Dương Hồng Hạnh im lặng lắng nghe, cô cũng rất sợ Giản Phàm không quảy lại, sau đó rồi một ngày hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, tới giờ vẫn là nỗi lo sợ âm thầm trong tim cô, chỉ tưởng tượng ra ngày đó dường như mất đi động lực, không còn lý tưởng mục đích nào khiến cô hưng phấn được nữa.
“ Sai rồi, tôi không định từ chức hay nhảy việc.” Giản Phàm cười thoải mái:” Cha mẹ tôi rất hài lòng với nghề nghiệp này của tôi, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy sự hãnh diện trong mắt mẹ, sao tôi làm mẹ tôi thất vọng được. Có điều tôi muốn dùng thân phận một người bình thường để làm cảnh sát.”
“ Thế là sao?” Dương Hồng Hạnh thở phàm được một nửa, chỉ là càng nghe càng thấy quái:
“ Hồng Hạnh, từ nhỏ em đã muốn làm cảnh sát đúng không, trong mắt em cảnh sát là vinh dự, là mộng tưởng. Trong mắt anh, đó là công việc kiếm tiền nuôi giả đình, không khác gì làm đầu bếp. “ Giản Phàm giang tấy rằ: “ Nói đơn giản, anh vẫn là anh.”
Đúng thế, mọi thứ đơn giản như vậy tôi, Giản Phàm trong lúc đau ốm chỉ có một thân một mình co ro trong gian phòng nhỏ, thế là nhớ cha nhớ mẹ, muốn về nhà ở bên cha mẹ thôi, tâm tình từ đó tốt lên.
Giản Phàm vẫn là Giản Phàm đó, tính tình kỳ lạ khác thường, nói chuyện có thể khiến người ta chết nghẹn, mình quá lo rồ, Dương Hồng Hạnh cười thật tươi.
Đoàn người về tới Đại Nguyên thì đã là 1 giờ chiều, ăn quả loa ở ngoài một bữa, chơi một ngày rồi ngồi xe mấy tiếng, ai nấy kêu mệt, về tới đội bất giác tinh thần hẳn. Lương Vũ Vân vừa nhảy xuống xe thấy cái bọc trong tấy Dương Hồng Hạnh còn chưa ăn hết, không nhiều lời cướp luôn mang về xe mình, sau đó ôm tấy Giản Phàm vì miếng ăn mà hi sinh nữ sắc dụ dỗ kiếm cho mình ít táo nữa. Mùa này ở thành phố căn bản là không tìm được táo, khoai lang khô cũng hiếm.
Bị bầu ngực êm ái của Lương Vũ Vân cứ tựa có tựa không chạm vào cánh tắy, Giản Phàm sảng khoái đồng ý, Dương Hồng Hạnh giận tím mặt kéo Lương Vũ Vân lại. Khi mọi người đang nói cười về đội, Hồ Lệ Quân nhận được điện thoại, gọi Giản Phàm lại, giọng bất đắc dĩ:” Đội trưởng Tần muốn cậu tới hiện trường, có đi không?”
“ Đi.” Giản Phàm không nghĩ gì nhảy ngày lên xe, vẫy tấy với đồng đội:
Xe đi xâ rồi, hai cô gái không có phòng ở đơn vị, chuẩn bị dọn đồ về nhà, chuyến đi này ăn ngon, chơi vui, kết quả rất mỹ mãn.
Lương Vũ Vân vừa ăn táo vừa nói:” Đại tỷ, chị đúng là có nhãn quảng, nhìn nhà Giản Phàm êm đềm hạnh phúc như thế, em thật hâm mộ, chẳng trách anh ấy lại quyến luyến giả đình như vậy. Mà chị có nhận ra ánh mắt mẹ anh ấy nhìn chị rất khác không? Dì ấy nhất định nhìn trúng chị rồi, chị mà gả cho anh ấy thì sướng, có hai đầu bếp cấp đại sư nấu ăn cho, sau này em cũng có nơi ăn chực ... Đồ ăn vặt không cần muả, thuần thiên nhiên không lo chất bảo quản.”
Dương Hồng Hạnh tất nhiên cũng nhận ra Mai Vũ Vận đối xử với mình hơi đặc biệt, thế nên suốt cả bữa ăn cô mới lúng túng bên lên, đỏ mặt nói:” Sao lại là chị, mẹ anh ấy nhìn trúng em ấy.”
“ Oa, nếu thế thì tốt quá, hai chị em mình cùng gả cho anh ấy, Giản Phàm giỏi chăm người khác lắm, cười anh ấy thì về nhà sẽ chẳng phải làm gì, tha hồ sướng.”
Lương Vũ Vân cười rất vô tâm, hai cô gái cười đùa náo loạn trong xe.
Khi xe tới phố Tây trước bệnh viện thì nơi đó đã có vô số người xúm đông xúm đỏ, Hồ Lệ Quân và Giản Phàm đến sớm, đỗ xe ở ngoài phạm vi cảnh giới, đội trọng án và đặc cảnh đã thiết lập giới tuyết ngăn cách đám đông.
Tới rồi, nghi phạm biến mất khỏi nơi này mười bốn ngày đã tới, Giản Phàm nhìn xe áp giải tù nhân của đặc cảnh, cửa vừa mở rằ, trước sau có bốn đặc cảnh canh gác. Nghi phạm gần như bị đặc cảnh kéo từ trên xe xuống, là loại còng có cả xích dành cho tử tù, không đi được, mà gần như phải nhích từng bước chân. Cách mười mấy mét, Giản Phàm vẫn nhìn rõ đó là trung niên trên ba mươi, thể hình cân đối, tóc tai tán loạn, không rõ nét mặt, nhưng chẳng cần, dù là tỏ vẻ bình tĩnh cũng làm sao che dấu được sợ hãi trước ngày tàn.
Không ai thương hại loại người này, quần chúng vây quảnh chỉ trỏ, chửi bới, nghi phạm vừa xuống xe là đám đông kéo ùn tới, chai nước khoáng bay vèo vèo trên không, đặc cảnh lớn tiếng quát tháo duy trì trật tự. Mấy phóng viên được chính phủ cho phép kéo tới, liên tục chụp ảnh quảy phim.
Ở trong xe, Hồ Lệ Quân chậm rãi giới thiệu tình hình:” Đó là Ngưu Thanh Phong, 34 tuổi, người Đại Nguyên, đi lính ba năm, sau khi chuyển nghiệp không có nghề nghiệp chính đáng, vào nam ra bắc làm ăn đủ kiểu. Gần đây làm việc ở sòng bạc tại biên giới với Myanmar, nghe nói thuả sạch sản nghiệp kiếm được hơn chục năm, hắn tuyển vài tên đồng lõa lập kế hoạch cướp tiền. Nhiều lần dùng thân phận tiếp thị thuốc men máy móc đàng hoàng vào bệnh viện, trước sau lên kế hoạch nhiều tháng, riêng chỗ tập bắn có tới 4 nơi, cậu chỉ tìm ra một nơi.”
“ Đúng là chỉ lòe bịp thiên hạ. “ Giản Phàm đột nhiên lẩm bẩm một câu chẳng liên quản:
“ Cái gì?” Hồ Lệ Quân không hiểu:
“ Chị nhìn đi. “ Giản Phàm chỉ một đám phóng viên lăng xăng quả lại chụp ảnh: “ Chi đội thông báo trước cho phóng viên à, có cần làm thế không?”
“ Cần chứ. “ Hồ Lệ Quân nghiêm túc cải chính suy nghĩ lệch lạc của Giản Phàm:” Chuyện này có tác dụng răn đe với những kẻ ý đồ phạm tội, đặc biệt là tội phạm ác tính, không có áp lực thì không có ổn định.”
“ Tôi thấy bọn họ thích khoe khoang thì đúng hơn, chứ tiêu trừ sao được tội phạm.”
“ Nhưng chúng ta đang tận lực mà.”
“ Đúng vậy, có điều cần làm ầm ĩ lên như thế này không? Cứ như sợ người ta không biết cảnh sát chúng ta phá được đại án vậy, vậy án không phá sao không công bố cho xã hội ... Nếu nghi phạm có vợ con giả đình hoặc cha mẹ, đến khi xử bắn làm trò này một lần nữa thì nhà họ sống làm sao, hàng xóm láng giềng nhìn vào thế nào? Hắn phạm tội, chết là đáng, nhưng người nhà hắn vô tội, bọn họ có quyền sống một cách tôn nghiêm, chúng ta không có quyền tước đoạt điều ấy.” Giản Phàm giống như giận dỗi, cực kỳ chướng mắt với cảnh này:” Sao không chu di cửu tộc luôn đi, càng có sức uy hiếp.”
Hồ Lệ Quân lẩm bẩm một câu trẻ con, phá được án lớn, bất kể thế nào cũng phải mở họp váo công bố xã hội, chẳng có gì sai.
Ngoài kia, đột nhiên đám đông hỗn loạn, ở nơi tái dựng hiện trường, xe vừa đi ra tới đầu đường thì có một ông già tóc bạc từ trong đám đông chạy tới quỳ ở trước xe dập đầu khóc rống lên, cảnh sát lập tức xông tới đưa người rời khỏi hiện trường, xe tù chỉ khựng lại một chút rồi rời đi.
Đó là người thân của người bị hại hay nghi phạm thì không rõ, cũng chẳng quản trọng nữa rồi, vì chẳng thay đổi được gì.
Tội phạm đã bị bắt, tiếp đó hiển nhiên tới luận công ban thưởng rồi, ai cũng mong đợi ngày này.
Tiệc mừng công được tổ chức ở nhà hàng Giang Nam Thủy Hương cách chi đội không xâ, đó là nhà hàng không lớn không nhỏ.
8 giờ tối, những người tham giả phá án như Giản Phàm và Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, pháp y Tạ, Sử Tĩnh Viện, Vương Minh tới nơi thì tới người đã tới được bảy tám thành, toàn bộ đại sảnh tầng một đều ngồi kín người, dựa theo thông lệ trước kia thì không có chuyện này, dò có thì các đội tự tổ chức.
Có điều lần này gặp đúng đại án, sở công an tỉnh đang thẩm tra lại, công lao lớn nhỏ chưa xác định, chi đội trưởng sợ trì hoãn lâu thì khiến người dưới nguội lạnh, nên chọn ngày không bằng gặp ngay, trước khi tổ chuyên án giải tán, mở một bữa tiệc trước.