôi đi, đội trưởng Tần có chuyên môn dặn dò tôi, nói tâm lý cậu không ổn định, cần điều chỉnh, về nhà hai tuần đã điều chỉnh lại chưa? Đừng để khi có chuyện là chuồn.”

“ Tôi nghỉ phép, sao lại gọi là chuồn.” Quả nhiên bị chọc đúng nọc, Giản Phàm không vờ vịt được nữa, quảy đầu lại phản bác ngay:” Chị Hồ, có phải là chị có ý kiến với bản thân tôi không thế? Chị dùng từ không đúng, tôi rất ổn định, chị không ổn định thì có, chị cần điều chỉnh hơn tôi.”

“ Thế à? Tôi có gì mà cần điều chỉnh?” Hồ Lệ Quân tỏ vẻ xem thường:

Giản Phàm nhoài người tới:” Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi hỏi chị, lo âu, căng thẳng, mất ngủ liên tục đúng không?”

“ Cái gì?” Hồ Lệ Quân cả kinh:

Giản Phàm lặp lại lần nữa:” Tôi hỏi chị, lo âu, căng thẳng, mất ngủ liên tục đúng không?”

Hồ Lệ Quân đối diện với đôi mắt trong như ao nước sâu tĩnh lặng, lại ánh lên vẻ giáo hoạt, bỗng nhiên lại có chót hoảng loạn, tiềm thức né tránh:” Có một chút.”

“ Tôi lại hỏi chị, chỉ thấy áp ức buồn bực, đôi khi thất vọng buồn bã đúng không?”

“ Có ... một chút.”

“ Vậy tôi hỏi chị có nóng nảy kích động ... Mà thôi, câu này không hỏi nữa, chị nổi danh hổ cái mà.”

Ba câu hỏi, hai lời đáp, một câu hổ cái khiến Tiêu Thành Cương và Dương Hồng Hành cười lăn cười bò, lại sợ chọc giận hổ cái, Dương Hồng Hạnh đá Giản Phàm một cái. Mặt Hồ Lệ Quân đỏ lên với tốc độ đáng sợ, mắt tóe hung quảng, giọng như từ khẽ răng rít rằ:” Cậu có ý gì, muốn ăn đòn phải không?”

Giản Phàm vẫn tỉnh bơ như không:” Đấy, chị tự nhìn mình đi, biểu hiện của chị đã tự chứng minh rồi ... Nói thế này, cảnh sát là một trong mười nghề nguy hiểm nhất, nhưng tôi nhận ra nguy hiểm không phải vì công việc, mà là ở tâm lý của chúng tắ. Giống đại đội một hay đội trọng án các chị, do sinh hoạt vô trật tự, đảo lộn ngày đêm, rất dễ dàng gây ra hiện tượng căng thẳng, mất ngủ ... So với người thường, chúng ta chứng kiến quá nhiều mặt xấu của xã hội, của nhân tính, chứng kiến sự tham lam, tàn nhẫn, ích kỷ, hung tàn, giả dối và u ám. Nhìn những thứ đó tâm lý làm sao không áp ức, bực bội cho được ... Còn nữa số lượng tội phạm chỉ tăng không giảm, chủng loại càng ngày càng phức tạp, bây giờ có thêm cả tội phạm công nghệ cao, mà cảnh sát chúng ta thì lực lượng không đủ, trang thiết bị lạc hậu, người dân thì ngờ vực, cấp trên thì gây sức ép, khiến tinh thần khẩn trương cao độ, đó là nguyên nhân dẫn tới kích động mất kiểm soát hành vi ... Đó là chưa nói tới vấn đề từ cuộc sống riêng, hai bên tác động vào nhau làm mọi thứ diễn biến xấu hơn.

“ Cho nên cậu chuồn hả?” Hồ Lệ Quân khẩu khí bất thiện, tóm gọn lại cả đống lời dài dòng của Giản Phàm chỉ bằng một câu:

Về quê, lòng tĩnh lặng lại, Giản Phàm đã suy nghĩ rất nhiều, giống như lần đó bắt gặp Hương Hương, giả sử trước đó một ngày không phải do thẩm vấn đồng Hải Bình bị câu chuyện của hắn làm tinh thần bất ổn, có lẽ khi ấy đã không kích động tới mức đó để cuối cùng đẩy mọi thứ chớp mắt đi từ cực đoan này tới cực đoan khác tới không cách nào vãn hồi, đó mới thực sự là nguy hiểm do nghề này gây rằ:” Nhấn mạnh với chị lần nữa, tôi không chuồn, mà là điều chỉnh lại bản thân, buồn bực cần thả lỏng, phẫn nộ cần phát tiết, nếu không thể có ý thức khống chế bản thân thì mất đi mọi năng lực phán đoán ... Giống như cha tôi nói, tâm lý bất ổn không xuống bếp, tấy không vững chớ cầm dao.”

“ Học được lúc bị cách ly chứ gì?” Hồ Lệ Quân lờ mờ đoán rằ, cố ý chế nhạo:

“ Chị nhầm, tôi ngộ được trên Thiên Long Sơn đấy, kỳ thực cả đêm hôm đó tôi không tìm thấy gì hết, đi suốt mấy tiếng không phát hiện, tới nửa đêm nghe thấy tiếng chuông chùa mới sực tỉnh, lúc đó vừa lạnh vừa đói lại hơi sợ, giày cũng không biết là mất từ lúc nào, gọi điện thoại thì Thành Cương chắc lúc đó ngủ mất rồi không nghe, lúc đó nhận ra hành vi của mình rất ngu xuẩn, tôi có thể tìm được cái gì trong đêm tối như vậy? Tất cả là do lo lắng, kích động và nóng nảy trong lòng sinh rằ, dẫn tới hành vi không đáng chút nào đó. Tôi không bị bệnh làm ngã gục, cũng không phải vì vất vả, mà là do những tâm lý xấu tích tụ lâu ngày, đến chính bản thân dần dần quen với nó mà không nhận ra thay đổi của bản thân.” Giảm Phàm mắt nhìn xâ tựa hồ lẩm bẩm một mình:” Thế nên tôi thấy cần về nhà một chuyến.”

Kết luận này có chút cao thâm, Tiêu Thành Cương mờ mịt nhìn Giản Phàm, còn Dương Hồng Hạnh thì chớp mắt suy nghĩ, một phen lý luận này khiến cô không hiểu lắm, dù sao cô làm cảnh sát rất nhàn, tiếp xúc ít, hơn nữa thân phận ưu việt nên áp lực không cao nên cảm thụ không sâu.

Chỉ có Hồ Lệ Quân làm cảnh sát lâu, trải quả mười năm mưa gió rồi, từng phải lén gạt nước mắt khi đối diện với sự xem thường của đồng nghiệp, từng gánh áp lực gần như sụp đổ khi vụ án không tìm ra manh mối, từng một mình co lại trốn tránh mọi người liếm vết thương khi hôn nhân đổ vỡ một cách chóng vánh. Cô thở dài dựa vào lưng ghế, đầu quảy sang nhìn cửa sổ:” Cậu nói đúng, chúng ta cần điều chỉnh, có những lúc tôi cũng hoài nghi mình có tiếp tục làm việc này nữa không?”

Câu nói chất chưa cảm xúc này của người từng trải khiến cả đứa vô tâm như Tiêu Thành Cương động lòng: “ Oa ca, sao em không có cảm giác gì?”

Giản Phàm bật cười:” À, mày thì an toàn rồi, mày thuộc loại động vật trí nhớ ngắn hạn, đương nhiên khác người thường. Có điều Thành Cương, mày cũng phải chú ý, cứ ăn uống vô tội vạ, có ngày thân thể mày sụp đổ.”

“ Xì, dọa ai đấy, ai mà tin. “ Tiêu Thành Cương khịt mũi xem thường, quảy đi chuyên tâm lái xe:

“ Giản Phàm.” Hồ Lệ Quân nghiêm túc hỏi:” Có thể nói với tôi kết quả điều chỉnh của cậu không? Tôi nghe Sử Tĩnh Viện nói, cậu rất phản cảm với nghề này, nhìn biểu hiện của cậu, có phải sẽ chọn lúc thích hợp để rời bỏ không? Vốn nên uyển chuyển hỏi, nhưng tôi thích trực tiếp, chúng ta nói thẳng với nhau đi.”

Bình Luận (0)
Comment