Đường Đại Đầu sinh ra lớn lên ở Đại Nguyên, tới nay vẫn giữ bản sắc của người Đại Nguyên, sống trong con ngõ sâu rộng đủ một người đi, đây là nơi chưa giải tỏa của khu thành phố cũ, đi vòng vèo, rễ trái phải không khác gì lọt vào ma trận. Tới cửa nhà Đường Đại Đầu, một cái viện tử kiều cũ, bị nhà cửa trái phải trước sau che cho không còn một chút ánh nắng nào chiếu tới được, có điều mùa hè nên cũng vừa vặn, tha hồ mát. Khi bốn người đi vào thì Đường Đại Đầu vừa mới rời giường, mặc cái quần thụng bùng nhùng, cải trần, đang thở ngắn than dài chửi ông trời nắng rõ lắm.
Giản Phàm dẫn ba tên kia tới: “ Giao người cho anh rồi đấy nhé, đội trưởng tôi nói, ân tình phải trả.”
Tiếp xúc với Đường Đại Đầu lâu rồi, tuy không thấy tên này quá xấu, nói chuyện làm việc đều có chút tức cười, nhưng cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, trong tiềm thức Giản Phàm muốn giữ khoảng cách nhất định, ân nghĩa rạch ròi.
Hôm nay Đường Đại Đầu không cười, nhìn ba tên kia là bò ngày dậy, đi vòng quảnh ba người, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, xem ra cái uy của hắn cũng rất lớn, ba tên kia thì Thán Chủy thấp nhất vẫn cao hơn Đường Đại Đầu nữa cái đầu, nhưng tên nào tên nầy cúi mặt co người, ngoan như chim cút, không dám đối diện với hắn.
Đường Đại Đầu đi vài vòng cuối cùng cũng
lên tiếng, à không ra tắy, vung tấy tát "bốp
một phát vào mặt tên tóc đuổi ngựa dáng vẻ nghệ sĩ, mạnh tới mức Tôn Nhị Dũng lảo đảo lùi lại:” Năm xưa cha mày đáng nhẽ không nên để chị mày sinh ra thằng tiểu vương bát mày, mày ngông nghênh cái buồi, còn dám đối chọi với cớm à, chán sống rồi chứ gì, bình thường tắo dạy mày ra sao? Cớm là cha là mẹ, thấy họ thì mày phải giả làm con làm cháu ...”
Giản Phàm phải cắn chặt răng không dám cười, tên này đúng là mang phong cách Châu Tinh Trì, chửi người ta cái gì mà cha mày, chị mày đẻ ra mày, nhưng mà hắn nói cảnh sát là cha mẹ cũng chuẩn đấy, nói ra ở điểm này nhận thức của Đường Đại Đầu hơn đứt bọn lưu manh kia.
Tên thứ hai bị Đường Đại Đầu đá gập bụng không dám kêu, đổi câu chửi mới:” Thằng con lừa, cái đầu mày có phải bị mẹ mày kẹp mạnh quá ung rồi không, mày giỏi quá đánh luôn cả đội trị an.”
Xem ra Đường Đại Đầu bình thường lấy lý phục người cho nên hai thằng lưu manh không dám hé răng nửa chữ, đến Đàm Vũ Nghĩ rồi, Giản Phàm đang hớn hở đợi xem còn câu chửi đặc sắc nào nữa, Đường Đại Đầu đã giơ tấy lên còn bỏ xuống:” Bỏ, mày còn chưa được giáo dục.”
Chắc là nể mặt Giản Phàm nên tạm tha.
Thế nhưng cơn giận thì chưa nguôi, Đường Đại Đầu tấy chỉ mặt mấy thằng thuộc hạ:” Mỗi ngày tắo không hiểu chúng mày sống cái kiểu chó gì nữa, không có mục tiêu, không có sở thích, chỉ biết chổng buồi lên trời, chết hết mẹ đi cho nó rồi ... Cút về Thịnh Đường trông cửa, ba tháng không thằng nào được ra ngoài, lũ %#A ...”
Chửi văng nước bọt, lôi đủ mọi bộ phận sinh dục ra gán vào đầu từng tên, giáo dục một phen, ra oai một phen, ba tên đang định chạy về Thịnh Đường thì bị gọi lại. Đường Đại Đầu quảy vào nhà gọi Phi Phi, trong nhà đi ra em gái nhuộm tóc đỏ, đánh mi mắt xânh, tuổi không nhiều, trắng trẻo xinh đẹp.
Tiểu Phi Phi đếm một xếp tiền đưa ba người kia, xem ra ngồi trong đồn không phí, vừa ra cửa Thán Chủy quảy đầu cười với Giản Phàm một cái. Ba tên kia biến mất, Tiểu Phi Phi cũng rất hiểu chuyện, vào nhà rót nước.
Giản Phàm nhìn hồi lâu nhận ra đây là kiểu tồn tại của đám lưu manh, đánh nhau thay người ta có tiền tiêu, xảy ra chuyện có người đỡ, bị chửi bị đánh cũng được tiền, đãi ngộ hơn cả công vụ viên chứ đùa à?
“ Này Đường Đại Đầu, có phải anh cố ý làm tôi khó coi không đấy, chửi người ta cũng đừng chửi tởm lợm như vậy chứ? Chửi bản thân người ta là được, chửi cả cha mẹ chị em người ta làm cái gì?”
“ Cũng thế cả thôi.” Đường Đại Đầu hừ một tiếng:” Dù sao hai thằng đó không biết cha mẹ là ai, không liên quản tới cậu, tôi cám ơn còn không kịp sao dám làm khó cậu.”
Đang nói chuyện thì Phi Phi đi ra đặt mấy chai nước ngọt lên bàn xi măng ngoài sân, cười duyên với Đường Đại Đầu, nhìn tóc tai còn rối tám thành là vừa trải quả xuân tiêu mới dậy. Một tên vài ba ngày đổi nhân tình như Đường Đại Đầu mà dẫn một nữ nhân về nhà có thể nói quản hệ phải hết sức không tầm thường mới đúng, có điều Giản Phàm nhìn vài lượt, thấy mặt lạ lắm, không ngồi xuống mà cáo từ:” Đường Đại Đầu, người trả cho anh rồi, trong phòng có người chờ anh, tôi không quấy nhiếu anh nữa, đi làm việc đây.”
“ Cậu xem con người cậu đi, đúng là mất hứng, tôi gặp chuyện khó khăn có đi tìm cậu không? Ngồi xuống nói vài câu an ủi không được à? Không chừng ngày nào đó cậu và Nam Nam tới với nhau, tôi thành trưởng bối của cậu đấy ... Ngồi xuống đây ...” Có vẻ hôm nay tâm trạng của Đường Đại Đầu không hề tốt, thấy Giản Phàm muốn đi, giật phắt cái nắp chai đưa tới, đồ uống của cái nhà này chỉ có bia, bắt y ngồi xuống uống với mình:
“ Ê, anh nói gì thế, đừng kéo Tằng Nam vào chứ, nhà ai dột thì nhà đó vá, đừng trách người khác.” Giản Phàm đành ngồi xuống tu ngụm bia, đây là tiếng lóng ở Đại Nguyên, cho vay tiền mà không đòi lại được thì gọi là nhà dột:
Đường Đại Đầu nghe thế càng bực mình thêm vài phần, cái mặt có vẻ xót của lắm:” Trách ai được, trách tôi chứ ai, 200 vạn, không tiếc sao được? Giờ cái nghề này khó làm lắm, vụ này mà hỏng rồi tôi còn mặt mũi nào kiếm ăn trong nghề.”
“ Nghiêm trọng vậy? Có tiền nào mà dân XHĐ như anh không thu lại được sao?” Giản Phàm chiều theo ý nguyện Đường Đại Đầu cũng khách khí hỏi han vài câu:
“ XHĐ? Xì ... XHĐ thì đã là cái mẹ gì, thời buổi này đen hơn XHĐ có mà cả đống.” Đường Đại Đầu ngửa cổ tu ừng ực, té ra chuyện cũng đơn giản, Cty Tứ Phương nợ tiền vật liệu của Cáp điện Tương Nam hơn 300 vạn, kiện cáo vài năm không ăn thuả. Đường Đại Đầu dùng giá rẻ mua lấy quyền chủ nợ từ tấy Cáp điện Tương Nam, cứ tưởng rằng người bản địa dễ thu tiền, ai ngờ đụng vào mới biết Cty Tứ Phương là lão đại trong ngành. Người ta căn bản chẳng ngán gì XHĐ, vừa tới nhà đòi tiền thế là rước cả đồn công an, đội trị an tới, đám thủ hạ của Đường Đại Đầu đi thu nợ bị ăn đòn bảy tám phần mang thương tích lại còn bị bắt vào đồn, không ức sao được:
“ Vậy là anh không chỉ cho vay tiền mà còn quản luôn khoản nợ của người khác? “ Giản Phàm tò mò hỏi:” Thao tác thế nào?”
“ Chuyện đơn giản mà, đơn vị ở ngoại tỉnh thì đòi nợ thì một xu cũng khó, mang tâm lý được đồng nào hay đồng nấy, tôi lập cái công ty vỏ bọc, chuyển khoản nợ vào đó, đòi lại được là của tôi, nếu trước kia tiền đòi được theo tỉ lệ trả cho chủ nợ.” Đường Đại Đầu giải thích ngắn gọn:
“ Ồ ra là thế.” Giản Phàm hiểu rằ, cơ bản là giống mấy công ty thu nợ trước kia, trước kia nợ đối về thì phải chia, giờ mình mua lại khoản nợ, đặt hết nợ lên người, được ăn cả ngã về không:” Lúc anh mua quyền chủ nợ chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện không đòi được tiền? Anh lỗ mất bao nhiêu?”
Đường Đại Đầu cáu kỉnh:” Còn cần cậu nói à, khoản nợ 320 vạn, tôi bỏ 200 vạn ra mua lại, giờ khoản nợ này là của tôi, nếu không đòi được, con bà đó 200 vạn thành đống giấy lộn.”
Giản Phàm tặc lưỡi:” Còn nếu đòi được anh lãi ròng tới 120 vạn.”
“ Không chỉ thế, nợ tiền hơn 3 năm, lợi tức cùng vi phạm hợp đồng, 70 - 80 vạn nữa, vị chi là 200 vạn.” Đường Đại Đầu cay đắng nói:” Nhìn thế nào cũng là một vụ làm ăn ngon lành, anh em bên ngoài giới thiệu, tôi nhận ngay, ai ngờ thành trò hề lớn thế này, ĐM do bọn cớm làm hỏng việc, mấy anh em đang nằm viện, còn bị bắt mấy người, chưa kiếm được đồng nào đã mất mấy vạn tiền viện phí và bôi trơn, giờ tôi không dám nhúc nhích nữa.”