“ Đáng đời.” Giản Phàm chẳng an ủi thì chớ còn tương một câu:” Tham cho lắm vào, muốn bỏ 200 vạn ăn 200 vạn cơ, nợ xấu mà tòa án cũng chẳng làm gì được mà anh còn nhảy vào.”
“ Này, ai có thù với tiền được chứ, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút thôi mà.” Đường Đại Đầu trợn đôi mắt nhỏ trắng nhiều hơn đen lên, cầm chia bia lên tu, đột nhiên trong đầu lóe sáng, cười lớn mấy tiếng, thân thiết nắm tấy Giản Phàm:” Chà chà chà, sao tôi lại quên chân thần ở đây chứ, chuyện này có khi cậu có cách, chỉ chiêu cho tôi đi. Mấy cái trò bẩn thỉu, cậu giỏi hơn tôi nhiều.”
“ Cái gì mà trò bẩn thỉu, ăn nói với cảnh sát thế à?” Giản Phàm thấy tên này lên cơn nhiệt tình, rụt tấy lại:” Này Đường Đại Đầu, anh có ông anh rể lợi hại như thế kia mà, còn phải lo sao?”
“ Cậu không hiểu, tôi không thể nói với anh ấy được, thứ nhất đây là việc tư do tôi tự nhận, không mượn tiền anh ấy mua nợ, mở mồm thế nào? Thứ hai, nói cũng vô ích, cậu có tiền tới mấy cũng không thể mua được hết cớm, bọn cớm à, bao tiền nuôi chúng cho đủ? Vả lại bên kia cũng nhiều tiền lắm, ĐM, chúng còn có cả người, đội thi công tới mấy trăm người, ai đánh nổi lũ thổ phỉ đó, giờ tôi thành chuột quả đường rồi ... Cậu nói oan không? Hồ đồ mua khoản nợ, lại bị bọn đồn công an xẻo một phát!”
Đường Đại Đầu cứ như chịu oan ức tày đình lắm vậy, nếu là trong phim chắc là cảnh chổng mông dập đầu "Bao đại nhân, con oan
quá .
£11
“ Ai xẻo các anh, là anh cho mấy chục người xông vào văn phòng công ty người ta làm loạn, phá phách ba ngày, đội trị an ra tấy là hợp lý hợp pháp.” Giản Phàm dù gì phải bảo vệ anh em đồng nghiệp vài câu:” Đả thương công nhân đã đành, còn đánh cả đội trị an, anh phải biết không truy cứu trách nhiệm hình sự là may đấy. Anh còn bất mãn à, tấn công cảnh sát, phán vài ba năm cũng được, lần sau làm việc cẩn thận chút.”
“ Đúng là tôi gây chuyện, nhưng không gây chuyện thì người ta có chịu trả tiền không? Cái gì mà tấn công cảnh sát? Một đám hiệp cảnh, vốn là lưu manh vô lại ở khu Hạnh Hoa Lĩnh ... Á, Giản Phàm, cậu đang nói chuyện cho bên nào thế? Có phải thấy tôi xui xẻo thì cao hứng lắm không?”
“ Anh xui xẻo thì tôi có gì mà cao hứng? Thôi, không nói lan man nữa, anh tự nghĩ chiêu đi, tôi không giúp được anh đâu.” Giản Phàm đứng dậy định đi:
Đường Đại Đầu vội vã giữ người:” Đừng đi, chuyện này có liên quản tới cậu đấy.”
“ Vớ vẩn, tôi liên quản quái gì?” Giản Phàm giật tấy rằ:
“ Thật, tôi không lừa cậu đâu, ai lừa cậu không được chết tử tế.” Đường Đại Đầu thề thốt, lại vươn tấy ra nắm lấy tấy Giản Phàm không buông, cứ như là cọng cỏ cứu mạng:” Có biết Vu Dược Long không?”
“ Anh có ý gì?” Mặt Giản Phàm tích tắc đã tối đen, giọng điệu bốc ra một cái múi khét lẹt:
“ Đừng hiểu lầm, ý của tôi là tên Vu Dược Long của công ty di động ấy, sắp kết hôn con gái của ông chủ Cty Tứ Phương Niên Vinh Quý, hai nhà sắp thành thông gia. Tôi phái người theo dõi chúng, nên moi được chuyện này ... Phi Phi, ảnh đâu?” Chỉ vẻn vẹn một câu hỏi, Đường Đại Đầu đứng bên cạnh Giản Phàm mà tưởng mình ở trong hầm băng, thái độ người sống chớ lại gần làm hắn mừng thầm trong bụng, vội gọi một tiếng, Phi Phi đáp lời chạy rằ, đưa một chồng ảnh cho Giản Phàm:” Nhận ra chứ?”
Giản Phàm đương nhiên là nhận rằ, nói văn nghệ một chút thì đốt ra tro y cũng nhận ra được, trong ảnh là một chiếc xe BMW màu xanh lam, vẫn là cảnh tượng giống như y đã từng chứng kiến, nhưng nữ nhân bên cạnh Vu Dược Long lại là người khác, một ngọn lửa chưa bao giờ tắt trong lòng lại chực bùng lên:” Tên đó liên quản gì tới tôi, đừng có vớ vẩn.”
“ Hắn chơi vợ cậu, nếu là tôi thì tôi bắn chết rồi.” Đường Đại Đầu ra sức kích động:
“ Chuyện quả rồi, nói lại làm gì nữa.” Giản Phàm cố gắng trấn áp lửa giận cứ đang chực bùng lên, tự nói với bản thân không đáng, đừng để cuốn vào, đừng để người ta kích động:
“ Mẹ nó chứ, cục tức này sao cậu nuốt được thế, bọn chó má này ỷ vào trong tấy có vài đồng tiền lừa vợ của anh em tôi, chơi cho chán chê rồi bỏ như rẻ rách, không đáng, Đường Đại Đầu tôi nuốt không trôi ... Giản Phàm, theo như tôi điều tra được thì hai nhà đó là thế giao, Vu Dược Long và cô con gái nhà Tứ Phương có ước hẹn lâu rồi, theo đuổi vợ cậu chỉ là vui đùa thôi, đây là loại khốn nạn đáng hận nhất. Có chuyện cậu chưa biết, lần trước cậu bị cách ly nội bộ, nếu không phải là do Tần Cao Phong ra tắy, anh rể tôi giúp sức, họ Vu kia đã đẩy cậu vào tù đấy. “ Đường Đại Đầu ra sức xúi bẩy:” Cậu biết chúng nói gì không, muốn nhà cậu táng giả bại sản, muốn cậu tù mọt gông.”
Giản Phàm gằn giọng:” Anh đừng có ý đồ di chuyển mâu thuẫn, anh muốn 200 vạn kia thôi.”
Lúc này Giản Phàm mang tới cho người ta cảm giác giống tảng đá ngầm vừa cứng vừa ngoan cố, Đường Đại Đầu cũng không đi quá xâ, quảy lại chủ đề cũ:” Người anh em, chỉ cần cách của cậu hữu dụng, tiền có thể thương lượng, tiền không phải vấn đề, chủ yếu là chuyện này truyền đi, uy danh của Đường Đại Đầu tôi mất hết, tôi còn đòi nợ của ai được.”
“ Tiền thì cứ nói là tiền, anh kéo mấy chuyện chó chết kia vào làm gì? Dễ lắm, bắt con gái ông ta lại, bảo ông ta trả tiền, đơn giản thế mà còn phải hỏi à?”
Đường Đại Đầu thấy giọng điệu Giản Phàm thay đổi rồi, trông bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng khiến hắn cảm giác nguy hiểm, vội vàng lùi lại, không dám kích động nữa, thằng này có máu điên trong người, ai biết dám làm gì.
Cứ nghĩ Giản Phàm sẽ bỏ đi luôn, không ngờ Giản Phàm im lặng một lúc cầm xếp ảnh lên xem.
Lòng thầm thở phào, bắt người không phải là không nghĩ rằ, mà là dù có hiệu quả thì Đường Đại Đầu cũng không dám làm, chuyện bắt cóc giết người không ai dám tùy tiện dính tới, đặc biệt gặp phải nhà tiền nhiều thế lớn, càng không dám.
Giản Phàm xem ảnh, xem rất kỹ, Vu Dược Long vẫn phong độ ngời ngời lắm, chẳng hề có chú sa sút nào, hôm đó y ra tấy tuy nặng, nhưng chỉ bị thương ngoài da, tĩnh dưỡng một tháng là cùng. Chuyện này vốn bỏ quả rồi, không ngờ nhìn thấy hắn là khí huyết toàn thân đã nhộn nhạo, xem rất lâu ngẩng đầu lên âm trầm nhìn Đường Đại Đầu:” Không dám à?”
“ Ai mà dám? “ Đường Đại Đầu rùng mình, thằng điên này không nói đùa:” Đừng nhắc chuyện đó nữa, không đáng vì 200 vạn mà đáp nửa đời còn lại vào.”
Giản Phàm chửi mắng:” Anh quá ngu, một cái công ty lớn như thế, anh mang hai mấy người tới làm loạn thì ích gì, đó là loại hình xĩ nghiệp đông lao động, chỉ buồn không có người mà đánh. Huống hồ tranh chấp làm ăn chưa rõ đúng sai thế nào mà anh nhảy vào, bằng vào bọn lưu manh đó thì làm được mẹ gì, còn đánh cảnh sát.”
Đường Đại Đầu đã khó chịu thì chớ lại còn bị chửi mắng, vỗ đùi quát:” Mả mẹ nó, cậu có phải anh em tôi không? Có giúp không, nói một câu thôi, Đường Đại Đầu này chưa bao giờ hạ mình cầu khẩn ai đâu đấy.”
“ Dụ dỗ không được định chuyển sang uy hiếp à? Tôi cũng nói cho anh biết, tôi không có anh em gì với anh hết, cũng không giúp anh.” Giản Phàm nói từng chữ một, tuyệt tình tuyệt nghĩa:
“ Ài dà, xem cái mồm thối của tôi này.” Đường Đại Đầu vả miệng mấy cái đổi chiến thuật, mặt dày mày dạn xuống nước:” Người anh em, tôi thành tâm thành ý cầu xin cậu được không?”
“ Chuyện này nằm ngoài năng lực của tôi, đừng phí tâm cơ nữa.” Giản Phàm đứng dậy ném xoạch đống ảnh lên bàn xi măng, bỏ đi chẳng thèm tạm biệt:
Tiểu Phi Phi từ trong nhà đi ra đánh mặt về phía cửa, Đường Đại Đầu khẽ xuả tấy sau đó chống cằm trầm ngâm, cho thấy hắn không dễ dàng bỏ quả việc này.