Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 282 - Chương 042: Đại Tiệc Mừng Công. (1)

Hắc Oa Chương 042: Đại tiệc mừng công. (1)

Tiệc phi chính thức, nhưng tất nhiên là chi tiêu công rồi, nhìn sơ sơ thì các đội trưởng tụ tập một bàn, nơi đó toàn là lãnh đạo; những người đứng đầu các tổ tụ tập một bàn, cảnh sát thực địa là nhiều nhất, nữ cảnh sát ít nhất, miễn cưỡng được một bàn, đều là nhân viên chuyên nghiệp như pháp y và giám định hoặc nhận dạng.

Ở bàn nữ, Hồ Lệ Quân nhìn thấy đám Giản Phàm đi vào thì đứng lên vẫy tấy gọi, kéo Sử Tĩnh Viện và pháp y Tạ tới, sau đó phất tấy đuổi số còn lại đi, ý tứ là, thích ngồi bàn nào thì ngồi, chỗ này không có phần của các cậu đâu.

Cảnh sát lái xe đã láo, cánh sát lái xe cảnh sát thì lại càng láo, chỉ cần nghe thấy tiếng phanh xe đau tai là biết người mình tới, dần dần người quen, không quen, tụ vào một chỗ là thành anh em, đám thực địa thì nhả khói mù mịt, phét lác tận trời. Bên bàn nữ thì cắn hạt dưa, thi thoảng cười rũ rượi, chẳng biết bàn tán chủ đề gì, cơ mà thu hút ánh mắt của đống cảnh sát độc thân là khỏi nghi ngờ.

Tới khi mở riệc mới thấy chi đội trưởng Ngũ, Tần Cao Phong, Lục Kiên Định tới, lập tức bị đám đội trưởng bao vây, thức ăn chưa lên mà rượu đã tới. Lúc này Giản Phàm bị đám đồng nghiệp hưng phấn vui vẻ cảm nhiễm, cho dù mọi người thường ngày đều trầm tính ít nói, ai nấy sắn tấy áo, chơi đoán quyền, uống rượu, hào sảng vô cùng. Nữ cảnh sát cũng không thuả kém, thi thoảng có người trêu một câu liền bị cả đám đốp chát lại, thường thường làm đám nam đồng nghiệp phải đỏ mặt.

Không khí này khiến Giản Phàm nhớ tới thời tốt nghiệp cao trung, thi xong đám học sinh tung hê hết sách vở, nhớ tới thời đại học, sau một đêm cuồng hoan, hôm sau phải đi mua lại khay cơm với chậu rửa mặt.

Giống nhau cả thôi, cùng là con người cả mà, thường ngày áp ức quá nhiều, khi buông thả còn quá người thường vài phần. Hôm nay lại là trường hợp không chính thức, đa số tới từ cùng hệ thống, chẳng cần chú ý quy củ.

“ Các đồng chí, các đồng chí, yên lặng một chút ... Chúng ta hoan nghênh chi đội trưởng phát biểu. “ Lục Kiên Định đứng dậy vỗ tấy nói lớn, mọi người đều đặt bát đũa xuống vỗ tấy rào rào:

Chi đội trưởng chưa uống mà mặt đã đỏ, niềm vui lộ rõ ra ngoài, lần này chi đội bọn họ chiếm hết vinh quảng, ba ngày mò ra manh mối, bảy ngày phá án, đến tỉnh cũng khen ngợi không ngớt, nhìn quảnh một lượt mới nói: “ Các đồng chí, hôm nay tôi chẳng cần nói gì nữa rồi, nói nhiều làm mất hứng của mọi người. Vài câu đơn giản, cứ vui thôi, tôi tự hào vì mọi người, phá án chưa tới mười ngày, tôi kiêu ngạo vì mọi người ... Uống, tôi mời tất cả mọi người, uống thôi.”

“ Không được, đơn giản quá, không đủ thành ý.”

Không biết vị đội trưởng nào hô một tiếng, thế là nhao nhao phản đối, tuyệt đối không được, phải mời rượu từng người, nào là rượu mà uống không sảng khoái, công tác sẽ không thông khoái. Đám cảnh sát nhỏ như Giản Phàm, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương thuộc thành phần xem náo nhiệt không có tư cách phát ngôn, mấy nữ cảnh sát lợi dụng ưu thế giới tính lớn gan hùa theo.

Chi đội trưởng cũng hào sảng đặt ly nhỏ xuống:” Được, đổi cốc lớn ... Mời từng người, liều luôn, có điều chuyện nào ra chuyện ấy, lần sau mà các cô cậu làm ăn vớ vẩn bị giáo huấn thì cũng đừng ý kiến nhé.”

Tiếng vỗ tấy như sấm rền khắp đại sảnh, ai nấy cười vui vẻ, người ép rượu và người ép rượu tràn ngập niềm vui, thân thiết lắm.

Rượu mở phừn phựt hết chai nọ tới chai kia, rượu Phần 53 độ, uống vào miệng đã cay, độ bốc lại càng dữ. Chi đội trường đi mời ba bàn, tới bàn nữ cảnh sát thì không chống nổi nữa rồi, uống vào thì ít đổ ra thì nhiều, thủ đoạn không ngớt, tới khi đến bàn thứ sáu thì xong, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đám đội trưởng nhìn lãnh đạo cười trộm với nhau.

Lúc này bữa tiệc đã trôi quả quá nửa, mọi người chĩa mũi dùi vào Lục Kiên Định, đội trọng án cao hơn các đội khác một cấp, quản hệ vốn chẳng tốt, nhưng Lục Kiên Định khéo đối nhân xử thế, quản hệ với ai cũng tốt, chính vì thế mà bị chuốc rượu càng ác. Chẳng mấy chốc Lục Kiên Định lảo đảo, tới từng bàn ôm vai mọi người thân thiết xưng anh gọi em, bàn nữ cảnh sát thì không dám ôm rồi, lại còn bị đám hổ nữ giữ rịt không cho đi, pháp y Tạ chuốc luôn ba cốc.

Ở trường hợp này Giản Phàm là nhân vật quá nhỏ không đáng chú ý, thế nên tự rót tự uống phiêu diêu, thi thoảng nhìn sang bàn nữ. Hồ Lệ Quân tất nhiên là phong quảng vô hạn, phàm là cảnh sát nam nào muốn tới trêu ghẹo, mời rượu hay làm khó đều bị cô chặn lại hết, một mình uống gần nửa chai rượu, Giản Phàm cũng phải tặc lưỡi phát hãi.

Dần dà Giản Phàm nhận rằ, đám cảnh sát nam có ý đồ, kỳ thực ngày từ đầu mục tiêu họ nhắm vào là Hồ Lệ Quân. Cách ăn mặt của cô hôm nay thực sự là khiến nam nhân nóng mắt, chiếc quần cạp nữ đang rất thịnh hành, phần bụng dưới chặt bó khiến vóc dáng thêm lả lướt, thân trên lại là áo thun có cổ cộc tắy, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn thấp thoáng cùng cái rốn, chết người hơn cả vẫn là cái quần trễ, cử động chút thôi là thấy mép quần lót đen bên trong.

Bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị cùng bộ cảnh phục thường ngày, chợt nhận ra chị Hồ hết sức trẻ trung gợi cảm, nữ nhân thành thục, đã thế lại độc thân, hoa thơm thu hút ong bườm là hiển nhiên.

Chén quả chén lại, tiếng cười nói không ngớt, rồi những người có giả đình đứng lên cao lui trước, lúc này thì bữa tiệc đã kéo dài tới hai tiếng rồi, chỉ còn các đội trưởng và đám thực địa, say rượu thành trò hề cũng ngày một nhiều.

Ở đây luận tư lịch, Trần Thập Toàn không kém chi đội trưởng, thế nên đầu tiên bị các đội trưởng vây công, sau đó là đám cảnh sát trẻ nghe danh tiền bối tới mời rượu. Trần Thập Toàn hôm nay hưng phấn lắm, ai tới cũng không chối từ, càng uống càng dữ, đến cuối cùng chẳng hiểu ra sao tự nhiên ngồi đó khóc rống lên, ai khuyên cũng không được, còn đám cảnh sát trẻ đều đợi lãnh đạo bêu xấu mà cười.

“ Giản Phàm ... Giản Phàm, đưa sư phụ cậu về đi.”

Giản Phàm nghe thấy có người gọi, thì ra là Tần Cao Phong thấy chướng mắt rồi, muốn kéo Trần Thập Toàn đi, nhưng ông ta nhất định không đi, cứ khóc rồi mời anh em chiến hữu uống, không rõ nghĩ tới chuyện gì thương tâm quá khứ.

“ Chú Trần, chú chưa uống với cháu.”

Khuyên người say thì ngàn vạn lần đừng nói người ta say, nếu không người ta sống chết không nhận, Giản Phàm vừa nói thế Trần Thập Toàn cố nhướng mắt lên nhìn:” Cậu là ai? ... À, Giản Phàm ... cái thằng nhãi này, biến đi đâu lâu thế hả? Tôi cứ tưởng cậu đi luôn không về nữa .”

Giản Phàm đang mừng cho rằng Trần Thập Thàn chưa say quá, không ngờ mừng hụt, Trần Thập Toàn bất ngờ ôm chặt lấy y khóc lớn, cứ như tìm được đứa con trai thất tán lâu lắm vậy, làm đám đám cảnh sát cười mãi.

Bình Luận (0)
Comment