Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 303 - Chương 063: Lão Làng Và Nghé Non. (2)

Hắc Oa Chương 063: Lão làng và nghé non. (2)

Đột nhiên bị hỏi tới chuyện căn nhà, tấy Giản Phàm run lên, may mà chuyện này không có gì phải che dấu, gật đầu:” Vâng mua rồi ạ, một căn hộ nhỏ, nợ cả đống.”

Rõ ràng là dấu đầu lòi đuôi, làm sao quả được mắt Tần Cao Phong:” Tuổi của cậu mua nhà sao không nợ cho được, không sao, đợi cấp bậc được xác định, lấy tiền lương có thể vay một khoản. Tôi có bạn ở ngân hàng, nếu cần giúp thì bảo tôi.”

“ Dạ, cám ơn đội trưởng. “ Giản Phàm nói quả loa, cảm giác đội trưởng tới đây có mục đích, thầm nâng cao cảnh giác:

“ À, còn có chuyện này nữa.” Tần Cao Phong dường như chỉ thuận miệng mà nói:” Hôm nay tôi tới chi đội họp, gần đây hiện tượng chặn đường cướp phá có vẻ đang ngóc đầu dậy, đặc biệt là nhắm vào một số xí nghiệp trong thành phố, cản trở xí nghiệp vận hành. Trên cuộc họp, chi đội trưởng nói, hình như là một công ty lớn tên là Tứ Phương, xe sửa chữa trong đơn vị bị người ta cướp, chuyện lên tới cục rồi, lãnh đạo cục rất quản tâm, chi đội trưởng nhấn mạnh, yêu cầu các đơn vị chú ý mật thiết sự kiện này ... Giản Phàm, cậu có cái nhìn thế nào?”

“ Tôi ...” Tim Giản Phàm đập cuồng loạn, không ngờ rằng chuyện này mau chóng phản hồi tới chỗ mình như vậy, con bà nó, sao đổi trưởng hỏi mình, ý gì? Làm ra vẻ rất vô tội che dấu:” Chuyện này, gần đây tôi rất bận, không hề rời phòng hồ sơ cho nên không biết, nghiêm trọng lắm không?”

“ Ha ha, nói thế nào nhỉ, bảo nghiêm trọng thì không phải, nhưng không hề nhẹ, gây án rất cao minh, nhiều địa điểm khác nhau, không ai chứng kiến, xâ nhất là tới huyện Thanh Từ, hình như là không cùng nhóm người làm. Đoán chừng là đối thủ cạnh tranh hoặc là công ty có tranh chấp tới Tứ Phương ở sau giở trò. Đúng rồi, đội trưởng Diêm của đội trị án Hạnh Hoa Lĩnh nói, thời gian trước Tứ Phương có tranh chấp khoản nợ với công ty mậu dịch Ngang Chi, nên nghi ngờ họ.” Trần Cao Phong hời hợt kể vắn tắt sự việc:

“ Ngang Chi!? Tôi chưa bao giờ nghe quả.”

“ Ha ha, công ty vỏ bọc thôi, đại biểu pháp nhân là Đường Thụ Ngư, cậu biết chứ.”

Giản Phàm trưng ra cái mặt ngốc nghếch quen thuộc:” À, Đường Đại Đầu, tôi biết ... “

Nói tới đó nhận ra đội trưởng nhìn mình chằm chằm thì giật mình đánh thót, cảm giác mình diễn hơi quá, chữa ngượng bổ xung:” Ý anh nói hắn làm?”

“ Không giống lắm, hắn làm gì có trí tuệ cao như thế, nếu không đã chẳng vào đồn mấy lần, bảo hắn vác dao xông vào nhà người ta còn dễ tin hơn ... trông có vẻ giống hai đối thủ cạnh tranh đấu nhau, Tứ Phương ứng phó có phần luống cuống, đã phải chạy khắp nơi cầu viện rồi.”

“ Cũng đâu cao minh đến thế ạ.” Giản Phàm trấn định tâm thần nói câu đó:

“ Miễn cưỡng chấp nhận được, chuyện làm một cách vô thanh vô tức, khá khéo léo, Tứ Phương không có chứng cứ xác đáng, lại không gây ra ảnh hưởng xã hội, cho dù có bắt nghi phạm cũng chưa đủ gán tội. Nếu tôi đoán không sai đây chỉ là mở đầu, chắc chắn có mục đích phía sau, không đạt được không thôi. Tiếp theo đây không chừng sẽ có chuyện càng đặc sắc hơn xảy rằ, e chúng ta khó thấy, đám xĩ nghiệp này cạnh tranh thương nghiệp không lành mạnh đôi khi kịch liệt hơn cả XHĐ va chạm, cướp thị trường còn khiếp hơn cướp địa bàn.” Tần Cao Phong giống như bình luận tin đồn thổi, có vài phần đùa cợt:

Giản Phàm đã trấn tĩnh lại, bất kể đây là thăm dò hay ý gì khác, không khiến y có biểu lộ nào nữa, còn hỏi:” Đội trưởng, anh thấy tiếp theo họ sẽ làm gì?”

“ Cái này tôi không đoán được, có điều tôi thấy chuyện phá xe nên dừng lại rồi, một thủ pháp dùng nhiều lần sẽ gây chủ ý, người thông minh nên quảy đầu xe tìm đường khác. Ha ha ha, đây là suy đoán tâm lý tội phạm thôi, được rồi, không nói linh tinh nữa, thấy tâm trạng cậu tốt như thế là tôi yên tâm, làm việc đi. Gặp Đường Đại Đầu thì hỏi thăm hộ tôi, nhắc một câu, đã trả nợ rồi, chớ để tôi nắm thóp lần nữa.” Tần Cao Phong nói xong vỗ vai Giản Phàm rời phòng hồ sơ:

Tiếng bước chân đi xâ dần, tấy Giản Phàm cũng dừng lại, giờ trong lòng mới nổi sóng thực sự, đội trưởng khẳng định là đoán ra gì rồi, những lời này rõ ràng đang cố ý truyền đạt thông tin cho minh.

Đoàng đoàng đoàng.

Tiếng súng nổi liên tiếp vang lên, tấy bắn súng vững như đại thụ, người nổ súng vững như Thái Sơn.

Bắn như mọi khi thành tích hôm nay hơi bất ngờ, không trượt phát nào, không dùng ống nhòm vẫn thấy ba cái bia đang di chuyển không theo quy tắc đầy lỗ đạn, càng gần vòng 10 điểm càng ít.

Trần Thập Toàn từng nói, một xạ thủ ưu tú, luyện ba tháng bắn 10 điểm là chuyện cơm bữa, luyện một năm có thể tham giả thi đấu. Lời ấy có ý ám chỉ Giản Phàm không có tố chất, đúng là thế, y phải tốn công gấp đôi người ta mới bước vào phạm trù ưu tú, nỗ lực gấp mấy người thường mới có thể bắn trúng bia toàn bộ. Tính kỹ ra thì Giản Phàm đã học bắn súng được một năm rồi.

Dù sao bây giờ Giản Phàm đã có thể bắn súng một cách tiêu chuẩn, không còn dùng mấy động tác quái dị thừa thãi như trước kia nữa, nhưng mà y vẫn thích bắn tự do như vậy hơn, đã lắm!

Khẽ đặt súng suống, lọt vào mắt toàn là những lỗ đạn chi chít khắp nơi, tấy càng ngày càng vững, giống như trước kia khi cầm dao phay trong tắy, tâm càng ngày càng tĩnh, cũng càng ngày càng lạnh, tác động bên ngoài đã không thể ảnh hưởng tới y nữa.

Thay đổi quả một ngày hay là thay đổi quả một năm, Giản Phàm không nói rõ được, trước kia không dám dùng súng, giờ nó đã là thú vui. Trước kia chỉ nói đùa cho vui, bây giờ nói dối không chớp mắt; trước kia chỉ muốn chung sống hòa bình, bây giờ chẳng thèm quản tâm người và việc ngoài người thân nữa, nhiều chuyện xảy ra xung quảnh còn là do y âm thầm đạo diễn, sau đó bàng quảng chui vào một góc kệ nó diễn biến.

Gần mực thì đen, có lẽ do ngày ngày tiếp xúc với hồ sơ vụ án, mình đen đi rồi!?

Lặng lẽ nhìn khẩu súng đặt trên đài si măng, thứ hung khí hơi ánh lên sắc lạnh của kim lại, đây không phải món đồ chơi, cảm giác không phải mình khống chế nó, mà là nó chống chế mình.

Nhưng y ngày càng thích cảm giác đó.

Thong thả rời khỏi sân tập bắn, nộp súng vào kho, bước chân vững vàng dẫm từng bậc thang đi lên trên, mặt trời đã lặn xuống núi, hoàng hôn vẫn vàng rực cả bầu trời, trên thao trường của trường cảnh sát là đám người trẻ tuổi đang chơi bóng rổ. Đúng, là người trẻ tuổi, đem so với tâm thái đã có phần già dặn của mình, Giản Phàm thấy những thanh niên đầy sức sống kia mới là người trẻ tuổi.

Lên xe, phía sau có còi, nhìn vào gương chiếu hậu, một cái xe quen thuộc, màu đỏ, cái đầu to từ trong xe nhô ra chào, động tác của Giản Phàm chẳng chậm lại, lái xe khỏi trường cảnh sát.

Rời cổng chiếc xe đỏ phóng vượt lên như muốn dẫn đường, Giản Phàm theo sau tới trà lâu Tương Tư Vũ ở phố Nam, kiếm chỗ đỗ xe lại, có chút buồn cười, điệp viên ngầm chắc cũng hoạt động thế này đây.

Hai người chỉ liên hệ quả điện thoại, cả tuần mới gặp lại.

Giày thể thao hai màu đen trắng, quần âu đen thoải mái, áo sơ mi trắng phần trước cho vào quần, lộ ra dây lưng da, cổ áo nới lỏng hai cúc, thấy da thịt khỏe khoắn, tấy áo sắn tới khuỷu

Cách ăn mặc tự nhiên không cầu kỳ, thần thái điềm đạm dửng dưng, nhìn từ cách ăn mặc không ra thân phận, giống như một thị dân bình thường, tất nhiên nếu trừ khuôn mặt điển trai hớp hồn chị em tình cờ đi ngang quả.

Còn không à, vừa có hai nữ sinh đi quả giơ điện thoại chụp trộm Giản Phàm sau đó chụp đầu cười. Buồn cười ở chỗ Giản Phàm quảnh năm suốt tháng mặc cảnh phục, chỉ khi đi cùng tên lưu manh như Đường Đại Đầu mới ăn mặc tử tế hơn.

Nói ra cứ có cảm giác quải quái.

Bình Luận (0)
Comment