Đường Đại Đầu thì vẫn mặc sơ mi hoa lòe loẹt, mái tóc như đi ủ, bóng mượt, dáng vẻ tấy chơi nhà giàu sảnh sỏi, đáng tiệc cái đầu quá to, dáng chẳng đủ cao ráo.
Hai người giống như hai thái cực, Giản Phàm ăn mặc kiểu gì cũng giống người tốt, còn Đường Đại Đầu dù thêu hoa đắp gấm lên người vẫn không che hết vẻ lưu manh. Phục vụ dẫn hai người vào phòng bao, đi vài bước nghe thấy tiếng đàn cổ đánh khúc Cao Sơn Lưu Thủy, bình phong cổ kính, bàn gỗ, dụng cụ pha trà, nhìn đâu cũng toát lên một sự thanh nhã. Tuy là không khí do người ta cố ý tạo rằ, có điều ưu nhã, thư thái, làm người quá quen với đô thị hiện đại lập tức thích nơi này.
Hai người ngoài nghề ngồi xuống nhìn em gái pha trà mặc áo hoa cổ điển, cầm ấm trà vòi dài nhấc lên hạ xuống như đang súc trà, hoa thêu trên người không rõ là mẫu đơn hay hoa phú quý gì đó, nhưng vóc dáng thướt tha như đóa hoa mới nở.
Không ngờ hôm nay Đường Đại Đầu biểu hiện rất tốt, hứng thú nhìn em gái pha trà biểu diễn tài nghệ, cũng học đòi phong nhã khen ngợi vài tiếng, chén trà sứ nhỏ màu trắng được rót trà vàng chanh, Đường Đại Đầu dùng hai ngón tấy nhấp một ngụm, bị nóng đặt ngày xuống, còn nói: “ Non lại mọng nước, không tệ.”
“ Long Tỉnh sau mưa, lá non vừa hé, nhuốm linh khí của mưa, thanh tâm dưỡng phế, anh thật biết thưởng thức. “ Em gái pha trà khéo miệng khen một câu:
Ai ngờ Đường Đại Đầu lộ nguyên hình đính chính: “ Anh nói em đấy, em trông anh có giống người biết uống trà không?”
Biết Đường Đại Đầu là cái loại gì, Giản Phàm không để ý, em gái pha trà nhoẻn miệng cười tựa có vài phần ngượng ngùng:” Anh nói đùa rồi.”
Giản Phàm phất tấy cho em gái đó ra ngoài, Đường Đại Đầu bị thân hình tươi trẻ đó thu hút, nhìn tới tận khi rời phòng bao mới quảy sang Giản Phàm, cứ như sợ y không hiểu còn bổ xung:” Mặt hàng này đưa tới Thịnh Đường, giá không thấp.”
Giản Phàm bực mình:” Anh muốn nữ nhân thiên hạ đều làm tiểu thư hết à? Chuyện nghiêm túc đây ... Đường Đại Đầu, anh phạm luật chơi rồi đấy, ba người của đội thi công bị đánh tới nhập viện, đã lập án điều tra, bảo các anh đuổi người, làm cái trò gì vậy?”
Nghe khẩu khí trách móc này, Đường Đại Đầu đặt chén trà xuống, rối rít giải thích: “ Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi mà, không phải tại tôi, thuê đám người đông bắc, mà đám người đội thi công đâu vừa, đấm đá quả lại thế là nổi máu, ai còn để ý tới nặng nhẹ nữa? Chẳng phải chúng không sao à, thương ngoài da có gì mà ghê? yên tâm, không phải người của tôi, Sỏa Trụ tìm đấy, bảo người mời người đãi bọn họ ăn một bữa đánh người, rẻ lắm, dù bị bắt cũng chẳng biết chính chủ là ai. Người đông bắc là một đám trộm cắp lang bạt, có chút gió lay cỏ động là chúng biến mất rồi, ai mò ra nổi, cậu không phải lo.”
Giản Phàm biết Sỏa Trụ, tên đó cao hơn cả Tần Cao Phong, miệng méo, nói chuyện không lưu loát, chính là người cung cấp manh mối tìm ra chỗ tập bắn, lại hỏi: “ Ai thuê, Sỏa Trụ à?”
“ Không, Phi Phi, một tiểu thư thôi, tình nhân của tôi, bảo yên tâm mà, cô ấy đối với tôi tuyệt đối không hai lòng, Sỏa Trụ còn chẳng biết cô ấy tên là gì.”
“ Thẻ đâu?” Giản Phàm không nhiều lời nữa đưa tấy rằ:
“ Chuẩn bị rồi.” Đường Đại Đầu móc túi áo lấy ra một cái hộp nhựa nhỏ:
Giản Phàm mở hộp, lấy ra cái thẻ nhớ, cắm thẻ vào chiếc Pocket PC bị móp đầu của mình xem, trên màn hình là hiện trường vụ phá xe đánh người ở đường vành đai.
Phi Phi ra mặt mời Sỏa Trụ, Sỏa Trụ bỏ tiền mời người đánh nhau, trong quá trình truy đuổi đánh người nhập viện. Những thứ này tất nhiên không ghi lại, mà là chuyện xảy ra sau đó không ai biết, một người mặc trang phục rằn ri lái xe sửa chữa đã không còn người đi về phía bắc 4 km, xô vào một cái xe bán tải, sau đó quảy đầu chạy ngược lại về Đại Nguyên dừng đúng chỗ xảy ra vụ đánh nhau trước đó, khung cảnh là hiện trường là khi phía kia đuổi tới.
Hiện trường hỗn loạn, chất lượng hình ảnh không tốt, chiếc xe bán tải đuổi tới, năm sáu người xuống xe tìm người vừa va chạm xe với mình, bọn họ cũng là nhân viên thi công thông tin của công ty Thành Thông. Lúc này hai chiếc xe sửa chữa của Tứ Phương đã bỏ người mà chạy, một đám nhân viên thi công nổi nóng, cửa kính, cửa xe bị đập tắn nát, hình như còn lấy cái gì đưa lên xe của mình rồi bỏ đi.
Rất ngắn, chỉ mấy chục giây, không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn ra câu chuyện.
Đường Đại Đầu nhỏ giọng nói:” Đám người đó là đám chó được thuê thôi, đập phá một hồi sau đó vác đồ chạy, chân tấy còn nhanh nhẹn hơn cả người bọn tôi.”
“ Máy móc trên xe chỉ người trong nghề mới biết giá trị, chỉ họ mới dùng được.” Giản Phàm bình luận một câu:
“ Bao tiền?” Đường Đại Đầu hứng chí hỏi:
Giản Phàm bực mình nói:” Bất kể bao nhiêu tiền, vào tấy anh cũng chỉ là sắt vụn, đừng dính vào. Lập án một cái là sẽ tra những thứ đó trong tấy ai, ai có là người đó chết.”
“ Ai lấy làm gì?” Đường Đại Đầu phất tắy, nghi hoặc hỏi:” Giản Phàm, làm gì thế, cái đơn vị thi công Thành Thông này đập xe của Tứ Phương còn dữ hơn chúng tắ.”
“ Đối thủ cạnh tranh thôi, anh không hiểu đâu, đơn vị thi công này là do sau khi cục tin tức chia ra chủ nghiệp và thực nghiệp lập nên, cùng bỏ vốn đầu tư. Nghiêm khắc mà nói họ là quốc xĩ, mấy năm trước đấu thầu công trình thị chính bị Tứ Phương cướp mất, hơn nữa mấy năm quả bị Tứ Phương đào mất không ít người. Hai nhà này từ cạnh tranh ngầm đã thành đấu đá công khai, có điều thực lực của Tứ Phương quá mạnh, có người đỡ, còn cái công ty này là cơ cấu quản liêu, cạnh tranh thị trường thuả kém hẳn. Lần này chúng ta kiếm cho Tứ Phương một đối thủ có thế lực cân bằng, lại có thể rửa tội cho anh, cứ để chúng đánh nhau. Phương hướng điều tra chắc chắn khóa vào thiết bị bị cướp.” Giải Phàm bình đạm giải thích:
Đường Đại Đầu gãi đầu gãi tắi:” Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả, tóm lại tiền của tôi đến bao giờ mới có thể đi đòi?”
“ Rất đơn giản, bây giờ Tứ Phương đã bao thấu nghiệp vụ của China Network, China Mobile, China Mobile Tiếtong, nếu như đã có thù, vì sao lấy được nghiệp vụ từ chủ nghiệp của China Network, trong chuyện này có vấn đề. Xí nghiệp thuộc quốc xĩ, không ngờ lại đập xe, trộm thiết bị của xí nghiệp dân doanh, anh nói có phải tát vào mặt đơn vị lớn bên trên không? Chuyện này bị phơi bày, dù là mang tính tượng trưng, China Network muốn che đậy sẽ gây sức ép với Tứ Phương, xí nghiệp dân doanh lợi hại mấy cũng làm sao so với quốc xĩ? Bọn họ là người trong nghề đánh nhau thuần thục hơn người ngoài nghề chúng ta nhiều, anh cứ đợi xem trò cười đi.” Giản Phàm rút thẻ ra khỏi chiếc Pocket PC, trả cho Đường Đại Đầu:
“ À, phải rồi.” Đường Đại Đầu choàng tỉnh: “ Đổ tội cho Thành Thông, dù sao thì đơn vị trong ngành bọn họ vốn đấu đá lẫn lộn lâu rồi, có cãi cũng không được, phải không? Vậy tôi làm gì?”
“ Đi tố cáo chứ làm gì? Tới phân cục Tây Giao, lấy thân phận một thị dân có lòng chính nghĩa đi làm, phân cục đang đau đầu không có manh mối, có thứ này, khẳng định sẽ khóa chặt xe bán tải, truy theo camera giao thông, chạy không thoát đâu. Thành Thông thấy mình bị oan, thế nào cũng cắn trả, kẻ thù cũ chạm mặt, thế nào chẳng đánh nhau tưng bừng.” Giản Phàm nói rất trầm ổn, không có chút hả hê hay đắc ý gì, như đơn thuần kể chuyện vặt vãnh hàng ngày vậy:
Hôm nay dừng ở đây.